Chuyển ngữ: Cực Phẩm

[Nhật ký trưởng thành - Lịch sử vẫn luôn giống nhau đến đáng kinh ngạc].

Không kịp viết ngày và tâm tình.

Có một chuyện quan trọng cần tôi phải nhớ cực kỳ kỹ.

Cuối cùng anh ta cũng lại muốn ra tay với tôi, ha ha —— gạch đi.

Nghiêm túc mà nói, ngay lúc chúng tôi mới ở trên đường trở về, anh ta nói hai câu rồi sau đó không nói gì nữa, có phải lúc đó trong đầu anh ta chính là kế hoạch tối nay không... Thật ra trong lòng hơi giận, lẽ nào ý nghĩa tồn tại của Tiểu Đông Dương, chính là để anh ta đùa giỡn vỗ trong tay sao!

Bây giờ anh ta đang đứng ở đầu gường lấy ra một, ừm, củ nhân sâm?

Trời ơi, đây rõ ràng là tối nay sẽ làm công kích "nhân sâm (1)" với tôi!

(1) Tách nghĩa từ nhân sâm, nhân là người, sâm nghĩa là tham gia/thâm nhập vào, có thể hiểu nghĩa bong bóng là làm công kích thâm nhập người.

Anh ta lại lấy vài cây nến ra để trên tủ đầu giường, còn có cồn, bông gòn, còn có một cái bật lửa nữa...

Nói thật, nhìn đến đây tôi thật có chút không dám tin, không có tâm tình để hạ bút, không biết nên viết tiếp thế nào.

Không phải, anh ta xác định mới bắt đầu đã chơi lớn thế sao!

Trong lòng vô cùng căng thẳng, cũng vô cùng thấp thỏm, có cồn có bông gòn, là lo lắng sẽ tổn thương đến tôi, cho nên sớm chuẩn bị?

Tri kỉ như thế khiến tôi lo lắng không thôi!

Hình như anh ta không hề quen với việc này, tôi có thể sống sót được hết tối nay không!!!

Mấy người đừng nên hỏi tôi là tại sao tôi lại rõ ràng động tác của anh ta như thế.

Chủ yếu là vì lúc tôi xuống xe không tìm được đường đi thích hợp, mới xuống đã lẻn thẳng trốn vào phòng vệ sinh trong phòng ngủ chính, bây giờ tôi đang mở khẽ cửa ra vừa nhìn vừa ghi lại quá trình gây án của anh ta.

Viết rồi lại thở dài, sao lại để điện thoại ở ngoài, nếu như có điện thoại trong tay, tôi còn có thể gọi điện cho anh cả, sau đó nghe giọng anh ấy, thuận tiện hỏi xem anh ấy đi đâu rồi, còn có thể chạy đến cứu tôi không.

Nếu như không thể tới, quên đi, tắm một cái rồi đi ngủ sớm vậy.

Ờm —— Hình như anh ta làm bỏng tay mình rồi, vì sao chân tay lại hậu đậu thế.

Tôi nên viết một lá di thư cho mình hay là nên cởi quần áo tắm đây.

Thật là nóng nảy mà, nhưng mà —— tôi rất tò mò, anh ta sẽ như vậy lại như vậy lại như vậy đối với tôi, sau đó như kia lại như này rồi như vậy sao —— gạch đi, tôi đúng là điên rồi.

Vì sao từ đêm hôm đó trở đi, tôi lại trở nên giống một con trùng đế giày, thậm chí còn hơi không quản được Tiểu Đông Dương.

Tôi xin lỗi trinh tiết đã từ trần và hàng triệu các anh chị em đã chết tối đó, đầu tuần còn chưa tới, tôi chỉ muốn nắm tay kẻ địch nhảy disco trên mộ phần bọn họ.

Ai!

...

Lâm Ngộ An hát khe khẽ, dùng cồn lau sạch sẽ ly sứ, sắp xếp từng cái xong, lại lấy điện thoại ra, ngồi trên ghế tìm kiếm những việc cần chú ý khi làm "Liệu pháp giác hơi."

"Liệu pháp giác hơi" là kiểu dưỡng sinh khá đơn giản, trong khoảng thời gian này, Lâm Ngộ An vì công ty nên bị đau vai gáy, đã lâu rồi chưa đi xoa bóp.

Vừa khéo cha Hàn cho cậu mấy ngọn nến, nói có thể xua đuổi lạnh lẽo ẩm ướt, mặc dù là để cho cậu mang ra dùng làm như đồ tình thú, nhưng nếu có thể xua đuổi lạnh lẽo ẩm ướt, cậu nghĩ rằng hiệu quả cũng giống nhau.

Nhưng mà lát nữa cậu và Hàn Đông Dương ai sẽ hưởng thụ trước, chồng cậu nhìn qua không giống người sẽ đi giác hơi, nếu không thì thương lượng với Hàn Đông Dương một chút, nếu như hắn không biết, cậu có thể dạy hắn.

