Edit: Huyền Trân

Beta: Ano+Khinh Yên+Serein

Thanh âm yếu ớt vừa phát ra từ nơi cổ họng liền tan biến vào hư không, Lâm Lạc Chỉ nhìn về phía cửa phòng ngủ xuyên qua làn sương mù.  

Lục Kiến Trạch, khi nào thì anh mới trở về…

Nhưng kể cả anh ấy có quay về đi chăng nữa thì chắc anh cũng sẽ không vào phòng cô.

Sinh hoạt hàng ngày của hai người họ nhìn thì vô cùng hòa hợp, thế nhưng gần như không có điểm nào liên quan đến nhau.

Ngoại trừ đêm đó anh giúp cô xem đề thi thì gần như anh chưa từng bước vào phòng cô nửa bước.

Lâm Lạc Chỉ khẽ cắn môi, cô hít một hơi thật sâu, chống khuỷu tay lên giường chậm rãi ngồi dậy.

Lục Kiến Trạch sẽ không vào, vậy thì cô sẽ ra ngoài chờ anh.

Vén chăn lên, một chân vừa chạm đất, cơn đau đầu chóng mặt liền ập tới, Lâm Lạc Chỉ nhíu mày.

Cuối cùng, một chân còn lại cũng chạm xuống mặt đất.

Ngay cạnh giường là bàn học cùng với một cái ghế tựa, nếu muốn đứng dậy bây giờ cô thế nào cũng cần phải mượn lực, vì vậy cô liền vịn vào lưng ghế.

Lại là một cơn khó thở, cô vẫn cắn răng định tiếp tục nhưng lúc này bên ngoài bỗng truyền đến tiếng mở cửa.

Nháy mắt tim cô đập liên hồi, là Lục Kiến Trạch, Lâm Lạc Chỉ sợ anh lại biến mất liền vội vàng đứng dậy, không ngờ đầu cô bỗng nhiên choáng váng, trong đầu trở nên trống rỗng, sau cùng trước mắt cô liền biến thành một mảng trắng xóa.

Khoảnh khắc cô ngã xuống giường, trong góc sáng nơi khe cửa lại lờ mờ xuất hiện bóng dáng của Lục Kiến Trạch.

Trong giấc mộng, dường như đây là lần đầu tiên cô đến nơi này, cô đang trôi nổi vô định, không có điểm tựa, trong tầm mắt cũng không có điểm dừng.

Lâm Lạc Chỉ cứ như vậy lơ lửng, thân thể lơ lửng, suy nghĩ cũng lơ lửng, mộng cảnh rải rác, thậm chí còn có những nỗi kinh hãi, nhưng tiềm thức Lâm Lạc Chỉ vẫn không có cách nào phán đoán được, rốt cuộc là cô nên tỉnh lại hay là nên mơ thêm một giấc mộng.

Khi tỉnh lại lần nữa, vừa mở mắt ra là trần nhà trắng xóa của bệnh viện, theo sau là mùi hương nhàn nhạt của Lục Kiến Trạch xộc vào khoang mũi cô. Tuy rằng đã nhanh chóng bị mùi thuốc khử trùng át đi, nhưng Lâm Lạc Chỉ trong một giây liền có thể phân biệt được.

Lục Kiến Trạch lúc này đang khoanh tay ngồi ở cái ghế bên cạnh, anh hình như ngủ không được ngon giấc, chân mày nhíu chặt lại, quầng thâm dưới mắt rõ ràng là vì cô mà vất vả cả một đêm.

Lâm Lạc Chỉ chậm rãi nhìn xuống, phát hiện trên mình ngoài cái chăn, còn có một chiếc áo lông màu hồng nhạt tinh, mác áo còn chưa lấy xuống.

Cô lại lần nữa đưa mắt nhìn về phía Lục Kiến Trạch, lần này tiếng tim đập càng thêm trở nên mãnh liệt, Lâm Lạc Chỉ ở trong chăn lặng lẽ đưa hai tay lên che lồng ngực mình lại.

