Đột nhiên, tôi nhận ra mình đang ở trong một căn phòng, xuất hiện trước mặt tôi là một cậu thanh niên chắc tầm tuổi tôi đang ngồi trên một chiếc ghế màu đỏ và đang thao tác trên bàn phím máy tính. Tôi tiếp cận, thấy cậu ta đang soạn thảo từng từ trên một phần mềm viết, tôi hỏi cậu ta đang làm gì, cậu ta trả lời rằng mình đang viết truyện. Sau khi trả lời câu hỏi của tôi, cậu ta bất ngờ khi thấy tôi vào được phòng cậu ta mà cậu ta không hề hay biết. Cậu ta hỏi tôi là ai, tôi giới thiệu mình là Trần Văn Long, điều này lại làm cậu ta bất ngờ lần nữa, bởi vì tên của nhân vật nam chính trong truyện của cậu ta đang viết trùng với tên tôi.

Tôi đọc nhanh qua một số chương truyện của cậu ta đang viết thì nó đúng với những gì tôi từng trải qua. Tôi hỏi cậu ta vì sao cậu ta lại chủ yếu viết về những khoảnh khắc giữa tôi và Ly, chỉ thi thoảng mới thêm chi tiết tôi giỏi cái này cái kia mà lại đặt tên truyện là "Trở về làm thiên tài". Cậu ta giải thích rằng cậu ta cảm thấy việc viết về những khoảnh khắc giữa tôi và Ly sẽ hay và tạo thêm nhiều ý tưởng hơn so với việc chỉ viết tôi giỏi, tôi là thiên tài sẽ dẫn đến truyện trở nên rất nhàm chán. Tôi thấy cũng hợp lý nên đã hỏi tại sao cậu ta không đặt tên khác, chẳng hạn như "Trở về để yêu em", cậu ta nói rằng cậu ta thấy cái tên "Trở về làm thiên tài" khá hay nên đã quyết định chọn nó và vào thời điểm đó, cậu ta cũng chưa nghĩ ra được cái tên nào khác. Tôi chẳng hiểu cậu ta nghĩ gì nữa và bắt đầu trách cậu ta:

- Ông là tác giả mà viết truyện của mình như thế à! Tôi đang là nhân vật chính, tại sao ông lại để tôi chết? – Trần Văn Long nói.


- À! Chỉ là đến đoạn đó tôi không nghĩ thêm được ý tưởng gì nên mới viết vậy! Nếu tôi không viết như thế thì làm sao cậu có thể đứng đây nói chuyện được với tôi. – Vodanh12 nói.

- Thiếu ý tưởng thì viết như thế à! Đúng là cái thằng người yêu thì không có mà chó thì chẳng có con nào. Không hiểu được tình cảm, cảm xúc của những người có người yêu.

- Ơ kìa, tôi hơi tự ái đấy! Sao cậu lại biết điều đó? Và tôi có hai con mèo, thay cho chó và người yêu, được chứ?

- Tôi nhìn ông là biết. Thôi bỏ đi, đừng quan tâm đến chuyện đó nữa. Tôi cảm thấy thời gian của tôi không còn nhiều, tôi chỉ muốn nhắc nhở ông là hãy viết truyện một cách nghiêm túc, rõ ràng tôi là nhân vật chính mà ông cho tôi chết và cũng đang là mùng 4 Tết, ông lại viết tôi gặp tai nạn, không chỉ một mà còn hai lần bị xe tông, người ta nói không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông cơ mà! Chuyện quan trọng thì tôi nhắc hai lần.

- Được rồi, tôi xin lỗi! Tôi hứa sẽ viết truyện một cách nghiêm túc và tôi cũng có ý định cho cậu chết đâu, tầm nhìn chỉ mờ thôi mà.


- Chỉ được cái cãi cùn. Thôi, không tranh cãi với ông nữa, viết lại truyện hộ tôi, viết đoạn nào thì tùy ông quyết định.

Sau cuộc trò chuyện vừa rồi, tôi chào tạm biệt cậu ta và từ từ biến mất.

