Câu nói này khiến thanh niên nọ tức muốn hộc máu! 

Cô em kém nhất?! Câu nói khoác lác đến mức này khiến Tần Lan ngồi đằng sau phải nhéo anh một cái! 

Không phải là Tần Lan tự luyến đâu, nhưng gương mặt của cô ấy có thể nói là đứng đầu Giang Châu này, thậm chí còn có danh hiệu người đẹp số một Giang Châu nữa cơ! 

Vừa có tiền vừa có nhan sắc, khó có đàn ông nào không động lòng! 

Ngay khi đèn xanh sáng lên, Mạc Hiển liền đạp ga phóng đi, chỉ trong chớp mắt đã biến mất khỏi ngã rẽ. 

Bộp! 

Thanh niên kia đập tay vào vô lăng, lấy điện thoại ra gọi: “Mẹ nó! Chú Lưu, tôi muốn bán chiếc xe này, chuẩn bị cho tôi một chiếc mô tô, gọi luôn hai nhà thiết kế biết phối hợp khí chất đến đây!” 

Thật ra tán tỉnh phụ nữ là một nghệ thuật, không liên quan mấy đến việc bạn đẹp trai không hay bạn có tiền không. 

Bạn đẹp trai, đấy là ưu thế bẩm sinh của bạn, nhưng không có nghĩa bạn có năng lực tán tỉnh phụ nữ, nếu một ngày nào đó khuôn mặt ấy già đi hay bị hủy hoại thì sao?! 

Trên đường đến tập đoàn Phong Hoa. 

Tần Lan tựa người lên lưng anh, bật cười khùng khục khi nhớ lại chuyện vừa rồi. 

“Khả năng khoác lác của anh đúng là giỏi thật ấy nhỉ!” 

Mạc Hiển đang cúi đầu lái xe, nghe vậy bèn hơi ngoái đầu lại: “Khoác lác gì cơ?!” 

“Anh bảo tôi là cô nàng kém nhất của anh, đó không phải là khoác lác à?!” 

“Ờm… biết đâu những gì tôi nói với cô đều là thật thì sao?!” 

“Xí, ai mà tin! Người như anh chẳng có cơ hội tốt ấy đâu, cả đời này chỉ có thể làm bảo vệ thôi, tìm được một cô bạn gái bình thường là đã giỏi lắm rồi!” 

Đúng vậy, nếu Mạc Hiển chỉ là một người bình thường, nếu anh chỉ là một người bình thường có chút thiên phú, thì việc từng ngồi tù cũng đủ khiến anh bị xã hội này chèn ép đến chết! 

Lý lịch đã có vết nhơ thì đừng nói là công ty lớn, ngay cả công ty nhỏ cũng sẽ từ chối bạn, cho dù bạn có thông minh đến mấy đi chăng nữa. 

Ai lại mời một người có vết nhơ vào công ty làm việc kia chứ, lại còn không thể giải thích rõ ràng lý do ngồi tù. Dù bạn là thiên tài, một khi có vết nhơ thì cuộc đời đã bị huỷ hoại hơn phân nửa rồi! 

Những người như vậy hầu như đều buông xuôi, mở quầy hàng ven đường, bán xiên que các thứ, rất khó đạt được thành tựu lớn lao. Một bộ phận ít ỏi được quý nhân phù trợ, thể hiện được tài năng và đứng dậy một lần nữa! 

Tóm lại, với một người từng đi tù thì phạm vi và khu vực có thể hoạt động của họ sẽ bị thu hẹp đáng kể, lại càng không phải bàn đến những cô gái mà người đó có thể tiếp xúc! 

Thế mà Mạc Hiển lại dám nói cô ấy là người kém nhất trong số các cô gái của anh! 

Mạnh miệng thật đấy! 

Đến lúc xuống xe, Tần Lan vẫn phải nhéo anh một cái thật mạnh: “Đến muộn, trừ anh hai trăm tệ!” 

“Vãi, hai chúng ta cùng đến muộn mà cô chỉ trừ mỗi lương của tôi?!”, Mạc Hiển trưng ra vẻ mặt “cạn lời”. 

“Chứ không thì sao, tôi là sếp mà, chả lẽ tôi tự trừ tiền của tôi?!” 

“Cô!” 

“…” 

Sau khi xuống xe, điện thoại di động trong túi Tần Lan lại reo lên. Nghe máy xong, sắc mặt cô ấy lập tức thay đổi. 

Sau đó cô ấy vội vàng chạy vào công ty, thậm chí còn vì chạy quá nhanh mà bất cẩn trật chân, nhưng vẫn phải tiếp tục khập khiễng chạy tiếp. 

Có thể nhận thấy chuyện lần này hẳn không đơn giản! 

Mạc Hiển cũng chẳng để tâm đ ến hai trăm tệ kia, đi thẳng vào phòng bảo vệ. 

“Anh vừa đi làm mà đã đến muộn rồi à?!”, anh Hắc cười hỏi với vẻ mặt khó hiểu: “Ban nãy thấy anh đến đây cùng với chủ tịch, đừng nói hai người sống chung đấy nhé?!” 

Anh nhún vai, khẽ cười đáp: “Hầy, cô ấy cứ đòi, tôi cũng khó xử lắm! Anh biết đấy, chống lại ý muốn của phụ nữ là phạm pháp mà!” 