Mặt trời ngoài cửa sổ đã chiếu xuyên qua rèm cửa, tiếng nói chuyện trên hành lang không ngừng truyền đến lỗ tai, trong phòng bệnh lại chỉ có tiếng hít thở của cô cùng Lục Kiến Trạch.

Cơn khát nước tới muộn màng khiến Lâm Lạc Chỉ nuốt nước bọt theo bản năng, ai ngờ được rằng nơi cổ họng lại giống như bị lửa thiêu đốt, khoảnh khắc nước bọt đi qua nháy mắt mang theo một cơn đau như dao cắt.

Lâm Lạc Chỉ không nhịn được mà nơi cổ họng lại phát ra một tiếng nghẹn đau đớn.

Lục Kiến Trạch bên cạnh nghe thấy lập tức mở mắt ra, xung quanh hai tròng mắt đen kịt đầy những tơ máu vây quanh, Lâm Lạc Chỉ chỉ nhìn lướt qua, trong lòng liền không tự chủ được mà run lên.

Cô vẫn nói không thành tiếng được, Lục Kiến Trạch thông qua khẩu hình miệng nhìn ra cô đang nói: “Thật xin lỗi…”

Anh không đáp lại, đứng dậy rót nước cho Lâm Lạc Chỉ.

Cánh tay rắn chắc duỗi tới phía dưới cổ cô, Lục Kiến Trạch đỡ cô dậy, đưa miệng chiếc cốc đến bên môi cô: “Há miệng.”

Lâm Lạc Chỉ muốn giảm bớt gánh nặng nhiều nhất có thể cho anh, uống có chút gấp.

Lục Kiến Trạch nhận ra được nhanh chóng lấy cái ly ra, ánh mắt chăm chú, ngữ khí ôn hòa: “Nghe lời.”

Anh không nói gì, nhưng Lâm Lạc Chỉ biết anh có ý gì.

Cô nhẹ nhàng gật đầu, cái ly lại lần nữa đưa tới bên môi, cô nhấp một ngụm nhỏ, lúc này cô càng cảm nhận rõ ràng cái cảm giác đau đớn như bị dao cắt nơi cuống họng.

Lục Kiến Trạch nhìn hai tay Lâm Lạc Chỉ đang siết chặt chăn bông, lặng lẽ thở dài.

Lâm Lạc Chỉ được đặt nằm xuống trên giường.

Lục Kiến Trạch dịu dàng nói: “Tôi xin cho cô nghỉ một ngày, buổi chiều có thể xuất viện, tối nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải đi học.”

Lâm Lạc Chỉ gật đầu, dùng khẩu hình miệng nói “Cảm ơn anh.”

Lục Kiến Trạch vẫn không đáp lại, đứng dậy giúp cô chỉnh lại chăn: “Tôi đi mua đồ ăn sáng, muốn đi WC thì ấn cái chuông này, y tá sẽ tới giúp cô.”

“Được.” Lâm Lạc Chỉ không nhìn anh đáp.

Sau khi ăn sáng xong, y tá liền tiến vào thay bình truyền nước mới cho cô.

Trong suốt thời gian truyền nước, Lục Kiến Trạch vẫn luôn túc trực bên giường cô, không rời đi nửa bước.

Khi Lâm Lạc Chỉ dần lấy lại được giọng nói, cô liền khuyên anh quay về trường học, không cần phải ở lại trông nom cô.

Lục Kiến Trạch lại nói: “Học ở đâu cũng đều giống nhau.”

Lâm Lạc Chỉ không tin, đang định nói tiếp thì Lục Kiến Trạch liền đem màn hình điện thoại hướng đến trước mặt cô, trên màn hình hiển thị đúng thật là đề vật lý.

Lâm Lạc Chỉ đành phải ngậm miệng.

Vốn tưởng rằng buổi chiều về nhà, Lục Kiến Trạch sẽ đi đến trường học, không nghĩ tới anh trực tiếp tắm rửa xong rồi ngồi ở trên sô pha xem phim phóng sự.

