Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Nét mặt của Hàn Đông Dương dường như bị nứt ra, sáp nến do bị đốt chảy xuống trên lưng Lâm Ngộ An.

"Á nóng."

Chưa kịp đề phòng bị bỏng một chút, Lâm Ngộ An giật nảy người.

Hàn Đông Dương được một tiếng này gọi hồn về, mới cúi đầu đã thấy Lâm Ngộ An lắc lắc eo ở trên giường, nhìn chỗ bị bỏng kia, dưới ánh mắt, chỗ da thịt ấy hơi hồng lên.

Lâm Ngộ An gảy miếng sáp nến kia ra, lên án nói: "Không phải cậu biết giác hơi à?"

Hàn Đông Dương mím môi, đôi mắt sâu thẳm, đứng tại chỗ, đờ người.

Vài giây sau, bỗng nhiên ôm theo cây nến chạy bạch bạch bạch vào phòng vệ sinh.

Lâm Ngộ An: "..."

[Nhật ký trưởng thành - Ô Giang Tự Vẫn].

Đoạn ngắn 5.

Xong rồi, hiểu sai ý rồi.

Bây giờ trong đầu như đã trải qua một trận đất rơi đá rơi sau khi sao Hoả đụng trúng Trái Đất.

Anh ta muốn tôi giác hơi, chứ không phải chơi nhỏ-nến-play.

Ấy vậy mà lại không phải!

Tôi đã chuẩn bị xong hết tất cả các loại xe đạp xe máy xe lửa tàu cao tốc phi cơ trực thăng hỏa tiễn ngay cả Thần Chu 7 (1) ở đường lớn hình răng cưa, anh ta lại nói muốn giác hơi.

(1) Thần Chu 7: là phi thuyền vũ trụ chở người thứ ba của Trung Quốc (Baidu).

Ông trời của tôi ơi, suýt nữa là tôi đã biểu diễn một màn mở miệng nuốt nến cho anh ta xem rồi!

Rốt cuộc có phải là anh ta để tôi chờ đợi lửa, rồi rơi vào vòng xoáy xấu hổ không (Chú thích: Nguyên tác từ giấc mơ chết non của độc giả nổi tiếng Lưu Ly Băng).

Tôi muốn ngay bây giờ, bây giờ, bây giờ dọn một bọc hành lý mang theo đồ châu báu đi đến Ô Giang tự vẫn, không còn mặt mũi nào đối mặt với phụ lão Giang Đông nữa rồi, thuận tiện chọn bài "Xấu Hổ" của Hồ Ngạn Bân và "Vòng Xoáy" của Tôn Yến Tư.

...

Lâm Ngộ An sửng sốt vài giây, chồng cậu bỗng dưng ngại ngùng chạy vào phòng vệ sinh là làm sao, lẽ nào lúc nãy đã hù doạ hắn, cậu đi tới gõ cửa phòng vệ sinh một cái: "Cậu không sao chứ?"

Phòng vệ sinh trả lời: "... Không sao, chỉ muốn đi vệ sinh thôi."

Lâm Ngộ An: "..."

Đi vệ sinh cũng có thể hiểu được, nhưng mà đi vệ sinh lại không bật đèn, mà lại cầm theo cây nến đi vào trong đó, là vì tiết kiệm tiền điện hay là chê nước tiểu thiếu nóng, phải nướng nó lên!

Lâm Ngộ An nằm ở trên cửa nghiêng tai lắng nghe, vốn muốn giác hơi hưởng thụ, bây giờ trong lòng lại hơi hoảng sợ, sao trong phòng vệ sinh chẳng có tiếng gì thế, đây là... đường tiểu có vấn đề, nghẹn đường tiểu, hay là táo bón nước tiểu?

Dưới các loại suy đoán của Lâm Ngộ An, hơn nữa mấy ngày nay chồng cậu lại yếu ớt như vậy, Lâm Ngộ An có chút luống cuống.

Giống như một người khiêu vũ ở trên mũi dao, cũng phải xem xem anh chồng có vấn đề về nước tiểu của mình thế nào, học theo hoa đăng tiêu dán lên cửa, cao giọng: "Hàn Đông Dương, cậu không sao chứ? Cậu nói mấy câu đi, cậu sẽ không chui vào bồn cầu rồi chứ!"

