Edit: Ano

Beta: Ano+Khinh Yên

Ánh mắt Lục Kiến Trạch bỗng trở nên sắc lạnh như băng, từ trong đáy mắt lóe lên sự phòng bị.

Khoảnh khắc hai ánh mắt bắt gặp nhau, trong nháy mắt gai ốc sau gáy Lâm Lạc Chỉ đều dựng đứng lên như có một luồng gió lạnh chạy xuyên qua.

Dường như cô đã trở về khoảnh khắc đêm hôm đó, một lần nữa thấy được dáng vẻ kia của anh.

Sau khi nhìn qua một lượt, Lục Kiến Trạch liền nhận ra cô, mà lần này Lục Kiến Trạch hầu như không có ý muốn che giấu bất kì thứ gì.

“Lại đây.” Lục Kiến Trạch trầm giọng nói.

Lâm Lạc Chỉ nắm chặt then cửa, do dự một lát, cô chậm rãi đẩy cửa ra, đi tới.

Khi tới gần Lục Kiến Trạch một chút, một mùi hương nhàn nhạt xộc vào khoang mũi cô, chính mùi hương quen thuộc này đã khiến Lâm Lạc Chỉ dần buông bỏ cảnh giác.

Nhưng mà mùi máu tươi hòa lẫn trong đó cực kì rõ ràng, làm cô không thể không chú ý đến cánh tay đang rỉ máu của Lục Kiến Trạch.

Lục Kiến Trạch đặt nửa cuốn băng gạc còn lại vào tay cô, “Quấn lại giúp tôi một chút.”

Lâm Lạc Chỉ ngồi xổm xuống, lúc này cô mới thấy rõ vết thương trên tay anh nghiêm trọng đến thế nào

Một vết thương sâu hoắm chạy xiên xuống lòng bàn tay, máu theo miệng vết thương không ngừng chảy dọc xuống cánh tay, trở nên cực kì chói mắt dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng khách.

Lâm Lạc Chỉ ngừng thở, sau một lúc lâu, cô ngẩng đầu, trong ánh mắt như mang theo lời khẩn cầu, “Có cần đến bệnh viện không?”

“Không cần.” Lục Kiến Trạch nói thẳng.

Lâm Lạc Chỉ không nhúc nhích, vẫn chăm chăm nhìn vào đường nét quai hàm sắc bén của anh.

Một lát sau, Lục Kiến Trạch quay đầu, rũ mắt cúi xuống nhìn cô, ngữ điệu bất giác trở nên nhẹ nhàng, “Quá muộn rồi.”

Lâm Lạc Chỉ nắm chặt băng gạc trong tay, chờ đến khi Lục Kiến Trạch không quay đầu lại nữa, cô mới đành cúi đầu, dựa theo những đường băng phía trên mà quấn tiếp.

Quá trình băng bó của cô thật sự rất vụng về, tay cô luôn không kiềm chế được mà run liên hồi, nhưng Lục Kiến Trạch vẫn không hề bình phẩm gì, cứ như vậy lẳng lặng quan sát những động tác của cô.

Băng xong đoạn cuối cùng, Lục Kiến Trạch rút tay về, nhưng anh không lập tức quay về phòng ngủ ngay.

Lâm Lạc Chỉ nhìn vết thương đang rỉ máu trên tay anh, nhỏ giọng hỏi, “Anh, đánh nhau với người ta hả?”

“Không phải.” Lục Kiến Trạch nói.

“Cái đó” Lâm Lạc Chỉ ngẩng đầu lên, lại phát hiện Lục Kiến Trạch đã nhắm mắt lại, dựa vào ghế sô pha nghỉ ngơi, vì thế, cô liền nói nhỏ lại, “Vậy vì sao mà lại……”

Vừa dứt lời, không khí lại lần nữa chìm vào im lặng, Lâm Lạc Chỉ cũng mau chóng nhận ra mình hơi nhiều chuyện.

Lời nói như bát nước đổ đi nhưng cũng may vì nếu bây giờ Lục Kiến Trạch không muốn nói, thì sau này cũng sẽ không nhắc lại, dù sao thì tất cả mọi người cũng chỉ như không khí trong mắt của anh.

Cô lặng lẽ thở hắt ra, đang định đứng dậy. Nhưng khi cô vừa thay đổi tư thế ngồi và xoa bóp đôi chân tê cứng của mình thì Lục Kiến Trạch đột nhiên lên tiếng, “Quán bar có người đánh nhau nên tôi đã ngăn cản họ.”

Lâm Lạc Chỉ sững người tại chỗ, một lát sau, cô hỏi ngược lại, “Quán bar?”

