Diệp Ninh cực ngạc nhiên, đây là thang bao sao? Lần đầu tiên hắn nghe nói tới bánh bao nhỏ còn có thể có canh.

Hắn học theo dáng vẻ Diệp Dao, thật cẩn thận gắp một cái lắc nhẹ. Hai mắt cậu bé lập tức sáng ngời, thật sự không bị vỡ này!Diệp Ninh nhẹ nhàng chấm một ít dấm, cậu bé thò cổ lại cắn một miếng, lớp da mỏng bị cắn rách, không đợi Diệp Ninh kịp phản ứng, một dòng nước súp nóng bỏng trào ra từ nhân bánh chảy thẳng vào trong miệng.

“Ôi —— a a a a!” Nóng quá!

“Mau, mau nhổ ra!” Diệp Dao hoảng sợ: “Nhổ ra đi, ta quên mất không nhắc ngươi, cái này nóng! lắm”

Diệp Ninh nghe vậy kiên quyết lắc đầu, cậu bé há miệng không ngừng hà hơi, thổi thổi hai ba cái sau đó lập tức nuốt hết nước súp xuống.

Hai mắt cậu bé tỏa sáng lấp lánh, nhìn tiểu long bao với ánh mắt cháy bỏng: “ Cái này ngon quá đi mất”

Giờ khắc này, Diệp Dao tựa như nhận thấy gì đó, cô bé nhanh chóng nhìn hồ lô nhỏ ở trước ngực.

Trên thân bình màu xám xịt dường như có một luồng sáng mỏng mảnh chợt lóe lên rồi biến mất. Khi tập trung nhìn kỹ, bình ngọc có chút ánh sáng, nhưng tiếc là nó quá đυ.c nên nhìn thế nào cũng chỉ thấy một màu xám xịt.

Nếu không phải Diệp Dao nhìn đi nhìn lại vô số lần thì cũng không thể nào phát hiện ra sự biến hóa nhỏ bé chỉ trong nháy mắt kia.

Cô bé đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Ninh, cậu bé vẫn đang hăng hái chiến đấu với đống tiểu long bao nóng hổi, liên tục hít hà vì nóng, cái miệng cứ đớp đớp y hệt một chú cá nhỏ, nhưng đôi mắt vẫn dán chặt lên cái l*иg hấp.

Diệp Ninh lúng ba lúng búng nói: “Ngon quá, thang bao ăn ngon thật! Thơm ơi là thơm, làm ta không nỡ nhổ ra.”

Khi cậu bé nói, ánh sáng xanh lục nhàn nhàn trên thân bình không ngừng lóe lên. Tia sáng như cảm nhận được Diệp Dao đang nhìn trộm mình, nó nghịch ngợm chui ra khỏi hồ lô, nhảy vào lòng bản tay Diệp Dao.

Hô hấp Diệp Dao như ngừng lại, nàng tìm được rồi.

Một cái chớp mắt này nàng như đột nhiên phúc chí tâm linh*, trong đầu như thể có một giọng nói nói với cô bé rằng, ngọc hồ lô trở nên sáng hơn là bởi vì có người khen ngợi đồ ăn cô bé nấu.

(*phúc ở đây có nghĩa là hạnh vận, ý câu là khi vận khí đến thì tự nhiên tâm tư cũng mẫn tiệp linh động ra))

Nhưng làm thế nào mà điều này lại có thể xảy ra chứ?

Đây là lễ vật sư phụ tặng cô bé lúc làm lễ nhập môn mà. Sư phụ nói sau khi trở thành thực tu sẽ phải trường kỳ bế quan tu luyện, chỉ có thể giao tiếp với đồ ăn của mình. Điều kiêng kị nhất ở tu chân giới chính là mù quáng nghe theo lời bình phẩm, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh của thực tu.

Cái bình hồ lô hộ thể này, sao…… sao lại ái mô hư vinh như vậy chứ?

Diệp Dao không thể hiểu nổi, nhưng ánh sáng màu xanh trước mắt lại nói cho nàng đây là thật sự.

Chỉ khi người khác chân thành khen ngợi món ăn của mình thì cái bình hồ lô kỳ quái này mới dần sáng lên.

Đúng thế, cái bình hồ lô này quá kỳ quái. Thậm chí Diệp Dao còn suy đoán, có lẽ ngay cả sư phụ cũng không biết bình hồ lô này còn có chức năng như vậy.

Diệp Dao suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi Diệp Ninh một lần nữa: “Ngươi thấy tiểu long bao này thế nào?”

“Đương nhiên là ăn rất ngon!”

Diệp Ninh không chút nghĩ ngợi trả lời, sau đó lại tập trung chấm tiểu long bao với dấm, hưởng thụ nước súp ngon lành. Bây giờ hắn biết cách ăn rồi, sẽ không bị bỏng nữa đâu.

“Vỏ bánh ngon, nhân thịt ngon, nước súp cũng ngon nốt. Ta thích nhất hút nước thịt bên trong.”

Theo từng lời khen ngợi của Diệp Ninh, ánh sáng trong bình hồ lô không ngừng lóe lên. Một tia sáng trong số đó chú ý đến ánh mắt của Diệp Dao, nghịch ngợm nhảy ra khỏi bình ngọc, bay vài vòng trong lòng bàn tay nàng.

Ngay sau đó, Diệp Dao cảm giác trước mắt mình rộng mở thông suốt, linh hồn bay lơ lửng, phút chốc vẻ mặt cô bé trở nên mê mang.

Sau khi tỉnh táo lại, nàng phát hiện…… Hình như thông qua hồ lô cô bé có thể nhận ra được người ta có có thật lòng khen ngợi mình hay không.

Ví dụ như bây giờ, Diệp Ninh khen ngon thì thực sự là ăn rất ngon, cậu bé rất thích!

Diệp Dao mỉm cười vui vẻ, cuối cùng nàng cũng tìm được biện pháp giúp hồ lô sáng lên rồi, ít nhiều cũng nhờ người bạn tốt Diệp Ninh.

Cô bé nhanh chóng ăn xong bữa sáng, rồi cầm lấy nguyên liệu Diệp Ninh chuẩn bị đi nấu trà gừng, đường đỏ, thông bạch.

Diệp Dao nấu thật nhanh để Diệp Ninh mang về điện Phúc Ninh.

Không riêng gì Diệp Ninh vội vã trở về điện Phúc Ninh, trong hoàng cung còn có một người khác cũng định đến điện Phúc Ninh thăm Nhàn phi.

Trong điện Cần Chính, Hoàng đế vẫn luôn bận suốt từ lúc hạ triều đến bây giờ bỗng buông tấu chương xuống, hắn đột nhiên nhớ tới cuộc tranh cãi với Nhàn quý phi vì mấy lời nhàn ngôn toái ngữ trong cung ngày ấy.

Quên đi, đến điện Phúc Ninh xem thử thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!