Một giấc ngủ này của Tống Ngạn không hề ổn định.

Thân ở bụi gai lốc xoáy, thần kinh vẫn luôn căng chặt nên vốn dĩ ngay từ đầu cậu đã ngủ không được. Cậu nằm ở trên giường tán gẫu với mẹ, nói về chuyện của những năm nay, còn cho mẹ xem một vài sản phẩm mới của công ty trang sức đá quý.

Tần Lan Thuần đang ngồi ở mép giường lại gần nhìn xem, không hề keo kiệt mà khích lệ: “Thật đẹp, Ngạn Ngạn thật lợi hại.”

Tống Ngạn do dự hai giây nói: “Con không thể thi đậu vào một trường đại học tốt.”

Tần Lan Thuần biết nguyên nhân là vì chuyện của mình và Phong Động. Đột nhiên xoang mũi cay cay, Tần Lan Thuần mạnh mẽ nén xuống, nhẹ nhàng xoa đầu con trai: “Chuyện này không quan trọng, con đã rất xuất sắc và cũng đã tự mình đảm đương một phía rồi.”

Tần Lan Thuần hỏi: “Nói về Thần Vũ đi, hắn là người thế nào?”

Nét mặt căng thẳng của Tống Ngạn liền theo bản năng mà thả lỏng xuống: “Là một người rất tốt.”

Mạnh mẽ, đáng tin cậy. Tuy có hơi giữ sĩ diện, nhưng cũng không khiến người ta chán ghét, đôi khi còn có thể gia tăng không ít hứng thú. Cậu thật sự rất may mắn khi lúc đó có thể gặp được Tạ Thần Vũ.

Tần Lan Thuần vừa thấy vẻ mặt của cậu liền biết cậu thật sự rất thích người ta, bèn dẫn dắt cậu kể về những chuyện nhỏ trong cuộc sống hàng ngày.

Tống Ngạn được mẹ nhẹ nhàng vỗ về, hơn nữa còn ngửi được một ít pheromone của Tạ Thần Vũ vẫn còn đọng lại trên giường, cuối cùng cũng dần dần cảm thấy buồn ngủ.

Thế nhưng sâu bên trong nội tâm cậu vẫn bất an như cũ, ngủ rất chập chờn, vì vậy nên khi Phong Động mới vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, cậu đã tỉnh giấc.

Khóe mắt Phong Động đỏ bừng, nở một nụ cười hỏi: “Đánh thức con à?”

Tống Ngạn nói câu “Dạ không ạ”, ngồi dậy ôm lấy hắn.

Phong Động lập tức siết chặt cánh tay, nước mắt lại tiếp tục dâng lên.

Đứa nhỏ này vừa sinh ra đã được cả nhà nâng niu đặt ở trong lòng bàn tay. Vốn dĩ có thể lớn lên giống như một vương tử nhỏ bé được người người yêu chiều, có thời thơ ấu hạnh phúc, có cuộc sống sinh hoạt trường lớp muôn màu muôn vẻ cùng với các bạn học tri âm.

Đây đều là những điều mà hắn và Tần Lan Thuần đã từng hy vọng.

Chỉ là không nghĩ tới mấy năm nay đứa nhỏ này lại vất vả như vậy, vì cha mẹ mà ngay cả khi thân đang mang bệnh cũng phải cưỡng ép huấn luyện.

Hắn nghẹn ngào nói: “Là lỗi của cha.”

Nếu năm đó hắn cẩn thận hơn, lợi hại hơn thì sẽ không đến mức để lại hai người Ngạn Ngạn và cha vợ phải sống nương tựa lẫn nhau.

Tống Ngạn vỗ nhẹ lên lưng Phong Động: “Không sao rồi ạ, đều đã qua rồi, hai người cũng là vì cứu người.” Mặc dù là giả, nhưng lúc đó hai người họ không biết và vẫn xuất phát từ lòng tốt.