Trong lòng Lâm Ngộ An vui sướng hài lòng tính toán, tiếp đó cửa phòng tắm mở ra, chồng cậu tắm xong rồi, mặc áo tắm gọn gàng đi tới, Lâm Ngộ An để điện thoại xuống, hỏi: "Cậu tắm xong rồi à."

Hàn Đông Dương gật đầu, không biết có phải là do mới vừa tắm xong, chồng cậu bị hấp hay không, ở dưới ánh đèn, mặt đỏ bừng bừng, Lâm Ngộ An cũng không suy nghĩ nhiều như thế, ngồi dậy, mắt sáng bừng, nói là tôi chuẩn bị xong rồi.

Hàn Đông Dương đứng tại chỗ, siết chặt mấy ngón tay, giọng nói hơi khô khốc: "Có chảy máu không?"

Chảy máu? Giác hơi sẽ chảy máu sao, Lâm Ngộ An bị câu này khiến cho có chút như lọt vào trong sương mù: "Không chảy máu đâu!"

Hàn Đông Dương thở hắt ra, dường như rất xoắn xuýt ở trong lòng, hít sâu mấy hơi, sau đó bịch bịch bịch chạy đến trên giường, ngoan ngoãn nằm đó, nghe lời không gì sánh được: "Tôi cũng chuẩn bị xong rồi."

"..."

Lâm Ngộ An không hiểu đây là loại thao tác gì, chắc là chồng cậu muốn cậu làm mẫu trước, khả năng này cũng cao lắm, Lâm Ngộ An thở dài, quả nhiên trước khi muốn hưởng thụ thì phải giúp người ta trước, cậu đi tới: "Anh không biết thì để tôi dạy anh trước, sau đó thì anh giúp tôi làm."

Hàn Đông Dương nằm ở trên giường chớp chớp mắt, hơi lo lắng: "Tôi, tôi còn có thể làm cậu sao!"

Nghe nói như thế, Lâm Ngộ An vô cùng kinh ngạc: "Cậu biết làm à?"

Hàn Đông Dương làm như bị sỉ nhục, giọng nói cứng rắn: "Này thì có gì là khó."

"À." Lâm Ngộ An vui mừng, thử hỏi: "Vậy cậu giúp tôi trước đi."

Hàn Đông Dương gật đầu.

"Ha ha, vui lòng nhận dạy bảo." Lâm Ngộ An không nói hai lời liền cởi đồ, xoạch xoạch xoạch chạy lên giường, nhanh chóng nằm chữ Đại (大) ở trên giường, cười nói: "Nhanh tới đây."

Hàn Đông Dương: "..."

Lâm Ngộ An thấy hắn vẫn không nhúc nhích, thò tay ra chọc hắn, thắc mắc hỏi: "Sao thế?"

Hàn Đông Dương cụp mắt, hai tai đỏ bừng: "... Tôi, tôi vẫn là lần đầu tiên, anh có thể bớt phóng túng chút không."

Lâm Ngộ An chớp chớp mắt: "?"

Không phải chứ, giác hơi thôi mà, cậu xấu hổ cái lông gì!

Chẳng lẽ là nói tư thế của cậu, Lâm Ngộ An chống người dậy nhìn một chút, đây là tư thế tiêu chuẩn khi giác hơi mà!

Thấy Hàn Đông Dương chậm chạp không nhúc nhích, Lâm Ngộ An ngồi dậy, lại chọc chọc hắn.

Hàn Đông Dương hơi do dự: "Làm thẳng như thế có thể sẽ không có cảm giác gì không?"

"..." Trong lòng Lâm Ngộ An thấy hơi là lạ, giác hơi thôi mà muốn cảm giác gì, Lâm Ngộ An híp mắt một cái, nghi ngờ hỏi: "Rốt cuộc là cậu có làm được hay không."

Hàn Đông Dương nghe câu này xong, nhanh chóng vén chăn lên, đứng dậy đi lấy nến, Lâm Ngộ An bị khí thế của hắn đàn áp một chút, do dự nằm lại trên giường, buồn bực nói vậy cậu nhanh lên.

Hàn Đông Dương nghi hoặc: "Anh thật giống như rất không có thời gian vậy!"

Lâm Ngộ An nằm sấp nói: "Đúng thế, làm xong còn phải ngủ nữa!"

Tay Hàn Đông Dương run một cái, trực giác thấy có chút sai sai, vẫn giữ giọng nói bình tĩnh: "Tối nay còn muốn ngủ à?"

Lâm Ngộ An: "?"

Lâm Ngộ An ngẩng đầu nhìn chồng cậu, ngớ ra nói: "Đêm nay mà không ngủ, chẳng lẽ chúng ta nhổ ra gắn vào mấy cái giác hơi cả đêm sao?"

Hàn Đông Dương: "..."

/Hết chương 11/

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!