Tống Ngạn đã từng nghĩ tới vô số cảnh tượng khi gặp lại được cha mẹ, tốt xấu nào cũng có nên cậu đã chuẩn bị tâm lý cho tất cả những cảnh tượng đó.

Nhưng vận mệnh thật thích biết đùa, quả thật cậu chưa từng nghĩ đến cảnh tượng này bao giờ, vẻ mặt có chút mờ mịt: “…… Cha?”

Phong Động vừa bắt gặp ánh mắt của cậu liền nảy sinh một loại cảm giác quen thuộc, giờ đây khi nghe thấy tiếng xưng hô này, hốc mắt lập tức đỏ bừng: “Ngạn Ngạn?”

Vừa mới nói dứt câu, con thú trên tay liền rít gào muốn chạy về phía trước. Phong Động luống cuống tay chân mà đè nó lại, biết cột vào cây không được an toàn nên liền nói với cơ giáp đang đứng bên kia: “Bên trong là ai vậy? Lại đây dắt nó hộ tôi một chút.”

Tạ Thần Vũ nghe lời tiến lên tiếp nhận dây thừng, nhìn đôi cha con nhanh chóng ôm chầm lấy nhau, lại nhìn về phía con vật xa lạ đang điên cuồng gặm nhấm chiếc chân cơ giáp của anh, ấn vào nút truyền tín hiệu.

Dường như đám người Phó Vân Tĩnh đều đồng loạt nhận được tín hiệu của anh, vội vàng chạy tới vị trí tọa độ và lần lượt hạ cánh xuống, tất cả đều bị khiếp sợ.

“Đù mé sếp ơi!”

“Sếp còn sống!”

“Mẹ nó ngài không có việc gì thật tốt quá!” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bọn họ kích động nhảy xuống cơ giáp và tiến lên ôm chầm lấy Phong Động. Bọn họ tạm thời không hỏi đến những vấn đề khác, mà chỉ đỏ mắt quan sát tạo hình mới này của Phong Động, chịu đựng cảm giác chua xót, chọc ghẹo đôi câu để giảm bớt không khí.

“Trên đầu sếp là thứ gì vậy?”

“Hình ảnh này thật hiếm thấy, lại lại lại, đứng yên để bọn em chụp lại một tấm xem nào.”

Phong Động áp chế cảm xúc trong lòng, sảng khoái đáp ứng bọn họ.

Không chỉ vậy, hắn còn kéo con thú nóng nảy và cầm lấy chiếc xiên nãy giờ vẫn bị bỏ quên ở một góc xó, tìm một nơi có phong cảnh không tồi, đứng yên để bọn họ chụp ảnh, dự định chọn một tấm ảnh đẹp nhất để mang về treo lên tường.

Du Kình lập tức phối hợp chụp liền tù tì mấy tấm cho hắn, vừa định cho hắn xem ảnh chụp, chợt nghe thấy một tiếng rít gào uy hiếp vang lên, cả bọn không khỏi dừng chân.

Phong Động trấn an vỗ nhẹ lên đầu con thú, giải thích: “Vật nhỏ này có chỉ số thông minh không cao, cơ bản là vừa thả ra là sẽ chết ngay. Ngoại trừ ta và Thuần Thuần thì nó chưa từng gặp được bất kỳ người sống nào, tính công kích có hơi mạnh.”

“Thuần thuần” ở trong lời hắn là chỉ người bạn đời Tần Lan Thuần của hắn.

Vốn dĩ Du Kình không dám đề cập đến, lúc này nghe hắn chủ động nhắc đến, liền cảm thấy an tâm hơn, hỏi thử: “Chị dâu đâu rồi ạ?”

Phong Động nói: “Mấy ngày hôm trước không cẩn thận nên bị trật chân rồi, đang ở trong nhà nghỉ ngơi. Chắc em ấy cũng đã nghe thấy tiếng động từ các cơ giáp, ta dẫn mọi người qua đó gặp em ấy.”

Nói rồi liền nhìn sắc trời, “Sắp đến giờ cơm rồi, không vội thì ở lại ăn một bữa cơm đi, cho các cậu nếm thử đồ ăn đặc sắc nơi này.”

Du Kình lập tức đồng thời hô to: “Không vội.”

Phong Động muốn nắm lấy tay con trai, vì thế lại chuyển dây thừng về cho cơ giáp vừa rồi, hỏi lại lần nữa: “Bên trong là ai vậy?”

Đôi mắt Tống Ngạn có chút hồng hồng nhưng thanh âm thì đã bình tĩnh trở lại, cậu nói: “Bạn đời của con ạ.”