Phong Động ôm chặt lấy Tống Ngạn, cảm thấy yết hầu như bị chặn lại, nghẹn ngào không phát ra tiếng.

Tống Ngạn ở bên cạnh Phong Động một hồi, biết được sắp rời khỏi bụi gai lốc xoáy liền khuyên hắn đi nghỉ ngơi. Cậu mở cửa ra, thuận tiện khuyên Tần Lan Thuần vào trong phòng ngủ.

Cậu theo thói quen mà đi tìm Tạ Thần Vũ, thế nhưng lại không thấy người ở khoang điều khiển.

Tinh Thần nói: “Sếp nói muốn đi ngủ một giấc.”

Tống Ngạn liền xoay người đi vào phòng cho khách, cuối cùng đã thấy được người đang nằm trên giường.

Lúc này, Tạ Thần Vũ vẫn chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Nghe thấy tiếng động anh liền mở mắt ra, vươn tay về phía cậu.

Tống Ngạn lại gần nắm lấy tay anh, bị anh kéo vào trong lòng ngực.

Tạ Thần Vũ hỏi: “Nằm cùng anh một chút nhé?”

Tống Ngạn ngủ một giấc vừa rồi vẫn cảm thấy rất mệt, không cảm thấy thoải mái. Vì vậy cậu liền cởi giày lên giường, dụi đầu vào cổ anh, rốt cuộc lần này cũng an tâm hơn rồi.

Tạ Thần Vũ hôn nhẹ lên đỉnh đầu cậu, ôm cậu chìm vào giấc ngủ sâu.

Phong Động vừa mở cửa ra liền nhìn thấy được một màn này.

Hắn không có liên tục thức trắng như những người ở đây, hơn nữa hắn vẫn còn ở trong thời kỳ sung mãn nhất nên mười mấy giờ không ngủ cũng không hề cảm thấy mệt.

Bởi vậy sau khi tắm rửa xong xuôi, hắn liền muốn ở cùng con trai để cố gắng hết sức có thể đền bù những chuyện trong quá khứ. Kết quả tìm nửa ngày vẫn không thấy đâu, nghe bạn đời suy đoán thì có thể con trai đang ở chỗ của Tạ Thần Vũ.

Hắn biết Tạ Thần Vũ đã ở trong phòng cho khách được một khoảng thời gian và có vẻ như đã ngủ từ lâu rồi. Nhưng để đề phòng hắn vẫn nghiêng tai lắng nghe, xác nhận không có tiếng động không nên có, hắn liền mở hé một khe cửa nhỏ, ấy thế mà con trai của hắn cũng đang nằm ngủ trong đấy thật.

Ngay lập tức trái tim của người cha già liền bị vỡ nát.

Trước đây Ngạn Ngạn rất thích bám lấy hắn, hiện tại đã đổi thành một Alpha khác rồi.

Hắn đóng cửa cho kỹ, yên lặng nhìn về phía bạn đời, thật tủi thân.

Tần Lan Thuần hỏi: “Sao rồi?”

Phong Động khẽ nói: “Lại ngủ rồi.”

Tần Lan Thuần lập tức hiểu được cảm xúc của hắn. Tần Lan Thuần không quay về phòng ngủ chính của đôi chồng chồng nhỏ, mà là kéo hắn đi vào một căn phòng ngủ cho khách khác: “Được rồi, mau ngủ đi, tỉnh rồi lại nói.”

Phong Động biết bọn họvắng mặt mười mấy năm nay là một sự thật không thể chối cãi, huống hồ trong lúc khổ sở mà Ngạn Ngạn vẫn có thể được người yêu mến là một chuyện tốt. Phong Động vừa tự mình an ủi vừa rầm rì lên giường, nửa ngày sau mới bằng lòng ngủ.

Thời điểm phi thuyền hội họp cùng với mấy người Địch Tuần, người ở cả hai căn phòng vẫn chưa tỉnh dậy.

