20/37

Giang Cảnh Ngôn đi theo phía sau Lục Đình Sinh khóc lóc: “ Nghĩa phụ không cần con nữa sao? Người đừng đuổi bảo bối đi mà”

Ta vẫy tay với nó: “ Yên tâm đi tiểu ngu ngốc, ta sẽ đi thương lượng một cái giá tốt với nghĩa phụ ngươi rồi mới tính”

Thằng bé càng khóc to hơn.

Lần này ta chủ động tiến vào mật thất.

Ta hỏi thẳng hắn: “ Ngươi nói thật cho ta biết về vụ năm đó, nếu hài lòng, ta sẽ giúp ngươi nuôi nấng thằng bé ngốc nghếch đó”

Lục Đình Sinh liếc nhìn ta và nói một cách bình tĩnh: “ Ngươi muốn biết điều gì?”

Ta hỏi hắn: “ Nàng ấy chết như thế nào trong trận chiến ở Vô Hà Quan”

Ta chỉ vào bức tranh nhưng đôi mắt vẫn dán chặt về phía Lục Đình Sinh.

Lục Đình Sinh nhìn bức tranh một lúc lâu rồi nói: “ Những người đã chết trong trận chiến đó do bị mắc kẹt trong hoàn cảnh địa hình nguy hiểm của núi ở Vô Hà Quan, bị cô lập, bất lực chờ đợi cái chết”

Ta lại hỏi hắn: “ Tại sao không có tiếp viện?”

Hắn nói: “ Ta đi cầu viện binh nhưng lại bị quân địch bắt được”

“ Cho nên ngươi gài bẫy nàng?” Thanh âm của ta lớn hơn “ Cho nên ngươi dẫn đại quân Nam Man đến tàn sát những tàn quân kia”

Lục Đình Sinh đột nhiên quay đầu nhìn ta, đôi mắt đỏ hoe: “ Ta không có! Ta sẽ không bao giờ phản bội nàng ấy!”

“ Khi ta thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc, đã dẫn viện quân về Vô Hà Quan, chỉ là tất cả đã....’

Ta cười lạnh: “ Những người có mặt thời điểm đó đều đã chết giờ ngươi nói cái gì chả được”

Lục Đình Sinh ngập ngừng nói và dán mắt vào bức tranh trước mặt: “ Ngươi biết không, có một gia đình ở Nam Man am hiểu nhất thuật dịch dung”

“ Những chiếc mặt nạ da người mà họ làm ra đến cả người thân thiết bên cạnh cũng khó phân biệt thật giả”

Ta bàng hoàng nghĩ đến nữ sát thủ ngã xuống ở đại sảnh.

Máu khắp cơ thể dường như lạnh đi.

Nếu những gì Lục Đình Sinh nói là thật, nếu thật sự có chiếc mặt nạ da người đó, thì những chuyện xảy ra ở Vô Hà Quan cũng có thể giải thích.

Người dẫn đầu quân địch đến bao vây tàn sát tàn quân của ta có lẽ không phải Lục Đình Sinh mà là một binh sĩ của bọn chúng dịch dung thành.

Và việc hắn ta không có vết thương trước ngực cũng có thể hiểu.

Ta có hơi choáng váng đến mức đứng không vững.

Lục Đình Sinh bế ta lên, trầm giọng nói: “ Ta sẽ phái người đưa ngươi đi”

Ta nhìn làn khói lan tỏa trên bàn thờ, chỉ kịp nói câu mẹ nó trong lòng rồi ngất lịm hoàn toàn.

Khi tỉnh dậy lần nữa, ta đã nằm trên xe ngựa đang đi ra khỏi thành.

Giang Cảnh Ngôn ngủ bên cạnh ta, thằng bé cũng bị nghĩa phụ của nó đánh ngất.

Ta đưa tay vén rèm lên, tiểu binh lính quay đầu lại nhìn ra.

Ta nói: “ Dừng xe”

Hắn do dự nhưng cuối cùng cũng phải khuất phục.

Lúc này chúng ta đã ở ngoài thành, cửa thành cũng đã đóng.

Ta leo lên sườn đồi cao nhất gần đó và nhìn về phía thành.

Kinh thành đã không còn bình yên như trước, khắp nơi vang lên tiếng hò hét, đánh giết, lửa đỏ chợt bùng lên.

Ta nói: “ Ai đang tạo phản trong thành?”

Tên binh lính nói: “ Hầu gia đang dẫn binh bao vây phủ Thành Vương”

Ta đột nhiên nói: “ Cũng đúng, dù sao từ tân nương biến thành sát thủ thì cũng cần một lời giải thích”

Tiểu binh sĩ lắc đầu: “ Ngài không cần giải thích mà là muốn diệt gia”

Ta hơi ngạc nhiên quay sang nhìn hắn, câu diệt gia trong miệng hắn thật nhẹ.

Tại sao những binh sĩ dưới tay Lục Đình Sinh đều độc ác như vậy?

Ta hỏi hắn: “ Sao, do sát thủ là do Thành Vương phái tới à?”

Tiểu binh sĩ liếc ta một cái: “ Không là do Hầu gia chủ động để bị ám sát”

“ Ám sát chỉ là cái cớ, người Hầu gia thật sự muốn nhắm tới là Thành Vương”

“ Năm đó trận chiến tại quan ải, vụ viện binh tới chậm chính do Thành Vương nhúng tay đằng sau”

Ta sững người, câu trả lời của hắn cũng có lý và cũng thật bất ngờ.

Thành Vương và ta đã từng có một cuộc cãi vã khá lớn.

