Lâm cô cô nấu đi nấu lại trà gừng 3 lần, sau đó lại đổi một người khác uống thử, cuối cùng Nhàn quý phi uống chén thứ tư để kết thúc.

Nàng vuốt v e cái bụng no căng nước, hai mắt trân chối nói: “Ninh Nhi, chúng ta không uống nữa có được không? Mẫu phi no quá rồi.”

Diệp Ninh mặt ủ mày chau ôm cái chén, cậu bé gục đầu xuống nhìn đáng thương vô cùng.

Lúc này Diệp Ninh mới sâu sắc nhận ra trà gừng bếp nhỏ làm hoàn toàn không thể so sánh với trà gừng của Diệp Dao!

Tuy rằng vẫn là vị ngọt đó nhưng lại không hề mang lại cảm đến cảm giác dễ chịu.

Diệp Dao lặng lẽ bưng chén đi đến phòng bếp nhỏ, cậu bé nước trà màu nâu đỏ trong nồi, khuôn mặt nhỏ suy sụp, xem ra tự mình nấu là không thể nào thực hiện được rồi.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm Diệp Ninh đã ôm hộp gỗ, lén lút đi đến cấm cung.

Hôm nay cậu bé đến rất sớm, vừa lúc Diệp Dao đang chuẩn bị bữa sáng. Diệp Ninh vừa chui qua lỗ chó đã ngửi thấy mùi thịt bay khắp cấm cung.

Diệp Ninh không ngừng hít khí, men theo mùi hương đi đến chiếc bàn đá. Trên bàn đá đặt hai chiếc xửng hấp bằng trúc, mùi hương tỏa ra từ đây.

Đúng lúc này, Diệp Dao bưng một chén cháo trắng từ trong bếp đi ra, cô bé có chút kinh ngạc: “Sao hôm nay ngươi lại đến sớm thế?”

Diệp Ninh hoàn hồn, đặt hộp gỗ sang một bên, vội vàng túm chặt tay Diệp Dao nói: “Diệp Dao ngươi có thể nấu trà gừng cho mẫu phi ta không? Hôm qua ta trở về bảo phòng bếp nhỏ làm, nhưng nó không ngon bằng trà ngươi nấu, cũng chẳng có tí tác dụng nào cả.”

“Mẫu phi ta uống tận bốn chén mà cũng không khỏe lên.” Vẻ mặt Diệp Ninh lo lắng nói: “Ta cũng thử rồi, không ngon bằng ngươi nấu, Lâm cô cô nấu bốn lần vẫn không ra hương vị đó.”

Diệp Dao đặt chén cháo lên bàn, nghi ngờ hỏi: “Không được ư?”

Diệp Dao nhớ tới kia chén trà cực kỳ hữu hiệu kia, nàng cứ nghĩ thế giới này vốn chính là như vậy, nhưng bây giờ xem ra tựa hồ không phải nguyên nhân này?

không có chuyện phòng bếp của Quý phi không thể làm được một chén trà đơn giản như này, trừ phi…… Là có nguyên nhân khác.

Diệp Dao theo bản năng sờ bình hồ lô trước ngực, lại nhớ tới bản thân khi còn ở Tu chân giới cũng giống như vậy, bởi vì thiên phú của bản thân mà cô bé nấu món gì cũng ngon hơn những đồng môn khác.

Chẳng lẽ là thiên phú của cô cũng theo tới đây?

Diệp Ninh tiếp tục nói: “Rõ ràng vẫn rất ngọt, nhưng chỉ có trà của ngươi khi uống xong sẽ cảm thấy thoải mái, ăn uống cũng ngon miệng hơn thôi. Trà Lâm cô làm, mẫu phi uống xong lại cảm thấy ăn không vô.”

“Cho nên……” Cậu bé chớp chớp đôi mắt tròn xoe nhìn Diệp Dao, có chút xấu hổ nói: “Ta có thể mang trà gừng ngươi nấu về cho mẫu phi uống được không?”Thấy Diệp Dao không nói gì, Diệp Ninh cuống quýt nói: “Ta sẽ không để mẫu phi phát hiện đâu! Ta đã chuẩn bị rồi, ngươi xem này!”

Nói xong, hắn mở hộp gỗ ra, bên trong có thông bạch gừng già và đường đỏ, còn có một cái bình ngọc nhỏ màu lam.

“Cái bình này ta dùng để đựng mứt quả, ta lén mang tới đây để đựng trà, khi trở về ta sẽ vào phòng bếp đổi.”