Phong Động đang muốn đi qua, nghe vậy bỗng chốc quay đầu lại, nhìn thẳng vào cơ giáp.

Tạ Thần Vũ cách một màn hình đối diện với Phong Động, cười chào hỏi: “Cha ạ.”

Phong Động bình tĩnh mà “Ờ” một tiếng, nắm tay con trai về nhà, hoài nghi tốc độ dòng chảy thời gian ở nơi này khác biệt so với bên ngoài, bèn khẽ hỏi nhỏ: “Chúng ta đã mất tích được bao lâu rồi?”

Tống Ngạn nói: “Gần mười ba năm rồi ạ.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Phong Động nghĩ thầm cũng không sai biệt lắm, nhịn không được hỏi: “Con đã kết hôn rồi?”

Tống Ngạn nhắc nhở: “Ông ngoại giới thiệu ạ.”

Phong Động lập tức không dám nói gì nữa, chỉ dám tự hỏi trong lòng: Sao sớm thế mà cha vợ đã gả Ngạn Ngạn đi ra ngoài rồi? Đi được một đoạn hắn lại nhịn không được hỏi: “Hắn gọi là gì? Người ở đâu?”

Tống Ngạn nói: “Tạ Thần Vũ, trước kia có lẽ cha đã từng gặp qua.”

Đầu óc của Phong Động vẫn luôn hoạt động rất tốt, hắn lập tức nhớ tới cậu bé vẫn luôn đi theo bên cạnh Địch Tuần và ôm Ngạn Ngạn không chịu buông tay kia.

Lập tức hắn liền nghi ngờ: Chuyện thành ra thế này, liệu không biết có phải do tên xấu xa Địch Tuần kia nhúng tay vào hay không?

Người đang bị hoài nghi kia đang ở một mảnh đất bên cạnh bụi gai lốc xoáy, chờ đợi tin tức của bọn họ.

Có ba chiếc phi thuyền đang lơ lửng dừng lại ở nơi này, lần lượt là của ông chủ sàn đấu giá tinh vực Aram, công ty Du Kình và công ty Tinh Thần. Chiếc phi thuyền xa hoa kia của ảnh đế Quý vô dụng trong trường hợp này nên đã được đặt ở căn cứ của Du Kình.

Vừa mới bắt đầu bọn họ đều ở trên phi thuyền của từng người và chỉ liên lạc thông qua kênh giao tiếp nội bộ. Nhưng thời gian dần dần trôi qua, bọn họ càng lúc càng cảm thấy thấp thỏm nên chỉ để lại một hai người, đa số đều tập trung ở trên phi thuyền của Địch Tuần. Bọn họ cho rằng đông người thì có thể tâm sự, giảm bớt tâm tình lo âu.

Ảnh đế Quý đi qua đi lại, lo lắng hỏi: “Bọn họ đi vào đã được bao lâu rồi?”

Tinh Thần nói: “Gần năm tiếng đồng hồ rồi.”

Ảnh đế Quý hỏi: “Vậy chắc là đi được nửa đường rồi nhỉ?”

Du Kình nói: “Nếu di chuyển thuận lợi thì cũng tầm đó á.”

Ảnh đế Quý phỉ nhổ: “Mau nhổ ra hết đi, đang yên đang lành đặt giả thiết ra làm gì? Bọn họ nhất định sẽ thuận lợi!”

Nói rồi ảnh đế Quý lại tiếp tục đi qua đi lại.

Địch Tuần nhìn hắn xoay qua xoay lại mà muốn chóng cả mặt, vẻ mặt vô cảm mà nhìn chằm chằm về phía hắn: “Hay là cậu đi ngủ một giấc đi?”

Ảnh đế Quý nói: “Loại tình huống này sao tôi có thể ngủ được?”

Địch Tuần nói: “Vậy thì một là cút trở về, hai là tìm một nơi nào đó ngồi xuống, đừng xoay qua xoay lại nữa.”

Ảnh đế Quý nghe lời ngồi xuống.

Vài giây sau, hắn lại đứng lên đi lấy một chút đồ ăn vặt.

Mới vừa ăn được hai ngụm, hắn lại đứng dậy đi lấy nước uống. Kết quả ngồi xuống chưa được bao lâu hắn lại đứng dậy lần nữa, đi lấy một mâm trái cây.

Địch Tuần trơ mắt nhìn hắn đi ngang qua trước mặt anh đến lần thứ tư, ra hiệu với các vệ sĩ, nâng cao khóe miệng, cười một cách xấu xa: “Đi, mời ảnh đế chúng ta đi tắm nước lạnh đi.”

