Thế mà tên này lại từ chối thẳng thừng! 

“Bốn mươi lăm nghìn một tháng đấy! Anh làm một nhân viên bảo vệ khổ sở cả năm cũng đâu kiếm được bốn mươi lăm nghìn, đúng chứ?! Nếu anh theo tôi thì chỉ cần một tháng là kiếm được, sau một năm là có thể thế chấp một căn nhà ở Giang Châu!”, Chu Vân Phi cười lạnh lùng, vẻ khinh bỉ: “Anh bạn à, đừng thiếu hiểu biết, tôi thấy anh cũng là nhân tài nên mới cho anh một cơ hội!” 

Mạc Hiển chỉ liếc hắn một cái rồi cười khẩy đáp: “Không phải là tiền không đủ, mà là anh không ổn!” 

“Anh nói gì cơ?! Tôi không ổn?!” 

Những người xung quanh cùng bật cười ha hả. 

Đám cổ đông đứng phía sau và những người đi theo họ đều cười một cách cực kỳ khoa trương và kiêu ngạo. 

Đường đường là cậu cả của tập đoàn nhà họ Chu mà anh dám nói không ổn ư?! 

Chu Vân Phi bước đến gần, vừa vỗ nhẹ lên vai anh vừa cười khẩy: “Anh bạn à, đừng huỷ hoại tương lai của bản thân vì một người phụ nữ. Mấy ngày nữa thôi, cái công ty này sẽ phải đổi thành họ Chu rồi! Có loại phụ nữ, anh không động vào được! Loại thượng hạng này, e là anh chỉ có thể ngắm chứ không có số hưởng đâu!” 

“Xin lỗi nhé, tôi không có hứng thú với cô ấy cho lắm! Cô ấy mới là người trước giờ luôn theo đuổi tôi!”, Mạc Hiển xoè hai tay ra, lạnh lùng đáp. 

Mọi người đều cho rằng anh chỉ cố tình nói vậy thôi, Chu Vân Phi thì trưng ra vẻ mặt khinh khỉnh: “Ha ha, anh đúng là thú vị, tôi thích đấy! Đi theo tôi đi, tốt hơn đi theo cô ta nhiều!” 

“Không, anh hiểu lầm rồi!” 

Mạc Hiển xoè tay ra, cười khẩy: “Trong mắt tôi, anh kém xa cô ấy! Hơn nữa, anh cũng không thể trở thành ông chủ của tập đoàn Phong Hoa! Cuối cùng, tôi muốn đính chính một chút, từ đầu đến cuối, cô ấy mới là người có ý với tôi, không phải là tôi!” 

“Cậu?! Một tên bảo vệ quèn mà dám nói cô Tần theo đuổi cậu?! Cậu đùa kiểu gì vậy!”, một người đàn ông trung niên đeo kính đứng gần đó tức tối nói. 

Nhìn đi! 

Lúc nói sự thật thì nói bao nhiêu lần cũng không có ai tin, lúc nói dối thì chỉ nói một lần đã có người tin rồi! 

Brừm! 

Lúc này, một chiếc Mercedes-Benz G chậm rãi đỗ lại trước cổng công ty. 

Ánh mắt của mọi người lập tức hướng về phía đó. Cửa xe mở xa, hình ảnh xuất hiện đầu tiên chính là một đôi chân rất đẹp. 

Làn da mịn màng trắng muốt còn phản quang đôi chút dưới ánh mặt trời! 

“Cô… cô Công Tôn?!” 

Khi nhìn thấy người phụ nữ bước xuống xe, Chu Vân Phi lập tức kinh ngạc thốt lên. 

Người phụ nữ ấy mặc đồ thường, bên dưới là một chiếc váy ngắn phối cùng đôi chân xinh đẹp. 

Vừa trẻ trung vừa hoang dại! 

Cô ấy tên là Công Tôn Cẩm, tháng trước cô ấy bất ngờ xuất hiện ở Giang Châu, là người mà các gia tộc lớn ở Giang Châu đều muốn lôi kéo, có điều thời gian trôi qua đã lâu mà cô ấy vẫn chưa tỏ rõ lập trường rằng sẽ ủng hộ gia tộc nào. 

Nhà họ Chu đã ghé thăm mấy lần nhưng đều bị từ chối. Không ai biết Công Tôn Cẩm nắm giữ chức vụ gì ở Giang Châu, nhưng có một điều chắc chắn rằng cô ấy đủ sức ảnh hưởng đến mọi quyết định ở Giang Châu này! 

“Cô Công Tôn! Ngọn gió nào đã đưa cô đến đây vậy?!”, Chu Vân Phi tiến đến vài bước, tươi cười niềm nở lấy lòng đối phương. 

Không phải hắn chưa từng nghĩ đến chuyện tiếp cận người phụ nữ này, nhưng chống lưng của cô ấy thực sự quá ghê gớm, những người không điều tra ra được thường là những nhân vật giàu có quyền lực, không thể đắc tội. 

“Cút ra!” Công Tôn Cẩm đáp lại với ánh mắt lạnh lùng. 

Chu Vân Phi sợ đến mức dựng cả tóc gáy. Đường đường là cậu cả họ Chu, thế mà bị quát xong vẫn phải cuống quýt đứng sang một bên, không dám hó hé câu nào. 

Những người khác ở gần đó cũng lần lượt nép vào, chừa ra một lối đi. 

