Cái danh hiệu “Diêm Vương sống” không phải là tên mà người bình thường có thể gánh vác nổi đâu! 

Có nhiều người dùng các chữ như Thiên, Long,... để đặt vào tên. Nếu mạng không tốt, chẳng những không được hưởng sái mà còn bị cắn ngược lại nữa. 

Làm người qua đường Giáp là tốt nhất, xui xẻo lấy sai tên còn nguy hiểm tới mạng sống, vả lại Diêm Vương là người phụ trách quản lí sự sống chết, người bình thường đều sẽ cảm thấy xui xẻo mà nhỉ. 

Mạc Hiển đứng một bên nhướng mày cười xấu xa nói: “Có thể nào... là vì người này rất ngầu không?” 

“Hơ! Anh nghĩ rằng ai cũng mặt dày giống anh sao! Tin tức đã nói rồi, người đó đến từ thủ đô - trung tâm của quyền lực hơn nữa còn trẻ lắm!" 

Tần Lan ăn một miếng rau, vừa thưởng thức cơm canh ngon lành vừa cân nhắc làm sao để kết thân với nhân vật lợi hại đấy. 

Nhưng mà nhân vật cỡ này, với địa vị của cô bây giờ, chỉ sợ là rất khó tiếp xúc! 

Ngay cả cục trưởng, viện trưởng đều xếp hàng muốn làm quen với người ta mà bây giờ ngay cả bóng dáng của đối phương cũng không thấy đâu, thế càng không cần bàn đến cô. 

Bây giờ chưa đến lượt Tần Lan, ngày sau chắc cũng không đến lượt, cơ hội hợp tác như thế này một là mình phải dẫn đầu hoặc hai là mình không làm! 

Cô không chỉ muốn bán sản phẩm độc quyền của mình ra ngoài, còn muốn nghe ngóng vài tin tức để tham khảo xem còn miếng đất nào tốt cho Phong Hoa không. 

“Cô không vui chỉ vì chuyện này sao?", Mạc Hiển nghi ngờ hỏi. 

“Nếu không thì sao! Toàn bộ Giang Châu, chỉ có duy nhất Thành Bắc là vùng trống trải, nếu có thể mua được hai mảnh đất ở đây thì tương lai sẽ đầy hứa hẹn đấy!" 

“Cái này dễ mà, cô giảm cho tôi mười tỷ, tôi sẽ giúp cô việc này!” 

Mạc Hiển cười xấu xa nói: “Vụ mua bán này cô được lời lớn đó, tôi không lừa già dối trẻ đâu!” 

Mười tỷ đổi lấy một cơ hội, nếu anh là Tần Lan chắc chắn đã lập tức đồng ý rồi, dù sao đi nữa, nói nợ hơn một nghìn tỷ, nhưng đó vốn dĩ chỉ là lời hứa suông thôi! 

“Anh á?”. Hai người đánh giá anh từ trên xuống dưới một cái rồi đồng thanh nói. 

Họ hoàn toàn không coi lời nói của Mạc Hiển là thật, nếu sau này hai người biết được, người đang bị chế nhạo trước mặt chính là nhân vật lớn thần bí mà trên ti vi nhắc đến, không biết sẽ có biểu cảm như thế nào! 

Mạc Hiển thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Tôi nói thật đó! Nếu không thì cô trừ hết số tiền tôi nợ nhà họ Tần đi, tôi sẽ đưa nhà họ Tần của cô trở thành xí nghiệp có tài sản chục tỷ ở Giang Châu, thế nào? Đáng giá chứ?” 

Hai cô gái nhìn nhau một cái, sau đó đồng loạt cười phá lên. 

“Ha ha ha ha! Mới buổi tối thôi sao đã bắt đầu nói mớ rồi?" 

“Chỉ dựa vào anh? Một tên vệ sĩ quèn, cho dù anh thật sự có một chút năng lực đi nữa nhưng anh có biết tài sản chục tỷ là bao nhiêu tiền không?” 

“…” 

Chục tỷ? 

Nếu đặt ở trước mặt đây thì nhiều đến nỗi đủ cho anh chơi bài thua hai kiếp luôn đó. 

Nghìn tỷ thì anh trả được nhưng ít nhiều cũng sẽ tổn thất, có thể dùng năng lực cá nhân để giảm đi bao nhiêu thì hay bấy nhiêu! 