Vẫn là bằng tiếng Anh, hơn nữa âm thanh rất nhỏ, Lâm Lạc Chỉ ở trong phòng ngủ chỉ cần nghiêng người liền không nghe thấy, nhưng loại cảm giác an toàn này là thứ mà cô cần nhất ngay lúc này.

Lâm Lạc Chỉ nhìn ly nước cùng với đĩa trái cây để trên bàn học cạnh mép giường, trong lòng cô còn cảm thấy nóng hơn tối hôm qua bị sốt cao.

Nóng đến mức cả người thẹn thùng, cũng nóng đến mức làm người ta cuống lên.

Cô nhắm mắt lại, mệt mỏi dần dần ập đến, chẳng mấy chốc đã đưa cô vào giấc mộng.

Không biết qua bao lâu, âm thanh Lục Kiến Trạch vang lên bên tai cô, dường như là đang gọi tên cô.

“Dậy ăn chút cơm đi.” Lục Kiến Trạch thấy cô mở mắt liền nói.

Lâm Lạc Chỉ theo bản năng gật đầu: “Được.”

Lục Kiến Trạch đỡ cô dậy.

Thật ra Lâm Lạc Chỉ đã khôi phục được chút sức lực, nhưng động tác đỡ cô của Lục Kiến Trạch nhẹ nhàng đến không thể tưởng tượng nổi, cứ như thể anh đang chạm vào một đồ vật vô cùng mỏng manh yếu ớt.

Cảm giác được trân trọng chưa từng có trước đây khiến Lâm Lạc Chỉ chìm đắm đến mức không muốn mở lời.

Cơm tối không phải tùy tiện mua cơm hộp, mà đều là những món giống với bữa trưa, thanh đạm phù hợp với người bệnh.

Lâm Lạc Chỉ nhấp một ngụm canh gà, lại lần nữa không nhịn được mà nói lời cảm ơn: “Lục Kiến Trạch, cảm ơn anh.”

Lục Kiến Trạch đặt đũa xuống, duỗi tay hướng về phía Lâm Lạc Chỉ: “Đưa điện thoại cho tôi.”

Lâm Lạc Chỉ hít hà xuýt xoa, bối rối ngẩng đầu.

Lục Kiến Trạch nhanh chóng dời mắt sang chỗ khác, đứng dậy hỏi: “Vẫn còn ở trên bàn học?”

Lâm Lạc Chỉ rốt cuộc cũng có phản ứng mà gật đầu.

Anh vào phòng ngủ của cô, rất nhanh liền mang theo điện thoại ra ngoài.

Lâm Lạc Chỉ nhìn anh hai tay liên tục nhập một dãy số vào điện thoại của mình.

Chỉ một chốc sau, Lục Kiến Trạch đưa điện thoại đến trước mặt Lâm Lạc Chỉ: “Tất cả các phương thức liên lạc của tôi đã được lưu lại rồi. Về sau có việc gì hãy liên hệ cho tôi, đừng luôn tự mình xử lý, biết chưa?”

Đầu ngón tay Lâm Lạc Chỉ chạm vào điện thoại và rút về.

Cô nhìn Lục Kiến Trạch với ánh mắt vô cùng lợi hại, giống như một chú thỏ trắng nhỏ không có nhà để về được người khác thu nhận, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không chắc chắn, nhưng lại không đành lòng rời đi.

Lục Kiến Trạch thở dài, thấp giọng nói: “Lâm Lạc Chỉ, tôi không cảm thấy cô là gánh nặng, đôi khi nhạy cảm quá cũng không phải là chuyện tốt.”

“Cô có thể hiểu được tôi.” Lục Kiến Trạch nói “Nhưng cô không cần thiết bởi vì hiểu tôi mà phải chịu ủy khuất, lần đầu chúng ta gặp mặt lẽ ra tôi nên nói với cô những lời này.”

Lâm Lạc Chỉ đỏ mắt nhìn Lục Kiến Trạch, những lời này cô hiển nhiên nhớ rõ, chỉ là cô…

“Làm không được đúng không?” Lục Kiến Trạch dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô.