Các vệ sĩ gật đầu đáp lời, ôm lấy hai cánh tay của Ảnh đế Quý, xoay người kéo đi.

Các vệ sĩ của ảnh đế Quý đương nhiên không thể ngồi yên mà không màng đến, vội vàng đi qua đoạt ông chủ lại. Du Kình và Tinh Thần ngồi xem một hồi, nghĩ dù sao cũng cùng là người ở trên một chiếc phi thuyền, bèn tiến lên mở lời khuyên bảo.

Dưới tình huống hỗn loạn này, Địch Tuần uống một ngụm cà phê, cảm thấy thoải mái hơn rồi.

Cuối cùng ảnh đế Quý cũng tránh được một kiếp. Hắn chật vật ngồi xuống sô pha, tỏ vẻ dạy bảo: “Với tính tình này của ngài, coi chừng sau này không kiếm được vợ.”

Du Kình cùng Tinh Thần đồng loạt nghĩ thầm trong lòng: Rất đúng, cái danh chó độc thân vạn năm, đâu phải chuyện đùa?

Địch Tuần cười nhạo một tiếng, không dao động. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ảnh đế Quý nhìn ông chủ Trương thần bí này, lực chú ý liền chuyển sang người ông chủ Trương: “Ngài đã kết hôn chưa? Có đối tượng nào không?”

Địch Tuần nói: “Thật sự muốn đi tắm nước lạnh lắm à?”

Ảnh đế Quý khuyên anh: “Đừng như vậy, tâm sự thôi mà.”

Địch Tuần nhìn về phía vệ sĩ nhà mình: “Ảnh đế của chúng ta tịch mịch.”

Tinh Thần lập tức bày ra vẻ mặt thảm không nỡ nhìn, lui về phía sau vài bước.

Ngược lại Du Kình không rõ nguyên do, có chút tò mò.

Ảnh đế Quý cảnh giác đầy mặt: “Lại muốn làm gì?”

Vừa mới nói dứt câu, bỗng dưng thấy một vệ sĩ trong số đó vọt tới trước mặt hắn, nâng cao giọng bắt đầu cất tiếng hát, không có giai điệu nào là chuẩn xác.

Ảnh đế Quý: “……”

Du Kình: “……”

Không những vậy, vệ sĩ hát được vài câu liền cởi phanh quần áo ra, muốn múa thoát y.

Đây đúng là cùng lúc kích thích thị giác lẫn cả thính giác.

Một người đã từng đặt chân vào giới âm nhạc như ảnh đế Quý thật sự chịu không nổi, hắn phất tay cắt lời: “Rồi rồi, tôi hết tịch mịch rồi!”

Các vệ sĩ mắt điếc tai ngơ, tiếp tục biểu diễn, nghĩ thầm: Sếp bọn tôi nói anh tịch mịch, anh không tịch mịch cũng phải tịch mịch.

Ca múa được hết một bài, vẻ mặt của mọi người đều có chút mơ màng. Kể từ đó, không ai dám trêu chọc tính cách không tốt của ông chủ Trương nữa.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thấm thoát lại trôi thêm năm tiếng đồng hồ. Mặc dù tín hiệu phi thuyền vẫn còn ở đó, nhưng bọn họ vẫn không thể nào yên tâm một cách hoàn toàn.

Phải biết rằng nếu phi thuyền bị đâm trúng và phải ngừng lại, chỉ cần các thiết bị liên quan vẫn tốt, năng lượng vẫn còn đủ thì tín hiệu vẫn sẽ có.

Ảnh đế Quý lại xoay một vòng.

Địch Tuần hỏi: “Lại muốn nghe hát phải không?”

Ảnh đế Quý dừng lại nhìn anh: “Đúng vậy, đến đây đi.”

Quần chúng vây xem: “……”

Có thể nắm giữ được Tân Minh Thủy, quả nhiên không phải mặt hàng đơn giản.

Một đám người tổn thương lẫn nhau hết nửa ngày trời, đột nhiên người ở bên trong khoang điều khiển vọt ra: “Ông chủ, đèn tín hiệu sáng lên rồi!”

Mọi người đồng loạt nhìn qua, Địch Tuần hỏi: “Sáng mấy cái?”

Cấp dưới nói: “Một cái.”

Một cái, điều này có nghĩa là bọn họ đã đến địa điểm cần đến.

Môi trường ở bụi gai lốc xoáy không ổn định, liên lạc khó khăn, chỉ có thể tiến hành truyền tín hiệu một chiều như thế này.