Rốt cuộc thiếu niên mà Lục Đình Sinh đánh gãy chân năm đó cũng là con trai duy nhất của Thành Vương.

Sau khi bị tàn phế, hắn ta cuối cùng túng dục quá độ mà chết trong kỹ viện.

Thành Vương đổ hết hận cũ nợ mới lên đầu ta.

Ta chỉ không ngờ rằng hắn lại dám ra tay vào lúc ta trên trận chiến đánh giặc bảo vệ giang sơn.

Rồi trực tiếp g iết chết ta ở đó.

Tiểu binh lính liếc nhìn ta một cái, vẻ mặt do dự

Ta cau mày nhìn hắn: “ Có gì thì nói đi”

Anh ta thẳng thừng hỏi: “ Ngươi có phải con gái ngoài dã thú của tướng quân Chu Hoan Nhan không?”

Ta ngạc nhiên: “ Sao ngươi lại hỏi vậy?”

Hắn nói: “ Hai người gần giống nhau như đúc”

Ta đang nghĩ xem nên dùng lý do nào để bác bỏ điều này thì hắn nói thêm: “ Hơn nữa, từ khi ngươi xuất hiện, Hầu gia ngày càng chìm trong mê muội”

Thật là một phát hiện mới.

Ta nghĩ có chút buồn cười, nụ cười trên khóe miệng vừa nhếch lên thì lại bị câu nói của hắn làm đông cứng lại.

“ Hầu gia thích Chu tướng quân nhiều năm như vậy, đột nhiên phát hiện nàng có nữ nhi bên ngoài, nhất định rất đau lòng.”

Ai?

Ai thích ai?

Ta chỉ vào tiểu binh lính: “ Ngươi ăn có thể ăn bừa, chứ không thể nói bừa nha”

Tiểu binh lính thở dài: “ Chúng ta đi theo ngài lâu như vậy làm sao có thể không biết Hầu gia nghĩ gì muốn gì chứ”

Ta đứng tại chỗ như bị sét đánh.

Những lời hắn ta vừa nói cứ văng vẳng trong đầu.

Hầu gia thích Chu tướng quân nhiều năm như vậy......

Hắn đã thích Tướng quân Chu Hoan Nhan lâu như vậy.....

Ngần ấy năm.....

Khi nào? Sao ta chưa bao giờ biết......

Lục Đình Sinh sau khi quét sạch phủ Thành Vương

Trời vừa rạng sáng, lại tiếp tục dẫn trăm vạn binh mã ra khỏi kinh thành....

Đi hết về con đường phía Nam...

Ta hỏi tiểu binh lính “ Hắn đi đâu vậy?”

Tiểu binh sĩ nói “ Đi Nam Man, báo thù”

Ta nhìn quân đội Hầu gia rời khỏi kinh thành và có thể nhìn thấy được người dẫn đầu đội quân một cách rõ ràng.

Cho đến khi ta sẵn sàng nhìn hắn thật kỹ thì hắn không còn giống Lục Đình Sinh ngoan ngoãn trong ký ức của ta nhưng ta lại cảm thấy dáng vẻ bây giờ mới đúng là hắn.

Sự bướng bỉnh giống nhau, chỉ có “ Chu Hoan Nhan” là duy nhất.

Có lẽ do gió và cát thổi quá mạnh khiến mắt ta nhòe đi.

Ta dần dần không thể nhìn rõ những người phía trước chỉ đành xuống dưới.

“ Đi thôi” Ta nói: “ Ngươi không cần đưa chúng ta trở về Tần Gia thôn, ngươi có thể đi cùng bọn họ”

Trước khi đi, tiểu binh sĩ nhìn tôi thật lâu, nói: “ Nếu có thể trở về, bất luận sống chết, ngươi đều có thể tới gặp Hầu gia”

Ta gật đầu cười với hắn: “ Được”

Tiểu binh sĩ dường như thở phào, trèo lên ngựa rồi chạy đi.

21

Đã hai tháng kể từ khi Lục Đình Sinh rời khỏi kinh thành.

Trong thời gian này, hoàng đế đã ra hàng chục chiếu chỉ truyền tới biên giới lệnh cho Lục Đình Sinh ngừng chiến đấu lập tức trở về kinh thành chấp nhận hình phạt.

Nhưng còn Lục Đình Sinh thì sao?

Hắn xé bỏ chiếu chỉ, gi ết chết thái giám chỉ với một lý do làm nhiễu loạn lòng quân.

Lục Đình Sinh và triều đình trở thành hai phe đối chọi.

Hoàng đế ngồi trên long ỷ mỗi ngày đều lo sợ Lục Đình Sinh khải hoàn trở về.

Cũng như việc e sợ ta hồi đó.

Nhưng Lục Đình Sinh không có ý này, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm duy nhất chính là báo thù.

Chỉ trong 2 tháng, mười chín thành trì của Nam Man đã bị đóng đô.

Hắn càng quyền lực thì hoàng đế càng lo sợ.

Bây giờ ta cũng đã nghĩ thông suốt, xem ra năm đó không chỉ mình Thành Vương nhúng tay vào mà có lẽ có thêm cả sự ngầm chấp thuận của Hoàng đế.

Hazzz, đúng là tàn nhẫn nhất là gia đình đế vương.

Vì Lục Đình Sinh tự ý dẫn quân rời khỏi kinh thành nên có lẽ hắn cũng sẽ đoán được rằng kết cục đợi chờ hắn trở về cũng chỉ là cái chết.

Nên hắn cũng không có ý định sống sót trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!