Những người còn lại ở trên phi thuyền cũng không quấy rầy bọn họ, đơn giản hàn huyên vài câu, tất cả đều cảm thấy mệt mỏi.

Ngoại trừ vị ảnh đế nào đó.

Không biết vị ảnh đế này bị kích thích bởi cái gì, đột nhiên hùng hổ muốn đi tìm ông chủ Trương để liều mạng. Cuối cùng hắn bị mọi người ồ ạt ngăn lại, kéo vào phi thuyền của Tân Minh Thủy.

Bất luận là những người đi vào hay những người phụ trách ở lại, thì khoảng thời gian gần 30 tiếng đồng hồ này ai ai cũng không được thảnh thơi. Lúc này nhiệm vụ đã được hoàn thành một cách viên mãn, bọn họ liền phân công nhau, khởi động chế độ điều khiển tự động để đi về phía tinh vực Tây Hà, sau đó từng người đi nghỉ ngơi.

Bên trong dần dần trở nên yên tĩnh, mãi cho đến khi mọi người lần lượt tỉnh dậy và phi thuyền sắp sửa đi đến trạm chuyển tiếp, lúc này bầu không khí mới bắt đầu náo nhiệt trở lại.

Lão Tiền quan tâm hỏi: “Em cho Tiểu Hắc ăn nhé?”

Phong Động nói: “Ừ.”

Người ở lại trấn giữ hỏi: “Tiểu Hắc là ai?”

Một người khác cười nói tiếp: “Là một nhãi con – sếp với chị dâu nhận nuôi ở bụi gai lốc xoáy.”

Những người ở lại đều đang muốn biết mấy năm nay Phong Động cùng Tần Lan Thuần đã trải qua như thế nào, nghe vậy liền vội vàng tò mò truy vấn, muốn bọn họ kể một chút cho nghe.

Phong Động kể được một nửa bỗng dưng thấy bạn đời vẫy tay với mình, liền bảo mấy người Lão Tiền kể tiếp thay hắn, đứng dậy rời khỏi khoang điều khiển. Thấy Tống Ngạn và Tạ Thần Vũ đều đã tỉnh, hắn liền cưng chiều mà ôm con trai một cái, nhìn về phía bạn đời: “Gọi điện thoại cho cha nhé?”

Tần Lan Thuần “Ừm” một tiếng.

Lúc trước bọn họ ở bụi gai lốc xoáy, không có cách nào để truyền đạt thông tin. Về sau hai đứa nhỏ đều đi ngủ hết rồi nên bọn họ đành phải chờ cho đến lúc hiện tại.

Máy truyền tin của bọn họ đã bị tiêu hao năng lượng và tự động tắt máy từ lâu, hơn nữa cũng không biết tài khoản đã bị xóa bỏ hay chưa, chỉ có thể dùng tài khoản của Tống Ngạn để gọi.

Tống Ngạn ngoan ngoãn đáp ứng, tiện thể nhắc nhở: “Tài khoản của hai người vẫn còn sử dụng được đấy ạ.”

Bởi vì cậu và ông ngoại vẫn luôn cho rằng, lỡ như bọn họ có được may mắn bất ngờ, có lẽ sẽ có thể thoát khỏi bụi gai lốc xoáy. Vì thế để bọn họ có thể kịp thời liên hệ với bên ngoài, hai người đã bảo lưu số tài khoản của bọn họ, cũng định kỳ tiến hành nạp phí vào đó.

Vừa dứt câu cậu liền đi đến một góc, gửi lời mời video.

Vài giây sau, ông Tần đã bắt máy.

Chỉ thấy trước mặt ông là một chiếc bàn tròn, bên trên có cà phê cùng với đồ ngọt, hẳn là đang vào buổi chiều.

Ông Tần lẳng lặng quan sát khung cảnh ở phía sau lưng cháu ngoại, làm bộ lơ đãng hỏi: “Không ở trường học à?”

Tống Ngạn nói: “Cháu đi bụi gai lốc xoáy cùng với Du Kình, vừa mới trở về ạ.”