“KTV,” Lục Kiến Trạch giải thích, “Chỗ cô có lẽ cũng có, chắc cũng không khác nhau là mấy, đều là nơi trẻ vị thành niên không được lui tới.”

“À,” Lâm Lạc Chỉ gật đầu, trong đầu cô chợt nghĩ đến cuộc điện thoại hôm trước, “Là, chỗ làm thêm của anh sao?”

Lần này Lục Kiến Trạch không nói gì.

Lâm Lạc Chỉ tay trái xoa tay phải, trong lòng thấp thỏm không yên.

Lục Kiến Trạch chậm rãi mở mắt, sau đó đứng dậy, “Đêm nay cảm ơn cô, trở về nghỉ ngơi đi, cũng khuya rồi.”

Lâm Lạc Chỉ vẫn chưa kịp phản ứng lại thì Lục Kiến Trạch đã trở về phòng ngủ.

Anh không lập tức đi vào phòng tắm, có lẽ là đợi cô về phòng trước.

Lâm Lạc Chỉ nhéo bắp đùi tê cứng của mình, cắn răng bước nhanh về phía phòng ngủ.

Chỉ một lát sau, tiếng mở cửa phòng ngủ của Lục Kiến Trạch vang lên.

Bài thi vào thứ Hai của cô diễn ra khá suôn sẻ, khi điểm thi được công bố vào thứ Tư, Lâm Lạc Chỉ cũng không quá ngạc nhiên vì cô đứng thứ ba trong lớp.

Có điều sau kì thi đó, Lâm Lạc Chỉ hầu như không có chút kiến thức nào trong đầu.

Trường cấp ba là trường trọng điểm của tỉnh, mỗi cuối tháng sẽ có một bài kiểm tra đầu vào chung cho sáu trường. 

Lúc trước Lâm Lạc Chỉ còn không hiểu kiểm tra đầu vào cho sáu trường là gì, nhưng sau khi hỏi rõ ràng, cô mới biết rằng sáu trường sẽ cùng thi chung một đề, sau đó tập trung tất cả bài thi lại chấm rồi xếp hạng tập thể, ngay lập tức cô cảm thấy hô hấp bỗng trở nên khó khăn.

Vốn dĩ trường cấp hai của cô mới chỉ có 100 học sinh, cả thôn cũng chỉ có một trường cấp hai, cô đã bao giờ thấy qua kì thi nào lớn đến vậy đâu chứ.

Nhưng mà, sợ hãi thì sợ hãi, xem lại việc học hành cũng không kém phần quan trọng. Vì thế, mấy ngày nay, phòng ngủ Lâm Lạc Chỉ hầu như đêm nào cũng sáng đèn cho tới một giờ.

Cuối cùng điều cô lo lắng nhất cũng đã đến.

Kì thi lớn cuối tháng cô đứng thứ 18 trong lớp và hạng 346 toàn khối, còn trong tất cả sáu trường thì xếp thứ 2000.

Trong lúc các bạn học đang quan tâm cô, hỏi cô xem có phải là làm bài không được tốt hay không thì chủ nhiệm lớp lại gọi cô vào văn phòng.

“Lạc Chỉ à, có chuyện gì vậy? Trạng thái dạo gần đây của em không tốt sao?”

Lâm Lạc Chỉ cúi đầu, thật lòng nói, “Không phải ạ, đây mới chính là … trình độ thật sự của em……”

Chủ nhiệm lớp kinh ngạc trong giây lát, sau đó kéo Lâm Lạc Chỉ lại gần nói, “Lúc thi thử đợt khai giảng em nằm trong top 3, anh họ của em còn là Lục Kiến Trạch, Lục Kiến Trạch đấy Lạc Chỉ, em ấy chỉ hướng dẫn em hai lần, cũng không đến mức em không viết nổi một chữ nào cho những câu hỏi ở mặt sau chứ.”

Chủ nhiệm lớp tiếp tục tận tình khuyên bảo, “Hơn nữa bình thường em học rất chăm chỉ mà, những thầy cô khác đều biết cả, đây làm sao mà là trình độ thực sự của em được chứ? Em nói thầy nghe xem, có phải gần đây em gặp vấn đề gì khó giải quyết không? Có bạn cùng lớp nào bắt nạt em sao?”

“Không có không có,” Lâm Lạc Chỉ vội vàng xua tay, “Bạn cùng lớp đều rất tốt ạ.”

Chủ nhiệm lớp dùng ánh mắt ra hiệu cho cô tiếp tục nói.