Do Long yêu cầu nên tôi, Vodanh12 sẽ viết đoạn nào thì lát các bạn sẽ biết và các bạn không nên bắt chước Long và Ly, không được chơi đùa trên đường, chạy ra giữa đường, khi qua đường hãy chú ý nhìn xe cộ (với ai thắc mắc về cuộc gặp gỡ giữa tôi và Long thì tôi đang tưởng tượng mình vừa trở thành Long để đối thoại với chính bản thân mình, cũng như vừa trở thành người trung gian để viết đoạn hội thoại giữa chính mình với Long. Nếu không hiểu, tức là tôi đã phân thân ra làm ba người, một người là tôi, một người là Long, người còn lại là người viết đoạn hội thoại. Và một điều nữa, cho ai chưa biết hoặc ai biết rồi thì kệ thì những lần tôi viết trong dấu ngoặc đơn sẽ có một trong ba nhân vật nói, hoặc là tôi, hoặc là Long, hoặc là người đọc giống như các bạn). Dưới đây là phần truyện được viết lại:


Tôi cầm theo điện thoại rồi cùng Ly đi dạo, sau 30 phút đi bộ, bọn tôi ngồi nghỉ bên đường. Tại đây, tôi lấy điện thoại ra mở ứng dụng đánh đàn và chơi một số bài mà tôi thuộc, Ly rất thích những bài đó, cô ấy bảo tôi đánh những bài cô ấy biết hát. May thay, tôi cũng biết đánh mấy bài mà cô ấy chọn. Khi đang đàn và hát, thằng An đã nhắn tin cho tôi rằng có người tới nhà chơi nên tôi và Ly nhanh chóng trở về nhà (về để lấy tiền mừng tuổi chứ sao). Sau khi người đó về, tôi lại lên phòng mình chơi game cùng thằng em nhưng Ly tới và nói tôi không được chơi game. Tôi chợt nghĩ ra một cách, tôi chạy sang phòng Lan và bảo em ấy chơi cùng Ly và không được để cô ấy rời khỏi phòng. Lan nghe theo lời tôi, em ấy sang phòng tôi kéo Ly về phòng em ấy, miệng thì luôn nói có cái này muốn cho cô ấy xem. Ly chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo Lan, tôi vẫy tay chào Ly, cô ấy không ngờ tôi lại nghĩ ra cách này để đối phó cô ấy.

Sau khi Ly vào phòng Lan, tôi tiếp tục chơi game cùng thằng An cho đến hơn 22 giờ 30 phút thì nó đi ngủ, tôi đành phải ra ngoài ban công tầng hai (không phải ban công phòng tôi) để không làm phiền nó ngủ. Sau khi lấy chìa khóa cửa ban công (ban công có khóa bởi vì sợ mấy đứa trẻ con đến nhà tôi chơi sẽ lên đây để đùa nghịch), tôi rời khỏi phòng và đóng cửa phòng mình lại rồi tới mở cửa ban công. Tôi ngồi xuống sàn, dựa lưng vào lan can ban công và chắc chắn rằng mình đã ngồi đối diện với cửa phòng để biết sẽ có ai ra đây hay không (để tránh trường hợp đang chơi game thì bị dọa). Chơi vài ván game xong, tôi cho mắt nghỉ ngơi bằng cách đặt điện thoại xuống sàn để giảm nhiệt và đứng dậy ngắm cảnh ban đêm. Mải chăm chú ngắm cảnh và hít thở không khí, tôi bất ngờ cảm thấy có cái gì đó chạm vào vai trái của mình, tôi ngoảnh sang nhưng không thấy gì, tôi nghĩ rằng có lẽ mình đã cảm nhận sai và tiếp tục ngắm cảnh.

Bỗng nhiên, tôi lại cảm thấy có cái gì đó chạm vào vai phải mình nhưng khi quay sang, tôi không thấy gì cả, tôi bắt đầu hoang mang và định trở về phòng ngủ. Khi tôi quay người, tôi đã thấy Ly ngồi ngay dưới chân mình, cô ấy đang cúi đầu xuống và lấy tay che miệng cười khúc khích. Tôi nhận ra rằng mình đã bị Ly trêu nên đã nghĩ ra một cách trả thù cô ấy. Tôi quay trở lại vị trí cũ và khi cảm nhận được tay Ly chạm vào người mình, tôi nắm lấy tay cô ấy rồi quay người lại và từ từ dồn Ly vào tường. Tôi hỏi lý do cô ấy trêu mình, Ly không ngờ rằng mình bị phát hiện, cô ấy nói rằng cô ấy muốn trả thù tôi vì tôi đã bảo Lan kéo cô ấy về phòng em ấy, tôi cười vì chẳng biết phải nói gì. Sau đó, tôi trở lại chỗ lan can để tiếp tục hóng gió, Ly cũng làm theo tôi và hai bọn tôi đứng đó trò chuyện khá lâu, bọn tôi đã nói về đủ mọi thứ, đủ mọi lĩnh vực, cuối cùng bọn tôi chuyển từ đứng sang ngồi và trò chuyện tiếp đến gần 1 giờ sáng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!