Bàn tay đang nắm chặt chiếc tách của ông Tần khẽ run lên một chút, ngay sau đó liền ổn định lại.

Trước đó không lâu, ông cũng đã từng nhìn thấy bức ảnh kia. Lúc ấy ông đã cảm giác được rất có thể Tống Ngạn sẽ muốn đi vào trong đó. Ông biết khuyên không được, cũng càng biết Tống Ngạn sẽ không nói thật với ông, đồng thời cũng sợ Tống Ngạn sẽ gặp phải bất trắc nào đó, cho nên vẫn luôn kìm nén không liên lạc với bọn họ.

Lúc này mọi chuyện đã xong xuôi, thấy cháu ngoại không có việc gì, rốt cuộc tâm tình đang treo lơ lửng cũng được thả lỏng, ông Tần cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: “Sau đó?”

Tống Ngạn cười cười, thay đổi góc độ để cha mẹ tiến vào màn hình.

Đồng tử lập tức liền co lại, tách cà phê chợt nghiêng đi một chút.

Khóe mắt ướt át, Tần Lan Thuần mỉm cười nhìn ông Tần, cùng Phong Động nói: “Cha, chúng con đã về rồi.”

Gương mặt ông Tần run rẩy, rơi lệ đầm đìa, mất nửa ngày mới miễn cưỡng khống chế lại được, thiên ngôn vạn ngữ chỉ còn một câu: “Ừ, về là tốt rồi.”

Phong Động nghe thấy bạn đời nghẹn ngào nấc lên một tiếng, bèn ôm vai bạn đời nói: “Chúng con sẽ về Du Kình trước, sau đó liền dẫn Ngạn Ngạn về nhà.”

Ông Tần không hề nhận ra mà liên tục nói liền ba tiếng: “Được được được.”

Sau khi hàn huyên với bọn họ một hồi, nghe nói phi thuyền sắp sửa tiến vào trạm chuyển tiếp, ông Tần liền dặn dò bọn họ chú ý an toàn, lúc này mới lưu luyến kết thúc cuộc trò chuyện.

Một lát sau, các phi thuyền lần lượt đi đến tinh vực Ascension, đi về phía tinh cầu Ái Lí.

Phong Động lấy máy truyền tin ra, tìm được vị trí nạp điện.

Tạ Thần Vũ để ý có tới ba cái, bèn hỏi: “Có một cái là của Tiểu Bàng ạ?”

Phong Động gật đầu, kiên nhẫn đợi tầm năm phút. Trước tiên mở máy truyền tin của Tiểu Bàng, thao tác đơn giản một hồi liền phá giải thành công, sau đó kết nối với mạng nội bộ của phi thuyền, thêm số tài khoản của con trai mình rồi gửi một đoạn video qua.

Tống Ngạn hiểu ý của hắn, lập tức chuyển video qua cho Phó Vân Tĩnh.

Mười phút sau, tài khoản chính thức của Du Kình công khai đăng một trạng thái.

“Hoan nghênh sếp lớn về nhà, hóa ra năm đó vị lãnh đạo tinh vực Gauze ôm tiền và châu báu chạy trốn vào bụi gai lốc xoáy là thật.”

Cư dân mạng ồ ạt mở video ra xem, thấy được những châu báu trang sức đang bị cuốn vào trong lỗ sâu.

Cuối cùng thì mớ tiền tài bất chính khiến người ta thèm nhỏ dãi này đã bị nuốt chửng vào vực sâu đen tối.

Từ nay về sau, sẽ không còn ai vì những thứ tiền tài bất chính này mà đi hãm hại người khác.

Một hòn đá khiến cho cả hồ dậy sóng.

“Vãi từng này thì biết bao nhiêu là tiền!”

“Là chiếc phi thuyền tinh vực Gauze thật sao?”

“Thật đó, trên mảnh vỡ lớn nhất của phi thuyền là lá cờ tinh vực Gauze.”

