16/37

Điều duy nhất tôi không nghĩ đến

Lục Đình Sinh sắp thành thân.

Khi ta biết chuyện này đã mất rất lâu không thể hồi thần lại được.

Giang Cảnh Ngôn nói việc thành thân này đã được định sẵn từ rất lâu rồi.

Đối phương là quận chúa con gái của Thành Vương.

Ta biết con bé.

Cũng biết Thành Vương, hắn ta là người khôn khéo nhất mà ta đã gặp. Thời điểm đó ta đã đưa Lục Đình Sinh khi vừa mới 13 tuổi đến dự bữa tiệc chào đời của con gái hắn.

Vậy mà chớp mắt con bé đã lớn đến thế, còn sắp thành thân mà lang quân tương lai lại chính là Lục Đình Sinh.

Số phận thật đúng là kỳ diệu.

Nhìn thấy kẻ thù của mình và nương tử của hắn sống một cuộc sống hạnh phúc, ta đột nhiên cảm thấy việc báo thù trở nên thật vô nghĩa.

Các loại ân oán xích mích như chiếc gông đeo bám ta của kiếp trước có lẽ ta nên buông bỏ rồi.

Ta nằm trên mái nhà nhìn dòng người hân hoan phía dưới chuẩn bị hôn lễ.

Ta quay đầu lại nhìn Giang Cảnh Ngôn: “ Ngươi có muốn đi cùng ta không?”

Thằng bé sửng sốt: “ Ngươi đi đâu?”

Ta cắn một ngọn cỏ đuôi chó: “ Ngươi muốn đi đâu cũng được, ta có thể đưa ngươi trở về thôn làng của ta, hoặc đưa ngươi cùng đi ngao du thiên hạ”

Giang Cảnh Ngôn nhìn xuống và đột nhiên nhận ra:

“ Có phải ngươi muốn rời đi vì nghĩa phụ của ta thành thân không?”

Ta nhướn mày nhìn nó:: “ Sao ngươi lại nghĩ vậy?”

“ Ta chỉ nghĩ đời người quá dài, có lẽ nên sống cho bản thân nhiều hơn thay vì chạy theo những điều khiến mình không vui. Đây mới là điều đúng đắn “

Giang Cảnh Ngôn hiển nhiên không tin, ánh mắt nó nhìn ta bây giờ như người phụ nữ bị tổn thương tình cảm chỉ muốn chạy trốn.

Ta đảo mắt lười giải thích với nó.

Trước đây ta còn là người dẫn đường soi sáng cho phụ thân hắn khi bị đau khổ trong tình yêu cơ đấy.

17/37

Tốc độ tìm ra thuốc giải của ta lần này rất nhanh.

Ta dự định sẽ bỏ trốn vào ngày Lục Đình Sinh thành thân.

Lúc thu dọn hành lý xong ta đi qua phòng Giang Cảnh Ngôn, thằng bé kinh hãi nhìn ta:

“ Ngươi định bắt cóc ta thật à?”

Ta nói: “ Ừ, ta chưa bao giờ nói xạo cả”

Thằng bé nằm vật xuống giường không nhúc nhích, ta sốt ruột kéo nó xuống

“ Mau thu dọn hành lý đi”

“ Nghĩa phụ của ngươi sắp thành thân, khi đó hầu phủ này sẽ có nghĩa mẫu ngươi quản lý, lúc đó ngươi làm gì còn chỗ đứng”

“ Nếu nghĩa phụ nghịa mẫu ngươi không thể hòa hợp vì có rào cản là ngươi, thì người chịu khổ cũng chỉ có ngươi thôi”

“ Hơn nữa ngoài kia thiên hạ rộng lớn vậy, cũng đến lúc ngươi nên ra ngoài mở mang tầm mắt rồi”

Nửa đe dọa, nửa dụ dỗ, ta đã thành công bắt cóc Giang Cảnh Ngôn, người còn đang mê man trong những điều ta nói ra khỏi phủ.

Ta thật ra không cần thiết phải mang theo thằng bé, vì dù sao nó cũng là con của Lục Đình Sinh, người mà giờ ta không thể nắm bắt được nữa.

Nhưng lại có chút lo lắng nếu như để thằng bé ở lại.

Hầu phủ rộng lớn này đã chờ đợi quá lâu để có được không khí náo nhiệt như hiện tại, vải đỏ giăng khắp nơi, khách khứa ra vào tấp nập.

Người bên ngoài xem náo nhiệt còn đông hơn.

Ta muốn đưa Giang Cảnh Ngôn đi ngay bây giờ.

Nhưng thằng bé nhất quyết muốn xem cảnh đón dâu và đợi nghĩa phụ đi đón dâu trở về.

Ta không thể khuyên bảo được nó nên đành đồng ý.

Hôn lễ của Trấn Bắc Hầu và An Dương Quận chúa vô cùng hoành tráng.

Đội mũ phượng hoàng long trọng khoác trên mình giá y thêu những áng mây lấp lánh, Quận cúa An Dương bước vào cổng Hầu phủ với sự hỗ trợ của bà mai.