Lâm Lạc Chỉ do dự một lúc rồi gật đầu.

Lục Kiến Trạch yên lặng một lát, sau đó lại cầm đũa lên: “Vậy thì thử làm đi, theo lời tôi nói, về sau có việc gì thì trước tiên cứ gọi cho tôi.”

Lâm Lạc Chỉ hoảng loạn vội dùng thìa khuấy quanh bát canh.

Lục Kiến Trạch ngồi phía đối diện nói thẳng: “Ăn đi.”

Lâm Lạc Chỉ đồng ý, lập tức ngoan ngoãn ăn cơm.

Kỳ thi cuối kì đến sớm hơn dự kiến, Lâm Lạc Chỉ vừa ôn tập vừa bắt đầu lên kế hoạch về nhà.

Sau một hồi cô hỏi một vòng hết tất cả các bạn cùng lớp, cô đã biết được mình nên mua vé ở ga tàu nào, tuy rằng đi bằng xe buýt cũng đến nơi, nhưng vé xe buýt đắt hơn vé xe lửa những 20 tệ, hơn nữa còn phải đến trạm phải đổi xe liên tục, Lâm Lạc Chỉ liền đem xe buýt đặt trong phạm vi không suy xét nữa.

Cuối tuần, trước ngày thi một ngày, Lâm Lạc Chỉ dựa theo kế hoạch trước đó bắt xe buýt đi đến nhà ga.

Giao thông chỗ nhà Lục Kiến Trạch khá thuận tiện, có mấy chuyến xe buýt chạy thẳng đến ga tàu nhưng hơi xa, đại khái là cần phải ngồi hơn hai mươi trạm dừng.

Sáng ngày hôm đó, cô rời nhà lúc 8 giờ và đến nơi lúc 10 giờ.

Bởi vì hôm đó cô chỉ cần mua vé, cho nên Lâm Lạc Chỉ cũng không vội vàng.

Chỉ là khi bước xuống xe, đầu cô có hơi choáng váng.

Từ trạm xe buýt đến ga tàu lửa còn cách một đoạn, ở giữa còn cách một con đường quốc lộ.

Nhưng Lâm Lạc Chỉ lại không để ý thấy ai ở lối dành cho người đi bộ, tất cả đều đang lái xe rất nhanh.

Chỉ một lát sau, chuyến xe tiếp theo dừng lại, cô hòa theo đám đông bước vào một lối vào, nó giống như là nhà để xe dưới lòng đất của khu chung cư Lục Kiến Trạch ở.

Lại quan sát một chút, Lâm Lạc Chỉ đang do dự không biết có nên theo vào hay không thì một bà lão đi đến bên cạnh cô.

Bà lão cười nói với cô: “Cô gái, lần đầu tiên tới phải không? Cháu là đang muốn đến nhà ga à?”

Lâm Lạc Chỉ nhìn bà lão liền nảy sinh ra cảm giác thân thiết, liền gật đầu.

Bà lão cười càng rạng rỡ hơn, bà nắm tay Lâm Lạc Chỉ: “Đi, bà dẫn cháu đi, chúng ta phải đi từ đây, cái này gọi là lối đi ngầm, rất tiện.”

Lâm Lạc Chỉ đi theo bà lão, ký ức chợt ùa về, nơi này rất giống nơi lần trước Lục Kiến Trạch đưa cô đi mua quần áo, chỉ khác là không có rèm cửa và biển hiệu, từ bên ngoài nhìn vào lại càng trông giống như một nhà để xe dưới lòng đất hơn.

May mắn là có bà lão đưa cô vào, nếu không có lẽ cô phải đứng rất lâu mới có thể hạ quyết tâm đi theo đám người kia.

Vừa đi, bà lão cùng trò chuyện với cô: “Cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Bà nhìn cháu chắc chỉ mới 13,14 tuổi thôi, không thể hơn được.”

Lâm Lạc Chỉ cười “Cháu đã 16 rồi ạ, năm nay là lớp mười trung học phổ thông.”

