Sư tôn đã trở lại.

Ta đứng giữa đám người hầu, lặng lẽ nhìn bóng dáng cô đơn trên đường lên núi.

Sư tôn rất thích màu tím.

Hôm nay, người mặc đạo bào màu tím, tiên phong đạo cốt.

Chỉ là.

Năm ngoái lúc người trở về mái tóc còn xanh đen, nhưng bây giờ đã bạc hơn phân nửa.

Ta lúc này đã không còn là Dận Nhạc nữa.

Khi gặp lại sư tôn, ta vẫn không thể khống chế được cảm xúc d.a.o động.

Không biết có phải sư tôn cảm nhận được điều gì đó không. Khi người bước đến trước mặt ta thì đột nhiên dừng lại, rồi quay sang nhìn ta.

Chẳng qua là, ánh mắt của người lướt qua hàng thị nữ một cái, cũng không dừng lại.

Sư tôn tiến vào tông môn, đại sư huynh vội vã đứng ra tiếp đón. Còn chưa kịp chào hỏi đã nghe thấy người lạnh giọng nói: “Hôm nay bổn tọa trở lại tông môn là để rửa sạch oan khuất cho đồ nhi của bổn tọa.”

Tầm mắt người liếc qua tiểu sư muội và đại trưởng lão, hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Và thanh lý môn hộ.”

Sư tôn bước tới trước mặt đại trưởng lão, cao giọng hỏi: “Đại trưởng lão nói đồ nhi của bổn tọa đã g.i.ế.c hại đồng môn, chứng cứ đâu?”

Đại trưởng lão là hạng cáo già, ông ta lập tức ném vấn đề qua cho người khác: “Dận Chân, Dận Hành, hai người các ngươi giải thích với sư tôn của các ngươi đi.”

Dận Chân gật đầu nói: “Sư tôn, trước khi tiểu sư muội đi làm nhiệm vụ từng nói rất nhiều lần rằng Dận Nhạc luôn nhằm vào muội ấy, lần này chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều. Cuối cùng muội ấy thật sự đã c.h.ế.t dưới móng vuốt của Cùng Kỳ. Hôm đó vốn không thể có Cùng Kỳ xuất hiện, đây chính là có người cố ý dẫn dụ nó đến.” 

“Có người cố ý dẫn nó đến?” 

Sư tôn hỏi: “Người này nhất định là Dận Nhạc sao? Chứng cứ đâu?”

Dận Chân dừng một chút, nói: “Tiểu Sư muội nói…”

Chát!

Tiếng tát chói tai vang vọng khắp sân, khiến mọi người hoảng sợ tới hít một ngụm khí lạnh.

Sư tôn lạnh lùng nhìn hắn: “Tiểu sư muội của ngươi nói, lời nói suông của nàng ta ngươi cũng tin sái cổ sao?”

“Dận Nhạc có từng nói nó chưa bao giờ làm hại ai không? Tại sao các ngươi không tin nó?”

Dận Chân cụp mắt xuống không nói gì.

Sư tôn chuyển ánh mắt sang Dận Hành: “Các ngươi luôn mồm nói Dận Nhạc đã sát hại đồng môn, các ngươi có chứng cứ gì không?

Dận Hành cắn môi, lưỡng lự một lúc lâu mới thấp giọng tìm cho mình một cái cớ: “đại sư tỷ  ghen ghét tiểu sư muội thiên phú xuất chúng, nhân duyên tốt cho nên mới...

Chát!

Lại một cái tát thật mạnh.

Sư tôn quát: “Hoang đường!”

“Đệ tử do bổn tọa tự tay nuôi lớn, bổn tọa đương nhiên hiểu được tính tình của nó, trong tông môn này bất kỳ ai cũng có thể làm hại đồng môn, nhưng duy nhất Dận Nhạc sẽ không!

Trong đám đông.

Ta lặng lẽ nhìn về phía đó.

Ngoài mặt bình tĩnh, nhưng đôi tay giấu trong tay áo lại hơi run rẩy.

Sư tôn đảo mắt nhìn quanh một vòng, giọng nói lạnh lùng: “Các Ngươi luôn miệng nói đồ nhi ta hại người, các ngươi còn có chứng cứ gì?

Trong sân lúc không khí yên lặng như tờ, Dận Nguyên bỗng nhiên bắt đầu khóc.

“Sư tôn…”

Nàng ta chậm rãi tiến lên phía trước, nghẹn ngào nói: “Người đừng tức giận, đều là lỗi của ta…”

“Ta biết thân là người tu tiên, nhất định phải lấy đức báo oán. đại sư tỷ cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, cũng không phải cố ý hại ta, ta không trách tỷ ấy.”

“Đại trưởng lão và các sư huynh đều là vì muốn tốt cho ta, xin người đừng trách tội bọn họ.”

Vừa nói nàng ta vừa quỳ xuống trước mặt sư tôn, “Nếu ngày hôm đó hồn phách của ta cũng c.h.ế.t dưới móng vuốt của Cùng Kỳ thì tốt rồi…”

Sư tôn cười lạnh: “Vậy sao?”

“Được, bổn tọa sẽ thành toàn cho ngươi!”

Vừa dứt lời, sư tôn đột nhiên xuất một chưởng về phía Dận Nguyên đang quỳ trên đất!”

“Tông Chủ, xin đừng xúc động!”

Đại Trưởng Lão, Dận Chân và những người khác vội vàng bước tới ngăn cản Sư Tôn. Đại Trưởng Lão nhìn tiểu sư muội một cái, quát lên: “Còn không mau xin lỗi tông chủ”

Dận Nguyên vừa khóc vừa dập đầu trước mặt Sư Tôn.

“Sư tôn, xin người yên tâm, Nguyên Nhi về sau nhất định sẽ dốc lòng tu luyện, thay đại sư tỷ  phụng dưỡng người…”

“Ngươi?”

Sư tôn không mặn không nhạt hỏi: “Ngươi dựa vào cái gì?”

“Các ngươi đều là được Dận Nhạc nhặt về tông môn. Bổn tọa chính thức làm lễ bái sư với các ngươi chưa?”

“Bổn tọa đời này chỉ có duy nhất một đệ tử là Dận Nhạc.”

Sư Tôn nhìn mọi người, cuối cùng dán ánh mắt nhìn thẳng vào đại trưởng lão. “Bây giờ bổn tọa đã trở lại, bổn tọa nhất định sẽ giải oan cho đồ nhi của mình, báo thù rửa hận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!