Sau khi ta chết, Dận Chân bắt đầu cả ngày không nói một lời.

Có người hầu từng nghe thấy đại sư huynh say rượu lẩm bẩm một mình:

“Rõ ràng là muội làm sai, ta chỉ muốn muội chuộc tội thôi mà. Chỉ là xác th1t mà thôi, nhường cho tiểu sư muội thì có làm sao?”

“Tại sao ngay cả hồn bài cũng bị vỡ nát chứ? Dận Nhạc, giờ muội đang ở đâu…”

Ở trước mặt người khác, hắn ngày càng ít nói, chưa bao giờ nhắc đến một lời nào về ta với bất cứ ai.

Khi  nhắc đến ta, một số người bắt đầu tỏ ra bất bình thay cho ta: 

“Đại Sư tỷ đối xử với đại sư huynh tốt biết bao. Khi đại sư huynh bị trọng thương, tỷ ấy đã không màng tới tính mạng mà chạy lên đ ỉnh Tuyết Sơn để tìm thuốc cho hắn, làm gì cũng nghĩ cho hắn.” 

“Trên đời này, e là chỉ có mình đại sư tỷ mới có thể  liều mạng vì hắn.”

“Ấy thế mà đừng nói đến việc đòi lại công bằng cho đại sư tỷ, hắn còn chưa bao giờ nhắc tới trước mặt người khác.”

“Đủ rồi đó!”

Quản sự Ngô Nương trừng mắt nhìn bọn họ: “Các ngươi làm việc xong hết chưa? Có thời gian rảnh rỗi mà ở đây bàn tán lung tung thì mau đi làm việc đi! Coi chừng  đệ tử nội môn nghe những lời này sẽ lột da các ngươi đó!”

Mọi người lập tức giải tán, tìm việc mà làm.

Ngô Nương thở dài, nhìn quanh rồi gọi ta và một thị nữ khác:

“Hai người các ngươi theo ta vào nội viện đưa đồ đi.”

“Vâng.”

Ta ôm một chồng vải vóc thượng hạng đi theo Ngô Nương tiến vào nội viện.

Nơi cần mang đồ đến chính là sân của đại sư huynh Dận Chân

Hắn đang luyện kiếm, Ngô Nương quay đầu nói với bọn ta: “Nhẹ chân một chút, đừng quấy rầy việc tu hành của tiên nhân”

Người thị nữ kia nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.

Ta đang nhìn chằm chằm vào Dận Chân.

Hắn luyện công không chú tâm, sinh ra tâm ma, đã mơ hồ có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma. 

Tốc độ vung kiếm của hắn càng lúc càng nhanh, phát ra tiếng xé gió.

Có chuyện gì vậy?

Ngô Nương nhận thấy ta khác thường, thấp giọng hỏi.

Ta bừng tỉnh, lắc đầu nói: “Không có gì.”

Tẩu hỏa nhập ma?

Cũng chỉ là đúng theo lời nói dối mà hắn đã lừa ta ngày hôm đó mà thôi.

Quả nhiên.

Ta đi theo Ngô Nương mang vải vóc vào bên trong phòng, vừa bước ra thì kiếm thế của Dận Chân đã bắt đầu loạn, chiêu thức lộn xộn, mọi thứ xung quanh hắn đều bị kiếm quang cắt thành một mớ hỗn độn.

Ngô Nương kêu lên: “Ui da! Chuyện gì thế này?”

Cảm thấy có gì đó không ổn, Ngô Nương nhanh chóng chạy ra ngoài để gọi người giúp đỡ.

Không lâu sau đó, Dận Hành và một nhóm đệ tử chạy tới: “Đại sư huynh!”

Mọi người nhanh chóng tiến lên, giữ Dận Chân lại: “Đại sư huynh, huynh tỉnh lại đi!”

Nhưng hắn dường như hoàn toàn không nghe thấy âm thanh bên ngoài, đôi mắt dần dần chuyển sang màu đỏ rực, trông cực kỳ đáng sợ.

“Dận Nhạc.”

