Chuyện này cũng quá nghịch thiên, quá biến thái rồi.

Tất cả mọi người có mặt tại đây đều biết rõ ràng thực lực của bà lão hiền lành, cho dù ở Long Đô hay Thần Châu, bà ta đều được coi là một tôn tại hiếm có.

Nhưng không ngờ bà ta lại bị Diệp Phi trước mặt này trấn áp.

Hơn một chục sát thủ đều căng lên như dây đàn, chuẩn bị nghênh tiếp đại địch.

“Diệp Phi?”

Bà lão hiên lành đầu tiên cũng giật mình, sau đó liên chống gậy xuống cười: “Tuổi trẻ chính là tốt, không chỉ tuổi trẻ ngông cưỡng mà còn có máu nóng”

“Bộ xương già của bà lão này so ra còn kém quá xa”

Bà ta cảm khái một tiếng: “Thật sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước”

Trong khi họ đang nói chuyện, xung quanh họ lại xuất hiện thêm hàng chục: tên sát thủ, hoàn toàn chặn đi đường lui của Diệp Phi và Thẩm Hồng Tụ, biến họ thành những con rùa trong bình.

Diệp Phi không để ý đến bà ta, chỉ đỡ Thẩm Hồng Tụ đứng dậy: “Cô không sao chứ?”

“Tôi không sao”

Thẩm Hồng Tụ nói đùa đế bình ổn lại cảm xúc của mình: “Chỉ là anh không nên đến”

“Mục tiêu của họ không phải là tôi, mà là anh”

“Nếu như anh không đến thì tôi còn có thể sống lâu hơn một chút, nhưng anh đã đến rồi thì đoán chừng tôi cũng sắp treo rồi”

Cô ta lại chộp lấy một con dao găm, lên tinh thần chuẩn bị chiến đấu đến cùng.

Diệp Phi lấy cây kim bạc ra, giúp Thẩm Hồng Tụ châm mấy châm để ngăn máu đang không ngừng chảy trên người cô ta, sau đó đưa cho cô ta một viên Thất Tỉnh giải độc hoàn: “Mục tiêu là tôi?”

Diệp Phi híp mắt: “Xem ra Hẻm Ô Y vẫn chưa quên đầu của tôi nhỉ?”

“Thông minh”

Thẩm Hồng Tụ chưa kịp lên tiếng trả lời thì bà lão hiền lành đã mỉm cười “Bị Hẻm Ô Y đưa vào danh sách thì có có một kết cục duy nhất… đó là cái chết!”

Diệp Phi rất hứng thú nhìn đối phương: “Xem ra các người muốn xóa bỏ thỏa thuận hòa bình với chú Đông rồi”

“Không, Hẻm Ô Y coi trọng chữ tín hơn cả mạng sống và đã ký thỏa thuận tối cao”

Ánh mắt bà lão hiền lành rất ôn hòa: “Nếu hiện tại cậu muốn rời đi, chúng tôi cũng sẽ không giết cậu hơn nữa chúng tôi cũng sẽ nhường đường cho cậu”

“Đương nhiên, cậu cũng chỉ có thể đi một mình”

Bà ta chỉ tay về phía Thẩm Hồng Tụ: “Đồng thời, không được xen vào việc nhà của chúng tôi”

“Hiểu rồi”

Diệp Phi đầu tiên là ngẩn ra, sau đó bật cười: “Bà già, các người cũng đủ thâm độc, làm gái bao còn muốn lập đền thờ trinh tiết”

Diệp Phi và Thẩm Hồng Tụ có quan hệ thân thiết làm sao anh có thể trợ mắt nhìn cô ta đi vào chỗ chết được?

Một khi anh mạnh mẽ ra tay cứu người thì tức là anh đã vi phạm các quy tắc trước.

Đây chính xác là đã nhìn ra điểm yếu của anh sau đó dụ anh ra tay trước.

Diệp Phi thầm kêu chính mình đã nhìn lâm, cuộc hòa đàm của Hẻm Ô Y khi đó chỉ là kế hoãn binh mà thôi, muốn bù đắp lại những tổn thất vì đã vội vàng tấn công.

“Diệp Phi, đừng nói nhảm nữa, bây giờ cậu chỉ có hai lựa chọn”

Bà lão hiền lành hơi ngẩng đầu lên: “Một là cậu chủ động cút đi, hai là ở lại cùng chết với Thẩm Hồng Tụ”

“Thành thật mà nói, tôi cũng thực sự không muốn giết cậu, dù sao thì chúng tôi cũng muốn chung sống hòa bình với Diệp Trấn Đông”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!