“Đây là điểm quan trọng sao? Quan trọng là ngày giờ quay chụp á biết không? Video này đã được quay từ những năm trước, hiện tại Du Kình có thể có được trong tay, liệu có phải bọn họ đã đi vào bụi gai lốc xoáy rồi hay không? Nói vậy là chiếc phi thuyền trong tấm ảnh chụp đang rần rần bữa giờ ở trên mạng, thật sự là của Phong Động rồi!”

“Tôi đang quan tâm đến một vấn đề khác hơn. Với tính cách của Du Kình mà có thể nói được một câu hoan nghênh về nhà….. có khi nào Phong Động vẫn chưa chết hay không?”

“Vãi!”

Những người trong giới biết rõ Du Kình cũng đang có sự nghi ngờ như vậy, nhịn không được nhắn tin vào trong group lớn hỏi thử.

Chuyện này không cần phải giấu giếm, sau khi hỏi ý Phong Động, Lão Tiền liền nói thật vào trong group.

Những người trong group lập tức khiếp sợ, dàn tin nhắn nhanh chóng dâng lên nhưng Lão Tiền không trả lời thêm gì nữa.

Trong lúc toàn bộ cư dân mạng giới lính đánh thuê cùng tinh vực Gauze chấn động, các phi thuyền đã xuyên qua tầng khí quyển, về tới căn cứ Du Kình.

Thật ra Phong Động đến nơi này không phải vì bất kỳ chuyện quan trọng gì, mà là vì các anh em đều đã rất vất vả, nên đương nhiên hắn và bạn đời không thể vứt bỏ anh em giữa chừng và rời đi được. Hắn muốn mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, chân thành cảm ơn đàng hoàng rồi mới về nhà.

Đội ngũ rất đông và có nhiều người đến nỗi không còn chỗ trống trong nhà ăn, bọn họ thương lượng xong liền mở một party ngay bên cạnh bờ biển.

Hiện tại đã là đêm khuya, nhưng trên đường đi về bọn họ đều đã được ngủ no rồi nên giờ phút này tinh lực dư thừa, chỉ muốn thoải mái ăn uống thả cửa một phen, ngay cả người chuyên bắt bẻ như Địch Tuần cũng phá lệ mà uống nhiều hơn mấy chén.

Rượu quá ba lần, mọi người dần dần nổi điên, nổi hứng lên chơi trò chơi, một số người thì chơi bóng chuyền ở trên bãi cát.

Lão Tiền nhìn về phía Tiểu Hắc.

Nó đã được dắt ra ngoài và cột vào một cây trụ sắt, sau nhiều lần giãy giụa, hiện tại nó đã hoàn toàn từ bỏ.

Mãi cho đến khi phát hiện có người tới gần, nó mới “Tạch” một phát đứng dậy bày ra tư thế công kích, khẽ gầm một tiếng.

Lão Tiền lại gần đánh giá nó.

Cao tầm 1m5, nhìn có hơi giống với lão hổ, trên gương mặt hung hăng lại pha thêm chút ngây ngô, là loại hình sẽ thu hút sự yêu thích của mọi người.

Đặc sản của bụi gai lốc xoáy, bên ngoài chỉ có duy nhất một con, trở nên nổi tiếng trên mạng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đây là gì? Đây đều là tiền!

Hai mắt Lão Tiền tỏa sáng, nhìn nó mà lau nước miếng.

Tiểu Hắc càng cảnh giác hơn, gầm gừ nhìn về phía hắn.

Lão Tiền vẫn không dao động, giương giọng hỏi: “Sếp à, làm sao để tạo mối quan hệ tốt với nó?”

Phong Động nói: “Cậu cho nó ăn thử xem?”

Lão Tiền cảm thấy có lý, chạy về cầm theo mấy khối thịt, dùng một cây que đưa tới bên miệng nó.

Mọi người tò mò, sôi nổi đi tới nhìn xem.