Lâm Lạc Chỉ nắm chặt đồng phục, “Thật đấy thầy ơi, em không nói dối thầy đâu, đây thật sự là trình độ của em mà.”

Qua một lúc sau, chủ nhiệm lớp cầm lấy tách trà trên bàn nhấp một ngụm, “Thầy biết rồi, em về phòng học trước đi.”

Lâm Lạc Chỉ cúi đầu, chậm chạp lên tiếng, “Em chào thầy ạ.”

Nhìn cô rời khỏi văn phòng, chủ nhiệm lớp đặt tách trà xuống, đầu ngón tay gõ lên bàn trà hai nhịp, sau đó cầm điện thoại lên ấn một dãy số, đầu dây bên kia hiển thị đã kết nối “Alo, Lão Lưu hả, Lục Kiến Trạch lớp thầy có trong lớp không? À, vâng, tôi tìm em ấy có chút việc, là liên quan tới em họ của em ấy, ừ, được được được, tôi ở trong văn phòng chờ em ấy, được, cảm ơn thầy.”

Buổi tối, Lâm Lạc Chỉ cầm bút gõ lên bài kiểm tra, cô đã sửa lại lỗi sai cũng như hiểu được chung chung, nhưng hình như nó vẫn giống với bài thi ngày trước.

Dạng đề lần này vốn không khó, nhưng lần này cô lại tiếp tục sai, đây không phải là vấn đề học hay không học, rốt cuộc cô nên làm cái gì bây giờ ……

Đầu óc căng thẳng, Lâm Lạc Chỉ nằm bò lên bàn, học không vào nữa.

Phòng khách truyền đến tiếng mở cửa.

Lâm Lạc Chỉ thong thả ngẩng đầu nhìn đồng hồ, 10 giờ.

“Còn sớm.” Nàng nhỏ giọng nói.

Không ngờ một lát sau lại có tiếng gõ cửa phòng ngủ cô.

Lâm Lạc Chỉ bối rối nhìn cánh cửa, dường như không hề nghe thấy, nhưng mà giây tiếp theo, tiếng đập cửa lại lần nữa vang lên, Lâm Lạc Chỉ đột nhiên đứng dậy mang dép lê đi ra ngoài.

“Lục Kiến Trạch.” Lâm Lạc Chỉ sửa lại đầu tóc.

Lục Kiến Trạch rũ mắt nhìn cô, “Phòng có tiện vào không?”

Lâm Lạc Chỉ buông thõng cánh tay xuống, ngẩn người ra, “Cái gì?”

Lục Kiến Trạch thấp giọng giải thích, “Tôi muốn xem bài thi cuối tháng của cô, có tiện cho tôi vào không?”

“……” Lâm Lạc Chỉ bất giác trợn tròn hai mắt, sau đó né sang một bên để Lục Kiến Trạch đi vào.

Phòng ngủ của cô rất sạch sẽ, hầu như không có vết tích sử dụng gì nhiều, có điều ở trên bàn lại bày rất nhiều sách vở.

Tuy nhiên đôi mắt Lục Kiến Trạch chỉ nhìn vào bàn học, không đưa mắt nhìn bất kì cái gì khác xung quanh.

Lâm Lạc Chỉ đi theo sau anh, trái tim đập bịch bịch.

“Mấy môn còn lại đâu?” Lục Kiến Trạch cúi đầu nhìn cuốn sách Toán trên bàn học.

Lâm Lạc Chỉ lập tức hoàn hồn, sau đó vội vàng đi tới giường lấy cặp sách đến, “Ở đây.”

Lục Kiến Trạch vươn tay tới cầm lấy đề thi.

Chiếc ghế dựa ở đằng kia nhưng hai người không ai thèm ngồi cả.

Vạt áo ngủ đã bị Lâm Lạc chỉ nắm đến nát nhàu, trông cô giống như một đứa học sinh tiểu học đã làm sai chuyện gì, không dám cử động, đang chờ đợi phán xét của thầy cô.

Vài phút sau, Lục Kiến Trạch đặt tờ đề trong tay xuống, xoay người nhướng mày nhìn cô, “Cho tôi một lời giải thích.”

Ngữ điệu của anh không được coi là nghiêm khắc, nhưng Lâm Lạc Chỉ thật sự cảm thấy chột dạ.

Mắt thấy một bàn tay nữa của cô sắp nắm lấy vạt áo, Lục Kiến Trạch thấp giọng ngăn lại, “Đừng nắm.”

Lâm Lạc Chỉ lập tức buông lỏng tay.