Có người loáng thoáng nghe thấy cái tên mà hắn đang thì thào: “Dận Nhạc…”

“Huynh ấy đang gọi tên đại sư tỷ!”

“Làm thế nào đây? Mau đi gọi đại trưởng lão nhanh lên…”

Dận Hành thở dài, hét lên: “Nhanh đi gọi tiểu sư muội tới đây, nhanh lên!”

Rất nhanh, tiểu sư muội đã tới, nàng ta mặt đầy lo lắng bước đến: “Sư huynh, huynh làm sao vậy?”

“Dận Nhạc!”

Đại sư huynh nắm chặt lấy cổ tay nàng ta, màu đỏ trong mắt giảm đi một chút.

“Đại Sư huynh” Dận Nguyên cắn môi “Huynh nhìn cho kỹ, muội là Dận Nguyên, không phải đại sư tỷ.”

Nàng ta ấm ức nói: “Huynh làm đau muội rồi.”

Nhưng giờ phút  này, Dận Chân hoàn toàn không nghe lọt vào tai, hắn nắm chặt lấy cánh tay Dận Nguyên, miệng liên tục gọi: “Dận Nhạc…”

“Á! Đau!”

Dận Nguyên kêu lên một tiếng, vô thức tung ra một chưởng. 

Linh lực thoát ra, đập mạnh vào n.g.ự.c Dận Chân. 

Một tiếng kêu r3n vang lên, Dận Chân ngay lập tức nôn ra một ngụm máu.

“Đại sư huynh…” Dận Nguyên cũng giật mình, nàng ta vội vàng đỡ hắn dậy: “Muội không cố ý, huynh... huynh làm muội đau…”

Dận Chân dường như không nghe thấy lời giải thích của nàng ta.

Hắn loạng choạng đứng dậy, có vẻ như đã tỉnh táo lại sau khi ăn một chưởng vừa rồi, chỉ lắc đầu cười khổ.

“Ngươi không phải nàng ấy…”

Sắc mặt Dận Nguyên trong lập tức tối sầm lại, cắn răng không nói gì.

Trong lúc mọi người đang im lặng, một giọng nói trẻ con từ phía sau đám người vang lên: “Đúng vậy, nàng ta là tiểu sư tỷ, không phải đại sư tỷ.”

“Đại sư tỷ vì ngươi một mình leo lên đ ỉnh tuyết sơn, liều mạng đi hái thuốc cho ngươi, sao có thể đành lòng làm tổn thương ngươi chứ?”

Ta quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng gầy gò của Tông Như xuyên qua đám đông đi tới, thở dài sâu kín nói:

“Có điều, đại sư huynh cũng đừng đau buồn. Chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn đại sư tỷ chuộc tội hay sao?”

“Yên tâm đi, tỷ ấy đã chuộc tội rồi. Thân xác đã cho người khác, ngay cả hồn phách cũng mất rồi.”

Tông Như mỉm cười nhìn Dận Chân, tiếp tục giọng điệu nhẹ như không.

“Không còn nữa, hồn phi phách tán, không còn sót lại chút gì.”

Rầm!

Tông Như vừa dứt lời, một âm thanh chấn động vang lên khiến mọi người giật mình.

Là Dận Chân đ.ấ.m mạnh xuống đất. 

Cả người hắn đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

“Đại sư huynh!” 

Dận Nguyên kêu lên, nắm cổ tay Dận Chân lại. “Tay huynh đang chảy máu…”

“Đừng chạm vào ta!”

Đại sư huynh luôn đối xử dịu dàng với mọi người gầm lên, hất mạnh tay nàng ta ra, đi qua đám đông đang vây xung quanh, loạng choạng bỏ đi.

Hướng mà hắn bỏ đi vừa lúc là phía của ta.

Khi đi ngang qua ta, dường như có thứ gì đó nhỏ giọt xuống, rơi trên mặt đất, tạo thành những vệt nước nhỏ.

Ta lắc đầu. 

Những giọt mưa đáng ra phải rơi từ vài năm trước, lại rơi vào ngày nắng chói chang hôm nay.

Đáng tiếc, đã muộn rồi.

Nước đến muộn không thể làm dịu cơn khát cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!