Chỉ thấy nó gầm gừ được vài tiếng, rất nhanh đã ngửi thấy được mùi thịt, ngay lập tức liền há mồm ngậm đi ra chỗ khác ăn. Đến khi ăn xong quay về, nó vẫn gầm gừ với hắn.

Lão Tiền liền cho nó khối thịt thứ hai.

Tiểu Hắc tiếp tục ăn, lần này tiếng gầm gừ đã nhỏ hơn rồi.

Lão Tiền tiếp tục quăng thêm khối thịt thứ ba, chỉ thấy Tiểu Hắc ăn xong đã chạy tới nằm lăn ra đất, ngửa bụng với hắn.

Quần chúng vây xem: “……”

Mẹ nó vậy là đã bị mua chuộc rồi à?

Quả nhiên chỉ số thông minh thấp, hoá ra có sữa thì sẽ làm mẹ nha!

Du Kình lặng im một giây, cả bọn lập tức quay về lấy thịt, miễn cho ngày nào đó ra cửa không cẩn thận bị thứ này cắn đứt chân.

Tạ Thần Vũ ở nơi xa xa nhìn thấy một màn này, bật cười thành tiếng.

Tống Ngạn trò chuyện với mẹ xong trở về nghe thấy tiếng cười của anh, bèn hỏi: “Làm sao vậy?”

Tạ Thần Vũ liền kể lại cho cậu nghe, thấy cậu ăn no không muốn ngồi, bèn nắm tay cậu đi bộ bên bờ biển: “Chúng ta cũng dành ra chút thời gian qua đó cho nó ăn đi.”

Tống Ngạn gật đầu, thầm đồng ý.

Tạ Thần Vũ hỏi: “Nói gì với mẹ vậy? Nói về anh sao?”

Tống Ngạn nói: “Nói về một chuyện quan trọng, em muốn mang mấy khối đá quý kia đặt ở trong cửa hàng.”

Cậu vẫn luôn suy nghĩ xem nên tìm lý do gì để đưa mấy khối đá quý kia vào trong cửa hàng, hiện tại cha mẹ trở về, cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận.

Dù sao người của tinh cầu Đế Đô đều biết cha mẹ cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc này chết đi sống lại, bọn họ chỉ cần tìm kiếm hot search gần nhất là có thể đoán ra được chân tướng. Cho nên tầng thân phận kia của cha mẹ căn bản không thể giấu được, không bằng thẳng thắn công khai luôn.

Tạ Thần Vũ thấy cậu nói xong liền soạn một trạng thái, nhấn nút đăng bài.

Kim Diễm: Hoan nghênh sếp và phu nhân trở về nhà, nghe nói bọn họ có cửa hàng trang sức đá quý, tặng lễ vật cho bọn họ vậy.

Phía dưới là năm tấm hình, lần lượt là viên đá Kim Diễm cao cấp cùng với bốn viên đá Hoàng Động được tìm thấy ở tinh cầu z103.

Dân cư mạng toàn tinh tế đồng loạt chấn động lần nữa.

Nhóm dân cư mạng cùng giới thương nhân trang sức đều phát điên rồi. Người trước thì hô to “Bố ơi”, muốn quỳ xuống trước những tác phẩm nổi tiếng của cậu. Người sau thì điên cuồng hỏi thăm tên của cửa hàng trang sức đá quý, muốn tranh giành thu mua đá quý trước những người khác.

Tống Ngạn không để ý tới mưa mưa gió gió trên mạng, cậu vẫn bình tĩnh tắt máy truyền tin.

Tạ Thần Vũ ở bên cạnh nhìn thấy toàn bộ quá trình, cười hỏi: “Không phải còn một khối cuối cùng sao? Sao không đưa qua đó luôn?”

Tống Ngạn nói: “Khối đó em có tính toán khác.”

Tạ Thần Vũ tò mò: “Em muốn làm gì?”