Thấy cô ấy tiếp tục tiến về phía trước, Chu Vân Phi bèn lẩm bẩm trong lòng, lẽ nào cô ấy có quen Tần Lan? 

Nếu họ thực sự có quen biết nhau, nhà họ Chu sẽ lập tức ngừng các biện pháp trừng phạt đối với tập đoàn Phong Hoa, bằng không chỉ cần Công Tôn Cẩm nhíu mày một cái thôi thì nhà họ Chu có thể sẽ bị “nhổ cỏ tận gốc” ra khỏi Giang Châu ngay hôm sau. 

Nhưng khi chuẩn bị bước vào cổng công ty, người phụ nữ ấy đột nhiên đổi hướng, tiến về phía bộ phận bảo vệ. 

“Anh trốn em lâu như vậy, rốt cuộc anh muốn trốn đến khi nào đây?!” 

Công Tôn Cẩm hét lên một cách tức giận và oán hận về phía cửa của bộ phận bảo vệ. 

Mọi người đều nhìn theo ánh mắt của cô ấy, chẳng ngờ người kia chính là… Mạc Hiển! 

Anh vừa định lẻn vào phòng bảo vệ thì lập tức dừng bước trước câu nói của Công Tôn Cẩm. 

“Tôi bảo này, cô Công Tôn, hai chúng ta thực sự không hợp nhau, tôi đã nói với cô một trăm tám mươi lần rồi, xin cô tha cho tôi đi!”, Mạc Hiển chắp hai tay lại, vẻ khẩn khoản. 

Công Tôn Cẩm giậm chân, khẽ hừ giọng: “Không đấy! Anh cũng biết em theo đuổi anh một trăm tám mươi lần rồi, xem như anh thương hại em, đồng ý ở bên em đi!” 

“Chúng ta không hợp nhau!” 

“Không sao, em có thể trở thành người mà anh cảm thấy hợp!” 

“Tôi thích người có ngực to!” 

“Nâng được!” 

“Tôi thích người mang tất đen!” 

“Em đi mua ngay!” 

“…” 

Chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt của mọi người đều trông như bị sét đánh, miệng há to đến mức không khép lại được. 

Tuy lai lịch xuất thân của cô Công Tôn không được công khai, nhưng cô ấy là người mà ngay cả thị trưởng Giang Châu cũng phải cúi chào khi gặp mặt. 

Nhà họ Chu có thế lực ra sao ở Giang Châu?! 

Tập đoàn mười tỷ, tài phiệt địa phương! 

Nhưng cô ấy có thể xử lý nhà họ Chu dễ dàng như giẫm chết một con kiến, ngay cả phía trên còn phải đích thân đánh tiếng, tuyệt đối đừng dại dột động vào cô Công Tôn, bằng không phải tự gánh chịu hậu quả. 

Một nhân vật lợi hại như vậy mà lại đi theo đuổi một tay bảo vệ ư?! 

Lại còn theo đuổi một trăm tám mươi lần, xin đối phương đồng ý bằng giọng điệu khẩn cầu. Đối với người khác, Công Tôn Cẩm là một người kiêu ngạo lạnh lùng, không nể mặt bất kỳ ai, nhưng khi đứng trước Mạc Hiển lại biến thành một cô nàng si mê quá mức! 

Chẳng lẽ chuyện Tần Lan theo đuổi Mạc Hiển là thật ư?! 

Lúc này Chu Vân Phi cảm thấy hơi mờ mịt, cái tên này rõ ràng chỉ là một nhân viên bảo vệ cỏn con thôi mà?! 

Hắn cũng đã điều tra thông tin cá nhân của anh rồi, không hề có vấn đề gì cả! 

Cùng lắm là thông minh một chút, có thể xem là một nhân tài có thiên phú, trong tài liệu cũng không ghi chép anh có xuất thân khủng như thế nào kia mà?! 

“Bà cô à, đừng làm phiền tôi nữa được không! Tôi không có cảm giác gì với cô cả!”, Mạc Hiển xoè tay ra, nói với vẻ mặt cạn lời. 

Bất kỳ cô gái nào bị từ chối như vậy hẳn cũng sẽ bỏ cuộc, nhưng Công Tôn Cẩm vẫn cười híp mắt sà lại gần anh: “Không có tình cảm thì có thể từ từ bồi đắp, dù sao em cũng có thời gian!” 

“Ờm… cô Công Tôn à… có phải cô nhận lầm người rồi không?! Anh ta chỉ là một tên bảo vệ quèn thôi mà?!”, đứng gần đó, Chu Vân Phi nhỏ giọng nhắc nhở. 

Chát. 

Ngay giây sau, hắn đã lĩnh trọn một cái tát. 

“Nhà họ Chu các người ở cấp bậc nào mà dám lên tiếng ở đây?!”, Công Tôn Cẩm lạnh lùng đáp trả, còn chẳng buồn liếc hắn lấy một lần. 

Khác một trời một vực với dáng vẻ si mê vừa rồi! 

Quả nhiên, thái độ lạnh lùng kiêu ngạo dùng để đối xử với người khác! 

Có lẽ vì cảm thấy chắn đường ở ngay trước cổng công ty sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt lắm, cô ấy bèn ghé vào tai Mạc Hiển thầm thì vài câu, còn nở một nụ cười gian xảo đầy quyến rũ: “Em vào xe đợi anh! Anh lên xe nhanh nhé!” 

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!