Lần này mấy người Phó Vân Tĩnh đã yêu cầu video từ các cơ quan tổ chức chính phủ, nên có qua cũng phải có lại, bọn họ tỏ vẻ sẽ chạy vào bên trong và hỗ trợ thả cơ quan dò xét. Mỗi khi có một cơ quan dò xét được thả ra, bên này sẽ nhận được tín hiệu và phát sáng đèn.

Tâm tình đang treo lơ lửng của mọi người dần dần hơi chút thả lỏng, thầm nghĩ: Ít nhất thì bọn họ cũng đã bay được đến nơi an toàn.

Thế nhưng bọn họ khẩn trương chờ mãi, lại không thể chờ được các đèn tín hiệu khác sáng lên.

Tiểu Trình nhíu mày: “Sao lại thế này, gặp phải phiền phức ư?”

Ảnh đế Quý nói: “Mau nhổ ra cho tôi, nhanh lên!”

Địch Tuần bảo người đi hỏi một chút tín hiệu của phi thuyền có còn ổn định hay không, biết được vẫn còn ổn định, liền bảo bọn họ kiên nhẫn chờ đợi.

Nhưng lần kiên nhẫn chờ đợi này là gần ba tiếng đồng hồ.

Thời điểm ngay lúc Địch Tuần chờ lâu đến mức đứng ngồi không yên, đèn tín hiệu bên này mới sáng thêm được một cái.

Cấp dưới tỏ vẻ kỳ dị đầy mặt: “Bọn họ điều khiển chương trình bên kia, gửi một tấm ảnh chụp qua đây.”

Mọi người ngẩn ra, lao vào khoang điều khiển.

Chỉ thấy trên tấm ảnh chụp, có người đang điều khiển một chiếc cơ giáp, trong tay cầm một tấm ván gỗ giơ lên trước màn ảnh, mặt trên viết một hàng chữ: Mạnh khỏe, tụ tập ăn một bữa cơm rồi về.

Mọi người: “???”

Không xảy ra sự cố gì, tụ tập ăn cơm ở bụi gai lốc xoáy làm gì?

Lúc này người phụ trách báo bình an đã quay lại tinh cầu.

Ba chiếc phi thuyền rời khỏi hoang mạc, một lần nữa tìm được một nơi tương đối bình yên ở bên phía Phong Động, sau đó lấy một bộ gia vị phòng bếp ra, muốn cho món ăn được tăng thêm tính đặc sắc.

Phong Động cùng Tần Lan Thuần đang ở trong một căn nhà gỗ, hàng rào vây quanh tạo thành một khoảng sân, dùng để trồng các loại hoa cùng với rau dưa. Bên cạnh có một hàng rào nhỏ, bên trong nuôi bốn con gà rừng. Ngoài ra ở phía sau nhà còn có một mảnh đất đang được khai hoang, dùng để trồng các cây nông nghiệp, lúc này chỉ mới mọc được một đoạn ngắn.

Bên góc tường có đặt một vài nông cụ sắc bén, có lẽ được tạo từ các linh kiện bị gỡ xuống của một cơ giáp.

Mọi người xem xong chỉ có duy nhất một suy nghĩ: May mắn Phong Động là người thích các loại đồ vật kỳ quái, có nghiên cứu kỹ lưỡng về các loại thực vật, nên năng lực sinh tồn dã ngoại cũng cao, ít nhất cũng có thể thay đổi khiến cho các món ăn đa dạng. Bằng không đổi lại là mình, không biết đã thành cái dạng gì rồi.

Phong Động cùng Tần Lan Thuần đi vào phi thuyền thay quần áo.

Ngày thường các chị bé Alpha của Du Kình chỉ thích mặc đồ tác chiến, nên cả đoàn người chỉ có Tạ Thần Vũ là có trang phục nữ trong tay. Thế nhưng đó là bộ đồ Tống Ngạn “tỉ mỉ” chọn lựa cho anh, không được đàng hoàng chính trực cho lắm, thật sự không thích hợp để hiếu kính mẹ vợ, nên anh không dám mang ra.

Cũng may hiện tại Tống Ngạn và Tần Lan Thuần cũng cao xấp xỉ nhau, Tần Lan Thuần liền mặc đồ thể dục của con trai, dùng AI chữa bệnh để chữa vết thương ở chân, một lần nữa quay về căn nhà gỗ.