“Vãi! Quá đỉnh!” 

Mọi người đang trò chuyện ở bộ phận bảo vệ thì bỗng nhận thấy có rất nhiều người liên tục bước vào công ty. 

Mạc Hiển ngồi hút thuốc bên cửa sổ, ngoái đầu lại hỏi: “Công ty xảy ra chuyện gì sao?!” 

“Hầy, nghe nói thị trường chứng khoán sụp đổ, tập đoàn nhà họ Chu đầu tư một số vốn rất lớn, một khi cuộc họp này thông qua, nhà họ Chu sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Phong Hoa, chủ tịch của chúng ta xem như biến thành người làm việc cho nhà họ Chu!”, anh Hắc ở bên cạnh nhỏ giọng đáp. 

“Ôi chao! Anh am hiểu phết nhỉ!” 

“Tôi cũng học từ trên tivi thôi. Khi cấu trúc thị trường chứng khoán thay đổi, đó sẽ là thời điểm tốt nhất để người ngoài tiếp quản công ty! Sau khi đại hội cổ đông thông qua sẽ tiến hành bỏ vốn để pha loãng quyền cổ phần trong tay mọi người!” 

“…” 

Lời của anh Hắc thật ra không hề sai. Tập đoàn nhà họ Chu vẫn luôn để mắt đến bằng sáng chế của tập đoàn Phong Hoa, luôn muốn có được thuốc kháng sinh điều trị ung thư, thế nhưng dù trả bao nhiêu tiền thì Tần Lan vẫn không chịu bán. 

Gần đây giá cổ phiếu của tập đoàn Phong Hoa liên tục giảm, nguyên nhân rất có thể là do tập đoàn nhà họ Chu. 

Đừng nói là cổ phiếu, e là ngay cả hội đồng quản trị ngày hôm nay cũng nghiêng hẳn về phía bọn họ! 

Hơn chín giờ sáng. 

Đúng như dự đoán, một nhóm người lần lượt từ trong phòng đi ra, tất cả đều mặc Âu phục đi giày da, đeo kính đen, vừa đi vừa cười cười nói nói. 

“Ha ha ha ha, con nhỏ ngu ngốc ấy dám từ chối lời đề nghị của cậu Chu, đúng là gan cùng mình!” 

“Không chỉ vậy mà còn nhất quyết không chịu chia quyền cổ phần, tôi chưa từng thấy kẻ nào nghiện quyền lực như vậy!” 

“Cứ chờ đi, sớm muộn gì cô ta cũng phải trèo lên giường cậu Chu, uốn éo nũng nịu cầu xin cậu Chu bỏ vốn, nếu không thì cái công ty này sẽ phá sản! Ha ha ha ha!” 

“…” 

Phòng họp của tập đoàn Phong Hoa. 

Tất cả cổ đông đồng lòng nhất trí, gần như toàn bộ đều nhắm vào Tần Lan. Cô ấy giữ khư khư mấy bằng sáng chế trong tay, không chịu nhận đầu tư cũng không cần giúp đỡ, nhất quyết chống cự đến cùng. 

Nhà họ Chu đem theo số vốn năm trăm triệu, muốn có mười phần trăm cổ phần của tập đoàn Phong Hoa. Vốn dĩ chia cho nhà họ Chu mười phần trăm cổ phần cũng chẳng hề gì, vấn đề là có quá nhiều cổ đông hợp tác với nhà họ Chu. 

Cổ phần của đám người này cộng lại chiếm hơn năm mươi phần trăm, một khi nhận khoản vốn của nhà họ Chu, rất có thể sau này Tần Lan sẽ không còn quyền quyết định ở tập đoàn Phong Hoa nữa! 

Vậy nên cô ấy vẫn giữ được tỉnh táo, không đưa ra quyết định một cách nóng vội dù bị những người này thúc giục một cách doạ dẫm. 

“Nói xong hết chưa?!” 

Ngồi ở vị trí chủ tịch, Tần Lan đanh mặt, trầm giọng nói: “Bây giờ tập đoàn Phong Hoa vẫn nằm trong tay tôi, rên danh nghĩa tôi vẫn là chủ tịch đấy, đây là thái độ nói chuyện của các vị ư?!” 

“Ha ha, đúng vậy! Bây giờ cô vẫn còn là chủ tịch, nhưng vài ngày sau thì chưa chắc!”, một người đàn ông đeo kính chậm rãi đứng dậy, trầm giọng đáp lời. 

Rồi kẻ đó lấy đồ đi thẳng ra khỏi phòng họp, không chỉ vậy, còn có vài cổ đông đi theo. 

Tuy vẫn còn vài người đứng về phía Tần Lan, nhưng có thể cảm nhận được những người đó cũng đang do dự. 

Nếu cứ gắng gượng thế này, tập đoàn Phong Hoa chỉ còn cách tự duy trì bằng cách bán đi tài sản của mình, thuốc của công ty ở bên ngoài đang rất khó bán, nhà máy đã không có lợi nhuận ba tháng nay. Tiếp tục như vậy thì việc phá sản chỉ còn là vấn đề thời gian, trừ phi có sự thay đổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!