Đám người trong phòng họp cuối cùng đi về hết, ngay cả các cổ đông lúc trước ủng hộ Tần Lan cũng lần lượt rời đi! 

Đây xem như giậu đổ bìm leo! 

“Cô Tần, tôi khuyên cô nên tự xem mà giải quyết đi, với quy mô của tập đoàn Phong Hoa, nếu như không nghe lời chỉ có một kết cục đó là bị thu mua mà thôi! Bây giờ công ty của cô còn đáng giá năm trăm triệu nhưng qua vài hôm nữa có lẽ giá trị sẽ giảm xuống chỉ còn năm mươi triệu mà thôi, cô tự coi đó mà làm đi!” 

Chu Vân Phi chậm rãi đứng dậy, chỉnh lại quần áo cà vạt, cười lạnh nói. 

Hắn đi ra, các cổ đông khác vẫn đang chờ ở ngoài cửa, chưa đi về, khi nhìn thấy Chu Vân Phi đi ra, ai nấy cũng hấp tấp mang vẻ mặt đầy nịnh hót đi theo sau. 

Tần Lan ngồi một mình trong phòng họp, nhìn thấy căn phòng họp to như vậy hoàn toàn trống rỗng thì bỗng có cảm giác người vừa đi trà đã nguội*. 

*là thành ngữ ám chỉ lòng người dễ thay đổi. 

Ngày hôm nay cô ấy vẫn là tổng giám đốc, nhưng sang ngày mai có khả năng sẽ bị đám người đó đuổi ra khỏi cửa thôi. 

Cổ phiếu đang giảm ngày càng một thấp như lời Chu Vân Phi đã nói, hoặc là chấp nhận vốn đầu tư của nhà họ Chu, cả tập đoàn có lẽ sẽ cải tử hồi sinh, thậm chí hắn còn nói chỉ cần chấp nhận vốn đầu tư, có thể giá cổ phiếu sẽ tăng trở lại. 

Bây giờ thu mua giá rẻ, chờ sau này thị trường chuyển biến tốt hơn, nhà họ Chu vẫn kiếm được món lời lớn, không nói đến thu lại được vốn mà còn nắm quyền quyết định lớn nhất trong tập đoàn Phong Hoa. 

Chiêu này quá thâm! 

Nếu không chấp nhận vốn đầu tư, vậy chỉ có thể kéo dài thời gian ngắn. Tần Lan phải không ngừng bán tài sản để duy trì sự vận hành của công ty. 

Đến lúc đó, công ty to như thế, giá trị không chỉ giảm xuống còn năm trăm triệu, mà người ta chỉ cần dùng mấy chục triệu thôi là có thể thu mua. 

Cho nên bất kì con đường nào, đối với nhà họ Chu mà nói cũng đều đảm bảo lợi nhuận, nhưng đối với Tần Lan, đường nào cũng là đường chết! 

Nhà họ Chu đã phong tỏa con đường xuất khẩu thuốc của của tập đoàn Phong Hoa, cho nên với tất cả dược phẩm mà công xưởng sản xuất ra, nếu không phải bị kiểm tra lại thì là bị cản lại giữa đường hoặc là lật xe... 

Một tập đoàn vài trăm triệu thì lấy gì đấu với một tập đoàn trị giá vài chục tỷ chứ. 

Ở trong thang máy. 

“Chúc mừng cậu Chu, không bao lâu nữa tập đoàn Phong Hoa là của cậu rồi!" 

“Đúng vậy, đúng vậy! Tôi thấy cô gái kia cũng không thể chống đỡ được bao lâu nữa, đến lúc đó vẫn phải ngoan ngoãn trèo lên giường của cậu để phục vụ thôi!” 

“Đợi cậu thu mua tập đoàn Phong Hoa, mấy người chúng tôi nhất định tiếp tục chiến đấu ở mọi nơi vì cậu Chu”. 

“… ” 

Ở trong thang máy Chu Vân Phi được những người này nịnh nọt thì cười haha, cả người có cảm giác lâng lâng như đang bay rồi.... 

“Yên tâm đi, đến lúc đó mọi người đều sẽ được thưởng lớn!" 

Đoàn người vừa nói vừa cười rời khỏi đại sảnh, lúc mới bước chân ra khỏi công ty, ánh mắt của Chu Vân Phi bắt gặp ánh mắt của Mạc Hiển đang đứng ngoài cửa phòng an ninh hút thuốc, bốn mắt liếc nhìn nhau một cái. 

Tuy rằng hai người chưa từng gặp nhau nhưng lại có địch ý tự dưng xuất hiện. 

Nhưng mà chỉ có Chu Vân Phi ngứa mắt Mạc Hiển, đối với Mạc Hiển, loại trẻ trâu này mà anh cũng coi là đối thủ thì đó là tự sỉ nhục bản thân. 

Tên đàn em bên cạnh cũng biết ý, nhanh chân chạy đến bên cạnh nhỏ giọng nói vài câu gì đó. 

Trong ánh mắt của Chu Vân Phi cũng có chút tức giận rồi! 

“Anh chính là Mạc Hiển?” 

Hắn đi thẳng sang bên này, dùng giọng điệu ngả ngớn hỏi. 