“Ai duu” Bà lão vỗ vỗ cánh tay cô “Không thể tin được, trông cháu còn trẻ quá chừng.”

Lâm Lạc Chỉ cười nói: “Dạ không có đâu ạ.”

Bà lão lại kéo Lâm Lạc Chỉ né sang một bên, tránh một chiếc xe đẩy đang chạy ngang qua.

Lâm Lạc Chỉ nói cảm ơn.

Bà lão lại nói: “Cháu là đang định về nhà à?”

“Dạ không ạ.” Lâm Lạc Chỉ nói “Thứ ba tuần sau cháu mới kết thúc thi cuối kì, thu dọn một chút là thứ năm có thể về rồi. Cháu định mua vé cho ngày hôm đó.”

“Thật tốt.” Ngón tay cái thô ráp của bà lão ân cần xoa xoa mu bàn tay của Lâm Lạc Chỉ “Ở đây có rất nhiều trường học tốt, cháu học ở trường THPT số 3 hay là số 7?”

Mắt Lâm Lạc Chỉ sáng lên “Là THPT số 3 ạ.”

“Cháu giỏi quá chừng, trường THPT số 3 đúng thật là một trường rất tốt, hàng năm không ít người đỗ đại học danh tiếng” Bà lão cười hỏi “Có không ít người từ các nơi khác đến đây để học, cháu là người ở đâu thế?”

“Cháu sống với ông bà ở làng Lâm Sơn” Lâm Lạc Chỉ nói “Còn hiện tại thì cháu đang ở nhờ nhà ông chủ của ba cháu.”

“Làng Lâm Sơn?” Bà lão cười hiền từ “Đó là một nơi tốt, ở đó có không ít đồ ăn ngon.”

“Ai u, tới rồi.” Bà lão không định buông tay cô “Đi thôi, bà dẫn cháu đi mua vé.”

Lâm Lạc Chỉ cảm kích “Cảm ơn bà ạ.”

“Cháu ngoan quá, lễ phép thật đấy,” Bà lão híp mắt nhìn qua cửa sổ bán phiếu, mang Lâm Lạc Chỉ đi qua “Bà nhìn thấy cháu lớn như này, liền nhớ tới đứa cháu nhà bà, bây giờ bà giúp đỡ được cho cháu, cũng coi như tích đức cho con cháu đời sau.”

“Bà ơi, bà thật tốt.”

Quá trình mua vé diễn ra rất suôn sẻ, trong khi đứng xếp hàng, Lâm Lạc Chỉ vẫn luôn trò chuyện cùng bà lão.

Cô thường trò chuyện với bà ngoại của mình, cô hiểu rõ cách để giao tiếp trò chuyện với người già.

Sau khi mua xong vé, bà liên tục dặn dò Lâm Lạc Chỉ giữ vé cẩn thận.

Lâm Lạc Chỉ nhìn mồ hôi trên trán bà, cô liền đưa tay lên giúp bà lau đi.

Bà lão cười nói: “ Đứa bé ngoan, đi thôi, bà đưa cháu trở về trạm xe.”

Lâm Lạc Chỉ không nỡ, sợ bà lão mệt, cô dừng bước chân, nhẹ giọng nói “Bà ơi, cháu có thể tự mình về được, bà mau trở về nghỉ đi, đừng để bản thân quá mệt mỏi, hôm nay cháu thật sự rất cảm ơn bà.”

“Ai da, ở đó mệt quá.” Bà lão xua tay “Bà vừa lúc cũng về trạm xe, buổi sáng đến đây là muốn đi đến nhà cháu trai, kết quả đợi nửa ngày đều quá đông, bà đã lớn tuổi không chen vào được, giờ mà quay về chắc cũng không còn chỗ ngồi nữa rồi.”

“A…  vậy bây giờ phải làm sao ạ…”, Lâm Lạc Chỉ ôm cánh tay bà “Vậy bà ơi, để cháu đỡ bà về trạm xe, như này bà cũng đỡ mệt mỏi hơn ạ.”

Bà lão nhấc chân lên cười: “Thật là một đứa bé ngoan.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!