18/37

Mọi thứ đều được diễn ra một cách tuần tự

Nhưng một biến cố xảy ra.

Tân nương tử đội khăn trùm đầu khi vừa đặt tay lên tay của Lục Đình Sinh.

Nàng ta liền rút một con dao găm nhỏ từ trong tay áo rộng thùng thình của mình.

Thị lực của ta vốn tốt hơn người khác.

Trong nháy mắt khi thấy An Dương quận chúa thò tay vào trong ống tay áo, liền cảm thấy không đúng, muốn chạy tới ngăn cản nhưng không kịp.

Con dao găm từ tay nàng ta đâm thẳng về phía ngực Lục Đình Sinh.

Lục Đình Sinh dường như đã dự liệu từ trước, hắn đưa tay ra kẹp cổ tay nàng ta, tay còn lại nhấc khăn trùm đầu lên.

Ta thở phào nhẹ nhõm rồi dựa vào mái hiên bên cạnh.

Cũng không quên đỡ lấy Giang Cảnh Ngôn rồi đưa thằng bé chạy về phía nghĩa phụ nó.

Vụ ám sát thất bại.

An Dương Quận chúa thoạt nhìn rất xinh đẹp, nhưng lúc này sắc mặt lại có chút cổ quái.

Làm mờ đi vẻ đẹp của nàng ta.

Lục Đình Sinh vốn không phải người tốt, sau khi hóa giải chiêu thức của nàng ta, liền bảo những hộ vệ bên cạnh tiến lên trói đ è xuống.

An Dương quận chúa bị đè nằm sấp dưới mặt đất đôi mắt vẫn nhìn hắn chằm chằm.

Đôi mắt nàng ta tràn đầy oán hận.

Yô, xem ra hai người này cũng có một đoạn chuyện xưa rồi.

Lục Đình Sinh cúi đầu nhìn nàng ta, sau đó cúi đầu cẩn thận sờ lên mặt nàng ta.

Ta đã bị sốc.

Hắn ta thật là tiện! Trước mắt nhiều người như vậy lại đi sờ mó con gái nhà người ta.

Vài giây sau, Lục Đình Sinh đã chạm vào thứ hắn muốn, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm.

Sau đó ta chỉ thấy hắn xé nát khuôn mặt của An Dương quận chúa.

“ Má nó!”

“ Là nàng ta”

Giang Cảnh Ngôn và ta cùng kêu lên một lúc.

Ta ý thức được thằng bé biết cái gì, đột nhiên quay sang hỏi nó: “ Ngươi biết nàng ta?”

Lúc này An Dương quận chúa hoàn toàn thay đổi.

Đó là một người phụ nữ với gương mặt chằng chịt vết sẹo khủng khiếp, vẻ ngoài bình thường không còn chói lọi như trước.

“ Nàng ta là tù nhân của thành Thập Tam của nước Nam Man, nghĩa phụ trước đây đã cố ý thả nàng ta đi, ai nghĩ rằng nàng ta sẽ quay ngược lại lấy oán báo ơn chứ”

Giang Cảnh Ngôn giải thích cho ta

“ Lục Đình Sinh lại tốt như vậy?”

Ta nghi ngờ hỏi lại

“ Đương nhiên không phải” Giang Cảnh Ngôn không chút do dự phủ nhận: “ Nghĩa phụ chỉ muốn lợi dụng nàng ta để câu con cá lớn đằng sau thôi”

“ Nhưng xem ra bây giờ có vẻ đã thất bại rồi”

Ta nhướng mày, thản nhiên nói: “ Không nhất định là vậy”

19/37

Vì trò hề này nên không khách mời nào dám ở lại đành cáo từ đi về.

Lễ đường bây giờ còn đỏ hơn vì máu.

Nữ sát thủ ám sát Lục Đình Sinh đã bị giết ngay tại chỗ.

Ta nhìn Lục Đình Sinh ung dung đi về phía mình, theo lý trí ta muốn chạy ngay lúc này nhưng đôi chân lại đứng bất động tại chỗ.

Hắn hỏi ta: “ Sao còn chưa đi?”

Ta hoài nghi nhìn hắn, làm sao hắn biết ta định bỏ trốn?

Rõ ràng ta đã che giấu rất kỹ mà.

Giang Cảnh Ngôn nhìn ta một cái vội vàng phủ nhận mọi quan hệ: “ Ta cái gì cũng không nói”

Lục Đình Sinh thở dài: “ Đi thôi, mang đứa ngốc này đi theo”

“ Tần Hoan Nhan, ngươi thông minh lanh lợi sau này chiếu cố hắn nhiều hơn một chút”

Ta kinh ngạc nhìn hắn, cái này sao giống như phó thác hậu sự vậy?

Ta bĩu môi: “ Ta không có nợ nần gì mà ngươi muốn ta phải nuôi con cho ngươi, Hầu gia, tất cả huynh đệ ở Tần trại còn đều đang trông chờ vào ta đó”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!