“Có việc?”, Mạc Hiển gạt tàn thuốc đi vừa khéo tàn thuốc bay xuống giày da của Chu Vân Phi, lạnh giọng nói. 

Nhìn thấy đôi giày da sáng bóng của mình bị tàn thuốc làm cháy một lỗ, Chu Vân Phi còn chưa kịp tức giận, đám đàn em ở bên cạnh đã không thể chịu đựng nổi. 

Một đám kêu gào bắt Mạc Hiển phải nhận lỗi. 

“Tên bảo vệ quèn mà dán hỗn láo như thế, mày biết đây là ai không? Đây chính là cậu Chu, tổng giám đốc tương lai của tập đoàn Phong Hoa. 

“Xem ra mày không muốn làm việc ở đây nữa rồi”. 

“Mau li3m sạch sẽ giày da của cậu Chu, mày biết giày của cậu Chu trị giá bao tiền không? Bằng mấy tháng lương của mày rồi đấy!” 

“…” 

Ngược lại, Chu Vân Phi thì giả vờ như tao nhã lễ độ, bộ dáng thiếu gia ngời ngời. 

“Nhóc con, nghe nói đánh nhau giỏi lắm đúng không?”, vẻ mặt hắn đầy thù địch nhìn Mạc Hiển. 

Khoảng cách hai người rất gần, trong khi nói, nước bọt của hắn suýt chút nữa bắn đến mặt của Mạc Hiển. 

“Người anh em, anh nói chuyện thì cứ nói, có cần kề sát như vậy không! Buổi sáng anh ăn sủi cảo rau hẹ à? Thối lắm đấy, có thể quan tâm tới vấn đề sống còn của người khác một tí được không?” 

Mạc Hiển lùi ra đằng sau vài bước, tức giận bịt mũi lại nói. 

Phụt! 

Lời nói này khiến cho đoàn người trong phòng bảo vệ suýt không nhịn được cười ra tiếng. 

Một tên cổ đông ở đằng sau Chu Vân Phi bật cười phát ra một chút âm thanh, hắn liền xoay ngươi lại ngoéo tay với tên đó. 

Người đàn ông đó ngay lập tức chạy đến trước mặt hắn, vẻ mặt niềm nở nói: “Cậu Chu, cậu có gì dặn dò ạ”. 

Bốp! 

Tên này ăn trọn một cái tát trên mặt: “Từ hôm nay, mày bị sa thải! Cút khỏi Giang Châu, vĩnh viễn không được tuyển dụng!” 

“Hả? Cậu Chu, cậu Chu! Tôi thực sự không phải cố ý đâu!”, người đàn ông này bụp một cái, quỳ xuống liên tục cầu xin tha thứ. 

“Cút!” 

Ngay lập tức, từ đằng sau xuất hiện hai tên cao to lôi người đàn ông đấy đi. 

Một lời không hợp là đã bắt người ta cuốn xéo. 

Chu Vân Phi sửa lại quần áo, quay đầu lại nhìn Mạc Hiển, lạnh giọng nói tiếp: “Tôi rất tán thưởng anh, tập đoàn Chu thị trước giờ luôn là nơi bao dung rộng rãi, nếu như anh đến đây, tôi nhất định sẽ cho anh thù lao hậu hĩnh, anh ở chỗ này cũng chỉ được trả cao lắm là bốn nghìn rưỡi một tháng, tôi cho anh bốn mươi lăm nghìn, sao?” 

“Hình như cũng không tệ lắm nhỉ!”, Mạc Hiển híp mắt cười xấu xa. 

“Haha, chắc chắn rồi! Đi theo nhà họ Chu mới có tương lai, sao lại vì một con đàn bà lãng phí thời gian ở đây chứ, chống lại ai chứ không nên chống lại tiền mà, anh nói xem có đúng không?” 

Trong ánh mắt hắn ngập tràn ý cười. 

Những tài giỏi đã từng được Tần Lan tuyển dụng đều bị tên này đều đi. 

Trong mắt hắn, không có việc gì mà tiền không thể làm được, nếu có, thì đó là tiền chưa đủ nhiều. 

Đây cũng là lí do vì sao trong nhà của Tần Lan, trên quần áo, phòng làm việc... tất cả mọi nơi đều xuất hiện mấy đồ vật như máy nghe lén, camera mini. 

Ngay cả có vệ sĩ đi theo cũng sẽ bị theo dõi, lúc cần thì chẳng thể liên lạc với người khác, không phải do năng lực của họn họ không đủ mà vì toàn bộ đã bị nhà họ Chu âm thầm mua chuộc rồi. 

Đại đa số đều là vừa lấy tiền lương từ Tần Lan, đồng thời cũng cầm tiền của nhà họ Chu, họ thật sự đã lợi dụng triệt để cái nghề này. 

“Chỉ có thế?” 

Mạc Hiển đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt khinh thường: “Bốn mươi lăm nghìn, cũng không nhiều lắm đâu! Dựa vào đâu mà tôi phải sang chỗ anh chứ?” 

“Gì cơ?” 

Nghe được lời này, vừa rồi Chu Vân Phi còn đắc ý, chợt như bị nuốt phải ruồi, vẻ mặt ngạc nhiên không thể tưởng tượng nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!