Lần này đổi người dắt thú thành Lão Tiền. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Con thú này phát hiện cắn nửa ngày mà cơ giáp vẫn cứ bất động, nên nó bắt đầu chuyển sang cắn dây thừng. Ngay lúc nó sắp sửa cắn đứt dây thừng, Lão Tiền liền duỗi tay đè nó lại, nghe nó gào thét ngao ngao, bèn nói: “Ai đó gọi AI chữa bệnh đến chích cho nó một liều thuốc an thần đi.”

Phong Động tìm được một sợi dây thừng chắc chắn từ trong phi thuyền, nghe vậy liếc hắn một cái: “Bên ngoài không có loài này đâu.”

Lão Tiền lập tức điều khiển cơ giáp nhấc nó lên ôm vào trong lòng ngực, cảm nhận được nó lại tru lên, bèn bảo: “Vậy giá trị của nó được bao nhiêu tiền? Còn nữa không? Em đi bắt thêm vài con chơi!”

Phong Động nói: “Còn nhưng không nói cho cậu biết.”

Lão Tiền cũng chỉ thuận miệng nói thế mà thôi. Hắn thả con thú về lại mặt đất, chờ Phong Động cột chắc nó vào thân cây bằng sợi dây thừng, hắn mới nhảy xuống khỏi cơ giáp.

Vượt qua nỗi kích động cùng mừng rỡ như điên lúc ban đầu, cảm xúc của bọn họ đã ổn định hơn, rốt cuộc cũng có thể tâm sự chuyện năm đó.

Lão Tiền lại nhớ tới một sự kiện: “Bọn em thấy trên phi thuyền của hai người có một chiếc chân bị đứt, là của Tiểu Bàng sao?”

Phong Động không nghe ra được bất kỳ ý tứ quan tâm nào từ giọng nói của hắn, bèn hỏi: “Mọi người đã biết rõ chân tướng rồi à?”

Mọi người gật đầu, tiếp theo liền phản ứng lại: “Hai người cũng biết?”

Phong Động “Ừ” một tiếng: “Thời điểm gặp được chiếc phi thuyền kia ở tinh vực Gauze, hắn đã nói thật.”

Mọi người chớp chớp mắt, tiêu hóa lượng tin tức trong câu nói này.

Lão Tiền sáng cả hai mắt lên: “Là…… là chiếc phi thuyền có chứa vô số tiền bạc châu báu kia ư?”

Phong Động đánh tan niềm hy vọng của hắn: “Đều bị cuốn hết vào lỗ sâu rồi.”

Chiếc phi thuyền kia ở trong bụi gai lốc xoáy đã lâu nên đã bị đâm đến mức chia năm xẻ bảy, khiến cho tiền bạc châu báu đều bị bay đi khắp mọi nơi.

Thời điểm phát hiện ra chiếc phi thuyền kia, vừa lúc ở gần đó có một lỗ sâu đang sắp sửa được hình thành, Tiểu Bàng liền vội vàng mở máy truyền tin ra để ghi hình.

Phong Động đã hoài nghi hắn từ lâu, thấy hắn hành động như vậy nên liền ép hỏi. Vốn dĩ Tiểu Bàng nói dối để dẫn bọn họ đi vào trong này là đã cảm thấy vô cùng có lỗi với bọn họ rồi, vì thế hắn liền khóc lóc nói thật toàn bộ mọi chuyện.

Nhưng đã quá muộn.

Lần đó, uy lực của lỗ sâu rất lớn. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà xung quanh đã liên tục xuất hiện ba cái lỗ sâu, không gian bị vặn xoắn đến mức cực kỳ không ổn định. Phi thuyền tránh né không kịp nên đã bị đâm và ngừng lại.

Phong Động nhanh chóng dẫn theo bạn đời cùng với Tiểu Bàng rút lui. Ai ngờ ngay sau đó lại có thiên thạch đâm sang đây, Tiểu Bàng bị một mảnh nhỏ thiên thạch bắn ra cắt đứt cả chân. Hắn không rảnh để bận tâm đến vết thương của Tiểu Bàng nên đã đưa Tần Lan Thuần vào trong cơ giáp rồi phóng bay đi. Sau đó hắn lại khởi động một cơ giáp khác đưa Tiểu Bàng rời khỏi phi thuyền.

Thật khó để có thể thuận lợi thoát khỏi hoàn cảnh đó, hai chiếc cơ giáp đều đã bị hư hại với những mức độ khác nhau. Đợi bọn họ miễn cưỡng đáp được xuống tinh cầu này, Tiểu Bàng đã mất quá nhiều máu và tắt thở nên bọn họ đã tìm một nơi để an táng hắn.