Bên trong không có tiếng động gì, Lâm Ngộ An đợi một hồi, mặc quần áo vào, xuống dưới lầu đi tìm chìa khoái.

Trong đầu suy nghĩ bộ dáng Hàn Đông Dương tự sát thành công, ví dụ như chui đầu vào bồn, mười phút sau hít thở không thông mà chết, hoặc là dùng vòi nước quấn quanh cổ, cuối cùng không thở được mà chết, nói chung là rất nhiều, dùng đầu óc kia của chồng cậu mới có thể nghĩ ra được một ngàn lẻ một kiểu chết thế này đi.

Lâm Ngộ An tìm được chìa khoá, lúc chuẩn bị lên lầu, chuông cửa vang lên.

Lâm Ngộ An nhìn đồng hồ, đã trễ thế này, là ai tới đây, cậu mở cửa ra, nhìn người tới mà sợ tới lắp bắp: "Anh cả?"

Nhìn Hàn Dục Hào kiểu vất vả mệt mỏi, trong tay ôm một cái lồng gà, vội vàng đi vào nhà, nhìn xung quanh một vòng, hỏi: "Đông Dương đâu rồi, lúc gần đi nó nói tôi tới bắt gà."

Lâm Ngộ An: "..."

Bắt gà?

Lâm Ngộ An vô cùng kinh ngạc, nhà cậu có con gà nào đâu, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nghĩ đến lúc bọn họ trở về từ nhà họ Hàn, Hàn Đông Dương nói gì đó với Hàn Dục Hào, chẳng lẽ đã nói...

Lâm Ngộ An mắt híp một cái, sắc mặt không xem là dễ coi lắm: "Con gà đó tự nhốt mình vào trong phòng vệ sinh rồi."

Hàn Dục Hào: "Sao cơ?"

Lâm Ngộ An nói: "Tự con gà đó nhốt mình rồi."

Hàn Dục Hào quan sát Lâm Ngộ An vài lần, liền hỏi: "Vậy Đông Dương đâu rồi?"

Lâm Ngộ An thản nhiên nói: "Đang ngủ."

Hàn Dục Hào không nói gì, Lâm Ngộ An cười nói: "Anh cả, trễ thế này rồi, em cũng đang chuẩn bị đi ngủ."

Hàn Dục Hào còn muốn lên lầu xem sao, nhưng Lâm Ngộ An luôn vô tình cố ý ngăn hắn, nói gần đây giấc ngủ của Hàn Đông Dương không ổn lắm, rất dễ tỉnh.

Lâm Ngộ An nắm được điểm Hàn Dục Hào rất thương em trai hắn, lại nói rằng lỡ như Hàn Đông Dương tỉnh thì không ngủ được nữa, nhìn Hàn Dục Hào tiến lùi khó khăn đứng trong phòng khách, cuối cùng chần chừ ôm lồng gà đi.

Hàn Dục Hào đi rồi, Lâm Ngộ An cắn răng, lườm phòng ngủ.

Thật đúng là trò hay, Hàn Đông Dương lại dám nói anh hắn tới bắt cậu.

Lâm Ngộ An nổi giận đùng đùng lên lầu, lúc trước cậu kiêng nể nhà họ Hàn, vẫn diễn vai người đàn ông ba tốt, hai năm qua làm Ninja rùa, dù sao cũng sắp chia đôi hai đường rồi, hai bên cùng quên đi, cậu sợ cái gì nữa.

Cầm chìa khoá đi vào phòng ngủ, thấy phòng vệ sinh còn mở đèn.

Lâm Ngộ An không nói hai lời liền khoá cửa phòng vệ sinh.

Cửa phòng vệ sinh nhà bọn họ là khoá hai hướng, dùng chìa khoá khoá từ bên ngoài, cần chìa khoá mới mở được, bên trong không mở ra được.

Lâm Ngộ An xoay người leo lên giường nằm, cầm Ipad, vừa đọc tin tức vừa chú ý đến động tĩnh trong phòng vệ sinh.

/Hết chương 12/

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!