Tống Ngạn nói: “Sau này sẽ nói cho anh biết.”

Cậu muốn tặng khối đá quý đó cho Tạ Thần Vũ vào ngày sinh nhật của anh, nhưng dù sao thì hiện tại vẫn chưa đến ngày nên tạm thời cần phải bảo mật.

Cậu nói: “Em chưa nói với anh phải không? Chữ ‘Động’ trong tên ‘Phong Động’ của cha em được lấy từ chữ ‘Động’ trong viên đá Hoàng Động.”

Tạ Thần Vũ lập tức nhướng mày: “Thật vậy sao?”

Tống Ngạn nói: “Bởi vì viên đá Hoàng Động rất khó hình thành và rất khó khai quật.”

Nó phải trải qua hàng trăm triệu năm thì mới có thể hình thành, chôn sâu ở trong lòng đất, mãi cho đến khi nhìn thấy ánh mặt trời.

Những dòng chảy màu vàng ánh lên hệt như một vì sao lấp lánh, trong giới trang sức đá quý nó có một ý nghĩa, tượng trưng cho “Chỉ động vì em”.

Tên thật của cha cậu có một chữ “Phong”. Năm đó quen biết với mẹ chưa được bao lâu chợt nghe mẹ nói về ý nghĩa của viên đá Hoàng Động này, cha cậu đã lấy cái tên “Phong Động”, âm thầm tỏ vẻ “tâm động chỉ vì em”, đợi đến ngày kết hôn mới nói ra sự thật.

Cậu còn nhớ khi còn nhỏ lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, Tần Lan Thuần đã cười xoa nhẹ đầu cậu, nói: “Tương lai Ngạn Ngạn cũng sẽ tìm được một viên đá Hoàng Động thuộc về con.”

Tạ Thần Vũ nói: “Hay là anh cũng đổi tên nhé?”

Tống Ngạn cười: “Không cần đâu.”

Hai người nắm tay, tiếp tục đi bộ dọc theo bờ biển.

Trên bãi cát, không biết vệ sĩ của Địch Tuần và vệ sĩ của ảnh đế đã đặt cược cái gì mà đang đánh bóng chuyền đến mức ngươi chết ta sống.

Nơi xa Du Kình vẫn đang có ý muốn cho Tiểu Hắc ăn, Tinh Thần đang cười vây xem. Ảnh đế Quý thì đang cúi đầu khom lưng, dâng miếng thịt nướng khô cằn lên cho Tân Minh Thủy. Địch Tuần và Phó Vân Tĩnh thì đang tán gẫu cùng với hai vợ chồng Phong Động, đại khái là đang nói về chuyện của mấy năm nay.

Trong lòng Tống Ngạn chưa từng được bình thản như bây giờ, nhìn thấy một mảng sáng đỏ hiện lên ở phía chân trời, cậu và Tạ Thần Vũ lập tức dừng chân.

Chỉ thấy nơi tiếp giáp với mặt biển ấy càng lúc càng đỏ bừng lên, dần dần lộ ra một vòng tròn.

Cậu bỗng nhiên gọi: “Tạ Thần Vũ.”

Tạ Thần Vũ quay đầu nhìn cậu, cảm giác trên môi mềm nhũn, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo liền ôm lấy cái gáy của cậu tăng thêm nụ hôn này.

Tống Ngạn vươn tay, ôm lấy cổ anh.

Những tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua những đám mây và chiếu xuống mảnh đất này.

Nhất thời thân ảnh của hai người đều nhuộm một tầng ánh sáng.

Tống Ngạn thả lỏng toàn thân, nhắm mắt lại, âm thầm bổ sung một câu.

Con đã tìm được viên đá Hoàng Động của riêng con rồi.

——————————

Kết truyện rồi nhaaaaaaaaaaa~ còn tầm 10 chương ngoại truyện nữa thôi *tung bông*

Recommend một bộ giới giải trí hài ẻ “Đẹp quá, tôi nhìn không nổi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!