Lục Kiến Trạch có vẻ như cũng không ngờ mình sẽ dọa Lâm Lạc Chỉ đến như vậy, anh ho nhẹ một tiếng, “Được rồi, lại đây đi, tôi sẽ nói một số điều cần lưu ý cho cô.”

Đêm đó, Lục Kiến Trạch ở trong phòng cô hơn nửa tiếng, không chỉ giúp cô phân tích đề thi, mà còn dựa trên tình hình học tập của cô mà đưa ra một loạt sách phụ đạo, chỉ rõ những phần nào sẽ có trong bài thi.

Sáng hôm sau, sách phụ đạo được Lục kiến Trạch đặt trên bàn trà trong phòng khách, Lâm Lạc Chỉ mím môi đem chúng về phòng mình.

Khi kết quả thi của Lục Kiến Trạch được công bố, Lâm Lạc Chỉ hơi không muốn tin đó là thật, sau một tháng học theo phương pháp học tập của Lục Kiến Trạch, cô nhìn thành tích thứ tám trong lớp của mình, thứ 109 toàn khối, hạng 676 trong cả sáu trường, từ tận đáy lòng Lâm Lạc Chỉ không thể nào không bội phục vạn phần, Lục Kiến Trạch thật sự là quá lợi hại rồi.

Lúc này, cô không bị chủ nhiệm lớp kêu đi văn phòng nữa, chỉ là sau hôm đó Lục Kiến Trạch cũng không đến chỉ cô học lần nào nữa.

Buổi tối hôm đó cầm bài thi về nhà, Lâm Lạc Chỉ ngồi trên bàn học chờ đến hai giờ sáng, nhưng cuối cùng cũng không thể kìm được cơn buồn ngủ mà gục trên bàn thiếp đi.

Sáng hôm sau thức dậy, eo cô đau nhức không thôi, nhưng may rằng hôm đó là cuối tuần, không cần phải đi học.

Có điều khi cô từ phòng ngủ đi ra thì thấy Lục Kiến Trạch ngồi mang giày ở cửa chuẩn bị rời đi, cô bất giác thấy hồi hộp, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy tràn đầy mong đợi.

Nhưng Lục Kiến Trạch không thèm ngó ngàng đến thành tích thi của cô, chỉ lịch sự mỉm cười nói “Chào buổi sáng” rồi rời đi.

Cuộc sống của Lâm Lạc Chỉ lại trở về như bình thường, không còn những sự mong đợi và căng thẳng không cần thiết.

Trước kì kiểm tra tháng thứ ba, cô gọi điện về cho ông nội thì ông nói là đã đưa bà đi tái khám, có thể là do trứng ngỗng ngày hôm qua chưa được chín lắm vì thế dạ dày của bà nội mới lại đau, sau khi tiêm thuốc thì đã đỡ hơn nhiều.

Lâm Lạc Chỉ hỏi kỹ lại một lần nữa cho đến khi chắc chắn ông bà không có vấn đề gì thì cô mới dặn dò vài câu rồi cúp máy.

Nhiệt độ cuối tháng 11 có chút thất thường, hai ngày trước còn ở trên mức 0 độ, thế mà mấy ngày nay bỗng nhiên hạ nhiệt nhanh chóng thành âm độ, sáng hay tối trời đều lạnh một cách bất thường.

Mọi người dần dần khoác thêm áo bông, Lâm Lạc Chỉ cũng trở về nhà lục tìm chiếc áo bông của mình.

Có điều vừa mặc vào cô đã ngây người, áo đã chật đến mức sắp bung ra, như thể giây kế tiếp sẽ nổ tung, tay áo cũng ngắn đi rất nhiều.

Không còn cách nào khác, cô đành phải đi trung tâm thương mại mua một cái khác, nhưng từ đây đến cuối tuần vẫn còn tận ba ngày, Lâm Lạc Chỉ đành phải đăng kí thêm một chiếc áo len đồng phục trường.

Tuy nhiên, trời không có gió thì không sao, khi gió thổi qua thì lập tức lạnh đến thấu xương.

Khó khăn lắm mới sống sót trải qua một ngày, vốn tưởng rằng sắp đến ngày được đi mua áo bông, ai ngờ đêm đó cô lại sốt cao.

Đầu cô nặng đến lạ thường, ngay cả hình ảnh trước mắt đều mờ dần đi.

Cơ thể cô ướt đẫm mồ hôi, chân tay bủn rủn vô lực, cổ họng đau đớn tỏa ra làn hơi nước lành lạnh.

Lâm Lạc Chỉ miễn cưỡng đắp chăn vào, dựa vào bản năng nhỏ giọng lẩm bẩm, “Nóng quá…… khát quá……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!