Diệp Ninh mong đợi nhìn nàng, hắn vỗ bộ ng ực nhỏ nói: “Diệp Dao, ngươi yên tâm đi, ta đảm bảo với ngươi sẽ không ai phát hiện ra đâu!”

Diệp Dao thoát khỏi dòng suy nghĩ, đối diện với đôi mắt long lanh và tin cậy của cậu bé, nhất thời Diệp Dao không nỡ nói lời cự tuyệt, nhưng mà……

“Có thật là sẽ không bị phát hiện không?”

“Thật mà, tất cả người ở trong điện Phúc Ninh Điện đều biết trong cái bình này đựng mứt hoa quả, chỉ có ta và mẫu phi mới được mở ra thôi. Ta chắc chắn sẽ rất cẩn thận.”

Diệp Ninh cuống đến hốc mắt đỏ bừng, mắt rưng rưng nói: “Diệp Dao, ngươi… Ngươi giúp mẫu phi đi mà! Mẫu phi là người quan trọng nhất đối với ta, nhìn bà vì ta mà đổ bệnh, trong lòng ta thật sự khó chịu.”

Bỗng nhiên, Diệp Dao nhớ tới lúc mẫu thân còn sống……

“Được rồi, ta đồng ý với ngươi. Đừng có cuống, ăn sáng với ta trước đi đã.”

Diệp Dao nhìn xửng hấp và cháo trắng ở trên bàn, một tay vô thức nắm lấy bình hồ lô. Nhớ tới suy đoán về nguyên nhân bình lô hô sáng lên ngày hôm qua, vừa hay cô bé đã nấu xong bữa sáng, không bằng thử một lần?

Diệp Ninh lo lắng cho mẫu thân, theo bản năng muốn từ chối, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì l*иg hấp đã bị xốc lên.

Một luồng hơi nước mang theo mùi thịt thơm phức phả vào mặt, chặn lời từ chối của Diệp Ninh trong cổ họng. Sương trắng tan đi, trong l*иg hấp chính là sáu cái tiểu long bao xinh đẹp, đều tăm tắp.

“Hả?” Diệp Ninh nhìn kỹ, hình như bánh bao nhỏ này không giống với loại mà hắn hay ăn?

Bánh bao nhỏ trước mắt có vỏ mỏng hơn, hình dáng cũng không căng tròn mà lại hơi sụp xuống, thoạt nhìn tựa như sáu đóa cúc vàng.

Cậu bé nghi hoặc hỏi: “Đây là bánh bao nhỏ à?”

Diệp Dao mỉm cười, cầm lấy một đôi đũa thật cẩn thận kẹp đầu tiểu long bao nhấc lên. Sau đó chiếc tiểu long bao tựa như một cái đèn l*иg bé xíu, nhẹ nhàng lắc lư trước mắt.

Cô bé nói: “Cái này à, đây là bánh bao súp, cũng có thể gọi là tiểu long bao.”

Lớp vỏ mỏng gần như trong suốt, nhìn thì có vẻ rất dễ vỡ nhưng vẫn đủ dai để giữ nhân thịt ở bên trong. Không chỉ thế, Diệp Ninh nhìn tiểu long bao đong đưa trước mặt, kinh hô: “Bên trong có nước!”

Ánh nắng mặt trời xuyên qua lớp vỏ mỏng tang trong suốt như pha lê, có thể nhìn rõ ràng bên trong không chỉ có có nhân thịt mà còn có rất nhiều nước súp sền sệt ở bên trong.

“Đây là bánh bao súp, ngươi quan sát cách ta ăn nhé.”

Diệp Dao nhẹ nhàng giữ chiếc bánh bằng thìa sứ rồi nhúng trực tiếp vào dấm ở bên cạnh, sau đó cắn lớp vỏ bột bên ngoài một chút để phần nước súp đậm đà bên trong chảy ra lòng thìa. Cô bé hút hết nước súp, rồi chậm rãi thưởng thức phần nhân và vỏ bánh thơm ngon.

Diệp Dao híp mắt lại, cực kỳ hưởng thụ. Dư vị thơm ngon đọng lại rất lâu trên đầu lưỡi, vị chua nhẹ nhè của giấm cân bằng vị béo ngậy của nước súp và nhân thịt, vỏ bánh mỏng tang lại mềm dẻo, nâng hương vị của chiếc tiểu long bao lên một bậc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!