Vốn dĩ Phong Động muốn hủy đi một trong hai cơ giáp để chỉnh sửa hoàn chỉnh một cơ giáp, nhưng cả hai cơ giáp đều bị hư hại ở những bộ phận giống nhau, căn bản không thể khởi động được nên bọn họ chỉ đành phải ở lại nơi này.

May mắn thay, thời điểm thoát khỏi phi thuyền, hắn đã kịp thời mang theo hộp y tế cùng với thuốc bổ, trên người cũng mang theo vũ khí nên tốt xấu gì thì tính mạng của họ vẫn sẽ được đảm bảo trong khoảng thời gian đầu này.

Càng may mắn hơn đó là, năm đó sự nghiệp của hắn và bạn đời đang trong thời kỳ bay lên, tạm thời không muốn có thêm bất kỳ đứa con nào khác nên hắn đã đi phẫu thuật thắt ống. Bằng không mấy năm nay khi bạn đời đến kỳ động dục và trong thời điểm cả hai không có thuốc tránh thai trong tay, chắc chắn bạn đời của hắn sẽ mang thai.

Thời đại tinh tế bây giờ đều là máy móc sinh dục, nhân loại đã không còn tự mình sinh con và điều kiện vệ sinh ở nơi này cũng không đạt chuẩn. Nếu bạn đời thật sự mang thai, hắn quả thật không thể tưởng tượng được hình ảnh lúc đấy sẽ thảm thiết đến mức như thế nào.

Thế nhưng chuyện này tương đối riêng tư và bí mật nên hắn không đề cập đến, mà chỉ nói về cuộc sống sinh tồn nơi hoang dã.

Mọi người nghe xong chợt thổn thức: “May mà gần đây có một tinh cầu có thể ở được.”

Các hành tinh ở trong bụi gai lốc xoáy đều có thọ mệnh ngắn, đa số đều không phải là các hành tinh có thể ở được, có thể tìm được một tinh cầu thế này quả thật không tồi.

Phong Động nói: “Ta đã cố ý tìm.”

Lúc ấy phi thuyền của bọn họ không đủ năng lượng để trở về địa điểm xuất phát, nên hắn đã bắt đầu tìm kiếm các hệ tinh cầu ở xung quanh. Hắn muốn tìm một tinh cầu nào đó để đáp xuống tu sửa phi thuyền rồi lại đi, nhưng không ngờ lại đáp xuống và ở lại lâu đến tận bây giờ.

Lão Tiền nói: “A đúng rồi, bọn em có mang chiếc chân bị đứt kia sang đây, muốn chôn cùng một chỗ luôn không?”

Phong Động nói: “Chôn đi, lát nữa ta dẫn mọi người sang đó.”

Hắn biết rõ tính tình của các cấp dưới, hỏi: “Sâm Đức còn sống không?”

Mọi người trăm miệng một lời: “Đã chết.”

Phong Động biết mình không cần phải tự ra tay, bèn vui mừng nói: “Rất tốt, là ai đã ra tay?”

Nhóm người Phó Vân Tĩnh không hé lời nào.

Tống Ngạn đang ngoan ngoãn dựa vào mẹ mình, nghe vậy liền ngẩng đầu: “Con và Tạ Thần Vũ.”

Phong Động cùng Tần Lan Thuần đồng loạt nhìn về phía cậu con trai bảo bối của hai người họ.

Phong Động lặng im một chút, còn chưa kịp nói gì, chợt nghe phía sau có một tiếng “Rắc” nhỏ vang lên.

Bọn họ đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy con thú nóng nảy kia không thể cắn đứt được sợi dây thừng nên đang há mồm chuyển sang gặm rớt một lớp vỏ cây.

Một người trong đó hỏi: “…… Có khi nào nó cắn gãy cây luôn không?”

Phong Động nói: “Hẳn là có thể chống đỡ được đến khi chúng ta ăn xong một bữa cơm.”

Mọi người lập tức rất kính nể: “Ở đâu ra vậy?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Phong Động nói: “Ngẫu nhiên cứu được một con non bị thương.”

Bọn họ thấy nó tội nghiệp quá nên đã ôm về để chữa trị vết thương.

Vốn dĩ sau khi chữa khỏi bọn họ muốn thả nó đi, nhưng đàn của nó không muốn nhận nó nữa, cắn nó đến mức thương tích đầy mình. Bọn họ đành phải nhanh chóng chạy lại ôm nó trở về nhà, nuôi lớn cho đến tận bây giờ.

