Giai Tuệ mỉm cười nói :
"Cô cô đừng lo lắng,ta có suy nghĩ của mình,thời gian vừa rồi ta lao lực quá nên cũng ảnh hưởng đến bảo bảo,ta cần phải tĩnh dưỡng.

Dù gì lần này Y cũng là người có lỗi ta không thể dễ dàng tha thứ được ".

Ánh mắt nàng lóe lên sự thâm trầm :
"Để kệ chúng nhảy múa một thời gian đi,quyền quản lý lục cung vẫn trong tay ta thì không lý nào chúng có thể giương oai tác võ được ".

Ở Lâm quốc xa xôi vì vụ quyên góp danh tiếng của hoàng hậu càng được bay xa.

Tuy nhiên thời gian gần đây các bá quan văn võ đã nhấp nhổm không yên về việc lập phi tử.

Hoàng thượng và hoàng hậu đã lấy nhau một thời gian dài rồi mà vẫn chưa có tin tức gì,bọn họ ai cũng mong có hoàng tử để có người nối dõi.

Đã có một số vị quan đưa tấu sớ lên nhưng đều bị hoàng thượng gạt bỏ không thương tiếc.


Tin tức này đến tai Giai Kỳ,A Hương hốt hoảng báo lại cho nàng.

Tuy nhiên Giai Kỳ lại chẳng hề có lo lắng gì khiến cho A Tự rất tò mò,A Tự liền hỏi :
"Hoàng hậu người không lo lắng sao,lũ quan viên kia thật là vô công rồi nghề,không có việc gì lại xăm soi chuyện hoàng cung,người và hoàng thượng mới thành thân bao lâu chứ ".

Giai Kỳ tinh nghịch cười nói :
"Lo lắng thì được ích gì chứ,cái chính là chàng có muốn hay không thôi,để xem lời hứa chàng giành cho ta có giá trị thế nào ".

Sáng hôm đấy trong buổi thượng triều đích thân Tây bá hầu đứng lên thượng tấu ,ông ta dõng dạc nói :
"Hoàng thượng không thể độc sủng một mình hoàng hậu được,từ trước đến giờ theo thể chế hậu cung phải lập nhiều phi tần để khai chi tán diệp cho Lâm gia,vì vậy mong hoàng thượng suy xét ".

Hạo Thiên cười lạnh lùng nói :
"Việc nhà của ta không khiến các ngươi quan tâm,điều mà các ngươi quan tâm bây giờ là làm sao cho bách tính có cơm ăn,đỡ khổ cực kìa không phải soi mói đến việc nhà của trẫm ".

Hạo Thiên nhìn khắp một lượt rồi nói tiếp :
"Khai chi tán diệp,chuyên của tiên hoàng còn chưa khiến các ngươi sáng mắt ra à,Nhân tiện đây ta cũng tuyên bố luôn một chuyện.

Ta Lâm Hạo Thiên cả đời này chỉ lấy duy nhất một thê tử đó chính là hoàng hậu Lâm quốc bây giờ.

Các ngươi nghe cho kĩ cấm nhắc lại một lần nữa nếu không đừng trách ta vô tình ".

Rồi hoàng thượng phất tay áo rời đi khiến cho toàn bộ văn võ bá quan đều thất thần.

Bọn họ vừa nghe được tin tức động trời gì thế này.

Nhất là Tây bá hầu,mặt mũi ông ta lúc xanh lúc trắng,lần đầu tiên ông ta bị mất mặt đến thế.

Mọi người nhao nhao làm gì có việc hoàng thượng mà chỉ có duy nhất một mình hoàng hậu,nhưng bọn họ đâu có gan phản kháng đành phải thất thểu quay về.

Sáng ngày hôm sau một chiếu thư được ban ra có con dấu của hoàng thượng khiến cho cả triều đình một phen bùng nổ.


Chuyện hôm qua không phải hoàng thượng nói chơi mà đó là sự thật,có hẳn thánh chỉ rồi bọn họ còn biết nói sao nữa,nếu kháng chỉ bọn họ có mấy cái đầu mà chặt.

Đến tan triều cả hoàng cung đều dậy sóng,khi Giai Kỳ biết được tin tức nàng chỉ tủm tỉm cười,đúng là nàng đã không đặt niềm tin vào sai người.

Còn thái hậu khi biết tin thì sững sờ trong giây lát,bà cũng có phần bất ngờ không nghĩ rằng nhi tử của bà lại có thể vì hoàng hậu mà làm đến vậy.

Tuy nhiên bà lại cảm thấy vui mừng,vui mừng vì hạnh phúc của chính nhi tử bà ,không giống như tiên hoàng.

Khi Lâm Hạo Thiên bước về đến cung điện,bỗng một bóng dáng nhỏ xinh lao ra ôm chầm lấy chàng khiến chàng giật mình.

Khi nhìn thấy rõ là ai thì chàng mỉm cười cưng chiều nói :
"Nàng thật là,nhỡ không may ngã thì làm sao chứ,tại sao hôm nay lại nhiệt tình đến vậy ?".

Giai Kỳ mỉm cười tươi tắn đáp :
"Hôm nay chàng làm một việc vô cùng đúng đắn cho nên sẽ có phần thưởng cho chàng ".

Lâm Hạo Thiên bật cười vì cái tính trẻ con của nàng,tuy nhiên chàng lại yêu nó tha thiết mới chết chứ.

Giai Kỳ nhẹ nhàng kéo chàng vào trong tẩm điện đã được bố trí sẵn thức ăn và rượu,nàng nhìn chàng thần bí rồi nói :
"Chàng ngồi ở đây đợi ta một chút "

Rồi nàng nhanh chóng bước vào phòng,chỉ một lúc sao tiếng nhạc nhè nhẹ vang lên.

Giai Kỳ từ từ bước ra,nàng mặc một bộ xiêm y màu đỏ,đôi mắt được trang điểm rất kĩ.

Nàng nhẹ nhàng nhảy múa theo nhạc,bước chân nhịp nhàng,thân hình nàng mềm dẻo uốn lượn khiến cho Hạo Thiên nhìn không chớp mắt.

Chàng không ngờ Kỳ nhi của chàng lại có thể nhảy múa xuất thần được như vậy,chàng như bị mê hoặc bởi điệu múa.

Điệu múa kết thúc được một lúc chàng mới bửng tỉnh dậy,nàng đứng ở đó đẹp không sao tả xiết,một vẻ đẹp ma mị,quyến rũ.

Hạo Thiên như bị trúng tà,chàng từ từ bước đến kéo nàng vào lòng,thân thể nàng mềm mại như không xương khiến chàng không thể cầm lòng được.

Vội bế nàng lên bước nhanh về phòng,hai ánh mắt chạm vào nhau như có lửa,chàng ôm hôn nàng ngấu nghiến,hai cơ thể như hòa làm một ,từng cảm xúc dạt dào không thể diễn đạt được,hai người mãi mãi thuộc về nhau cả về thể xác lẫn tâm hồn.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!