“Khiêu chiến với tôi?”

Bà lão hiền lành nhìn Thẩm Hồng Tụ rồi lắc đầu một cái: “Có chút tự đại”

“Sở đĩ cô chưa chết là vì tôi cần cô còn sống”

“Nếu cô chết đi, lớp mồi này sẽ mất đi một nửa tác dụng”

“Hơn nữa tôi cũng cần dùng cô để rèn giữa đệ tử của tôi”

“Đương nhiên, nếu cô muốn bị tra tấn thì tôi vẫn có thể đáp ứng cô”

Sau khi nói xong, bà ta chậm rãi đứng dậy khỏi ghế chiếc ghế bành rồi đưa cây gậy trong tay cho một thân tín Một luồng uy áp đánh thẳng về phía Thẩm Hồng Tụ.

Trái tìm của Thẩm Hồng Tụ không thể khống chế được mà bắt đầu đập thình thịch.

Cô ta cảm nhận được một loại sợ hãi về nguy hiếm, một loại sức mạnh đủ để giết chết cô ta.

Nhưng trên mặt cô ta vẫn không hề lộ ra một chút sợ hị hay không thì thử một chút là biết!”

Bà lão hiền lành cười cợt một tiếng: “ẤU tín”

‘Có phải tự đại Trong giây tiếp theo, bà vỗ ghế và lao về phía Thẩm Hồng Tụ.

Nhìn bà ta như một cây khô, biểu hiện cũng có chút tuổi già sức yếu nhưng mà khi vừa ra tay đã ngay lập tức đến với Thẩm Hồng Tụ.

Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Hồng Tụ thay đổi, thanh kiếm của cô ta vừa nhấc lên đã bị bà lão hiền lành dùng một quyền đánh xuống dưới Đón lấy một quyền khí thế ầm ầm lao đến, lưồng không khí xung quanh cũng ngay lập tức chìm xuống! Thẩm Hồng Tụ không có thời gian để trốn tránh, vì vậy cô ta chỉ có thể cứng ngắc dùng đôi tay của mình để chống lại.

“Am”

Có một tiếng động lớn, nắm đấm và cánh tay va vào nhau.

Thân thể xinh đẹp của Thẩm Hồng Tụ run lên bần bật giống như bị tảng đá lớn mấy chục tấn đánh trúng, toàn thân giống như bị sét đánh, cả người lân kiếm đều bị hất văng ra ngoài Bà lão hiền lành không dao động một chút nào, bà ta di chân một cái, sau đó lại là một ma trảo chụp tới.

Đâm thẳng vào cổ họng Thẩm Hồng Tụ “Kẻ nào dám động đến Hồng Tụ thì kẻ đó phải chết!”

Vào lúc này, một giọng nói trầm thấp phá vỡ không khí truyền đến.

Ngay sau đó, một bóng người lao nhanh tới và đánh thẳng vào người người bà lão hiền lành.

Diệp Phil Bà lão hiền lành cảm nhận được sự hung mãnh của Diệp Phi, dứt khoát từ bỏ việc truy kích Thẩm Hồng Tụ, quay người một cái, dịch chân.

Sàn nhà phát ra tiếng động lớn! Bà lão hiền lành đánh về phía Diệp Phi, tốc độ như dã thú gầm thét lao nhanh, trong mắt mọi người mơ hồ có một bóng đen.

Sau khi rút nhắn khoảng cách bà lão hiền lành đã tung một cú đấm về phía.

Diệp Phi “Oành!” Đối mặt với cú đánh như sấm sét này, Diệp Phi cũng lùi bước khom người, chặt như dây cung căng hết cỡ thuận thế mà vung nắm đấm.

Năm đấm như lôi “Ầm!” Một tiếng động lớn vang lên, hai nắm đấm va chạm vào nhau Mọi hành động đối đầu giữa hai người họ đều được hoàn thành trong điện quang hỏa thạch.

Không ai có thể nhìn thấy rõ chiêu thức của hai người, chỉ nghe thấy âm thanh nghẹt thở của bước chân cọ xát trên mặt đất Thẩm Hồng Tụ tập trung ánh nhìn sang, chỉ thấy Diệp Phi lùi lại phía sau ba mét mà bà lão hiền lành thì lùi trở lại cái ghế bành của mình.

Trong giây tiếp theo”răng rắc” một tiếng, chiếc ghế bành chia năm sẻ bảy.

Tiếng rơi vỡ của chiếc ghế bành rất lớn.

Nó không chỉ kích thích lỗ tai của mọi người, mà còn khiến mọi người im lặng ngay lập tức.

Bất kể là Thẩm Hồng Tụ hay là nhóm sát thủ, tất cả đều nhìn chiếc ghế bành vỡ nát, trong mắt hiện lên sự khiếp sợ.

Mặc dù bà lão hiền lành đã kịp thời ổn định cơ thể và không bị ngã nhưng ai cũng có thể cảm nhận được rằng lúc so chiêu vừa rồi bà ta đã phải chịu thiệt thi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!