Con thú này có chỉ số thông minh thấp, chỉ nhận thức được địa bàn trong nhà, ra ngoài sẽ bị lạc đường nên mỗi lần ra ngoài bọn họ đều phải dùng dây thừng để dắt nó theo.

Tống Ngạn hỏi: “Nó có thể tự mình sinh tồn không ạ?”

Phong Động nói: “Có lẽ là không, chân sau bên trái của nó có chút tàn tật.”

Vốn dĩ đã không được đàn mình hoan nghênh, cũng không giỏi tự mình đi kiếm ăn, ở lại đây chỉ có thể chờ chết.

Phong Động lại nói: “Ta tính dẫn nó theo.”

Tạ Thần Vũ tò mò hỏi: “Nó có tên không ạ? Gọi là gì?”

Những người xung quanh đều đồng loạt nhìn về phía Tạ Thần Vũ, thầm nghĩ: Nhìn là biết không cần phải nghĩ rồi.

Quả nhiên ngay sau đó Phong Động liền nói: “Gọi là Tiểu Hắc.”

Tạ Thần Vũ cười: “Vậy con chim ở trên đầu ngài thì sao?”

Phong Động nói: “Tiểu Hôi.” (màu xám)

Tạ Thần Vũ liền hiểu được quy luật, hoá ra là đặt tên dựa theo màu sắc.

Lão Tiền hỏi: “Vậy bên ngoài có con chim này không?”

Phong Động nói: “Hẳn là cũng không có.”

Nói rồi hắn liền bắt con chim xuống, đặt ở trên ngón tay, sờ sờ: “Nó đã đến tuổi muốn sinh tồn độc lập rồi, để nó ở lại nơi này đi.”

Có một số loài động vật rời khỏi nơi làm tổ sẽ không được tốt cho lắm. Nếu có thể sinh tồn, bọn họ sẽ không cưỡng ép để mang nó đi.

Đoàn người ăn xong một bữa cơm, sau khi an táng chiếc chân bị đứt kia, bắt đầu hỗ trợ thu dọn đồ vật.

Phong Động đặt con chim vào chiếc tổ chim mà bọn họ đã làm cho nó, chung quanh có đặt thức ăn và nước uống. Tiếp theo liền mở hàng rào gà rừng ra, thả tự do cho chúng nó. Đoạn lại đào thêm vài gốc hoa cùng rau dưa mà bạn đời thích và trồng chúng vào chậu hoa. Sau đó lại cầm thêm váy cỏ cùng một ít đồ thủ công, dắt Tiểu Hắc đi lên phi thuyền và tạm thời nhốt nó ở trong phòng chứa đồ.

Ba chiếc phi thuyền chậm rãi lên cao, rời khỏi tinh cầu này.

Đợi đến khi hoàn toàn rời khỏi hệ tinh cầu này, bọn họ liền phóng thích những cơ quan dò xét còn thừa lại trên phi thuyền để thông báo cho những người bên ngoài biết rằng bọn họ sắp sửa trở về địa điểm xuất phát.

Đương nhiên Phong Động cùng Tần Lan Thuần sẽ ở trên phi thuyền của Tống Ngạn.

Tuy chiếc phi thuyền này là loại mới nhất, nhưng kỹ thuật phi thuyền của Phong Động rất lợi hại, chỉ cần xem một hồi hắn liền hiểu rõ được cách vận hành. Biết chắc rằng con trai vẫn luôn không chợp mắt suốt một quãng đường dài, hắn liền khuyên con trai nhanh chóng đi nghỉ ngơi.

Tần Lan Thuần cũng có suy nghĩ như vậy, bà chủ động dẫn con trai rời khỏi khoang điều khiển.

Phong Động nhường vị trí điều khiển lại cho Tạ Thần Vũ – người có sự hiểu biết quen thuộc về phi thuyền này hơn, chuyển sang ngồi vào chiếc ghế phụ.

Đợi đến khi phi thuyền dần dần đi vào sự ổn định, Phong Động chợt nói: “Kể chuyện của Ngạn Ngạn đi.”

Tạ Thần Vũ biết Phong Động muốn hỏi chuyện gì, liền tự thuật khái quát một lần.

Thuật lại từ lúc Phong Động cùng Tần Lan Thuần xảy ra chuyện, sau đó phát hiện ra căn bệnh của Ngạn Ngạn, ông Tần dẫn Ngạn Ngạn về quê cư trú. Rồi đến mấy năm Ngạn Ngạn học tập đủ loại kỹ thuật ở Du Kình, rồi lại đến chuyện liên hôn của anh cùng với Ngạn Ngạn và sau này cả hai dần dần yêu nhau thế nào.

Phong Động lẳng lặng ngồi nghe, thật lâu sau vẫn không nói một lời nào.

Ba chiếc phi thuyền có đủ năng lượng để di chuyển, số lượng vũ khí tồn kho vẫn còn nên quãng đường trở về hữu kinh vô hiểm.

Vài giờ sau, bọn họ đã tiến vào khu vực đã thăm dò, chỉ cần đi thêm hai giờ nữa là có thể hoàn toàn rời khỏi bụi gai lốc xoáy.

Nơi này không có vành đai thiên thạch phức tạp, xét đến tổng thể thì vẫn xem như là an toàn. Phong Động đứng dậy muốn đi toilet. Tạ Thần Vũ thức mãi cho đến hiện tại cũng đã đến cực hạn. Sau khi quan sát một hồi, anh liền bảo tâm phúc đã được nghỉ ngơi giữa chừng tiếp nhận quyền điều khiển, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.

Kết quả mới vừa đi đến phòng ngủ chính, cửa phòng chợt bị mở ra từ bên trong, Tần Lan Thuần đi ra.

Thông qua khe cửa, Tạ Thần Vũ nhanh chóng thấy được Phong Động đang ngồi ở bên mép giường, dường như đang lau khóe mắt.

Tần Lan Thuần đóng cửa lại, khẽ nói nhỏ: “Để bọn họ ở trong đấy một lát đi.”

Tạ Thần Vũ gật đầu, bỗng dưng phát hiện ra một việc.

Trong gia đình của Tống Ngạn, người có tính lý trí là Tần Lan Thuần, người có cảm tính là Phong Động. Xem ra tính cách của Tống Ngạn nghiêng về mẹ nhiều hơn.

Tạ Thần Vũ nói: “Vậy để con cùng ngài đi ra khoang thuyền ngồi.”

Tần Lan Thuần cười nói: “Không cần đâu, con cũng nhanh chóng đi ngủ đi.”

Tạ Thần Vũ thấy Tần Lan Thuần lại khuyên vài câu, bèn không kiên trì nữa, vào nghỉ ngơi trong một căn phòng cho khách ở bên cạnh.

Hai giờ sau, ba chiếc phi thuyền thành công hội hợp cùng với nhóm người Địch Tuần, mang về một tin tức tốt.

Nhóm người Du Kình phụ trách ở lại trấn giữ lập tức kinh ngạc vô cùng, mắng to rằng vì sao bọn họ không chịu nói sớm.

Nhóm người Lão Tiền lập tức cười ha ha cả lên, tỏ vẻ rằng muốn cho mọi người một niềm vui bất ngờ đó mà.

Vào thời điểm bọn họ muốn ăn một bữa cơm, Địch Tuần đã có dự cảm. Giờ phút này gánh nặng trong lòng đã được vơi đi, anh liền cười gửi một lời mời video đến Phó Vân Tĩnh.

Phó Vân Tĩnh tiếp nhận lời mời: “Sếp không có ở chỗ chúng tôi.”

Địch Tuần nói: “Vậy Tân Minh Thủy có đang ở đó không?”

Phó Vân Tĩnh nói: “Có.”

Địch Tuần nói: “Tôi tìm hắn có việc.”

Phó Vân Tĩnh không rõ nguyên do, nhanh chóng đi qua.

Tân Minh Thủy đang trò chuyện video cùng với ảnh đế, đột nhiên nhìn thấy hình ảnh thực tế ảo của Địch Tuần, nhìn thoáng qua.

Địch Tuần gợi lên khóe miệng: “Cậu biết trong khoảng thời gian này ảnh đế nhà cậu đã làm gì không?”

Ảnh đế Quý: “?”

Tân Minh Thủy hỏi: “Làm gì?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Địch Tuần nói: “Xem một đoạn biểu diễn múa thoát y, hơn nữa còn chọn ra ba người để phục vụ hắn.”

Các vệ sĩ đang đứng phía sau Địch Tuần lập tức lọt vào ống kính, hai tay khẽ xoa vào khóe mắt, nói một cách oan ức: “Đúng đó.”

Địch Tuần nói: “Được rồi, nói chuyện tiếp đi, tạm biệt.”

Phó Vân Tĩnh: “……”

Tân Minh Thủy: “……”

Ảnh đế Quý: “???”

Con mẹ nó nhà ngươi cứ ở một mình đi!

==========================

Ảnh đế Quý ôm đùi Tân Minh Thủy: Mọi chuyện không phải như em nghĩ đâuuuu (っಥ﹏ಥ)っ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!