Thấy dáng vẻ tấm chiếu chưa trải của hai cô nàng, Mạc Hiển cũng xua tay, lười nhắc lại vấn đề này, có những chuyện người ta không thể dạy, có vài việc thì được, cứ để cô ấy chịu thiệt rồi xã hội sẽ dạy giùm cho! 

“Chị Lan, chị nói xem, sao nhân vật lớn này còn trẻ mà đã có quyền thế như vậy, nghe nói sau khi người này đến, cả bộ quân sự Giang Châu đều nghe theo mệnh lệnh, không chỉ ở Giang Châu ngay cả lãnh đạo của tỉnh cũng đích thân đến Giang Châu tiếp đón nhân vật này đấy!", Trần Hân ở bên cạnh tỏ ra mê trai: “Sếp lớn này chẳng lẽ còn đang độc thân? Nếu người này trở thành chồng của em, em nhất định sẽ đưa hết tất cả đất đai của thành bắc cho nhà họ Tần của chị!" 

“Khụ khụ ——!” 

Nghe thấy lời nói đấy, Mạc Hiển lập tức sặc: “Thôi xin đừng, người ta không thích loại ngực to nhưng không não đâu, thích người thông minh cơ! Cô bị fail ngay và luôn nhé!" 

“Anh thì biết cái đít gì! Rất nhiều người có quyền thế đều thích kiểu như tôi đấy, không biết thưởng thức gì cả, làm như anh chính là nhân vật lớn đấy không bằng!", Trần Hân trừng mắt nói. 

“Là tôi mà!" 

“Đi đái đi rồi soi lại bản thân mình đi, xem mình có xứng không nhá?” 

“Lại đánh cược đi?” 

“…” 

Mặc dù cô biết rõ tên này không thể là nhân vật được nhắc đến trong tivi, nhưng chẳng hiểu tại sao cô ấy lại không dám đánh cược với hắn. 

“Hừ, người ta là đại gia có tiền có sắc đấy!” 

Trần Hân không tiếp chiêu, chỉ đành bĩu môi quay đầu đi nơi khác, 

“Ừ, nhưng mà đẹp trai thật!" 

Mạc Hiển nhìn Tần Lan cười nhạt nói: “Tôi biết cô thích tôi rồi, muốn giữ tôi ở lại nhà họ Tần để làm người đàn ông của cô! Lòng tham của cô cũng có ít nhiều lắm! Nếu tôi là cô thì nhất định sẽ giữ lại, giúp cho tập đoàn Phong Hoa ngồi lên vị trí xí nghiệp chục tỷ, so với con số hơn 1900 tỷ kia thì có giá trị hơn nhiều!” 

Anh đã nói vào trọng tâm rồi, nếu Tần Lan gật đầu đồng ý, anh chỉ cần gọi một cú điện thoại cho Tôn Công Cẩm là lập tức có thể đưa tặng tập đoàn Phong Hoa những mảnh đất tốt nhất của thành bắc. 

Đương nhiên điều đầu tiên là phải hủy bỏ quan hệ nợ nần kia. 

“Ha ha, tôi thích anh?” 

Tần Lan nhìn anh, mặt lạnh lùng nói: “Chỉ dựa vào ưu điểm nấu ăn ngon hay miệng mồm đê tiện hả? Anh dựa vào điều gì mà tự tin như vậy?” 

“Dựa vào vẻ đẹp trai của tôi!” 

“Đẹp trai hả, đẹp trai cái đầu anh!” 

“…” 

Nhìn đi, chút niềm tin cơ bản nhất giữa người với người cũng không có. 

Thời điểm nói thật thì không có ai tin bạn, lúc nói dối thì ai ai cũng tin! 

Tạm thời không nhắc đến việc anh có phải nhân vật được nhắc đến ở trên ti vi hay không, cho dù không phải thì với năng lực của Mạc Hiển, một cú điện thoại cũng đủ để giành hạng mục này cho nhà họ Tần. 

Hầy! 

Phụ nữ luôn luôn bị vẻ bề ngoài che mờ hai mắt, rõ ràng nhỏ nhẹ một chút là đã có thể lấy được thứ mình muốn, thế mà lại cứ muốn phải trơ mặt đi xin xỏ khắp nơi. 

“Tôi biết anh muốn lợi dụng tôi, nhưng mà cửa tre cũng chỉ là cửa tre, cửa gỗ là cửa gỗ, bất kể anh có thông minh, lợi hại như thế nào đi chăng nữa, bây giờ cũng chỉ là người có tiền án tiền sự mà thôi, giả sử anh chăm chỉ đi làm, không chừng còn có thể Đông Sơn tái khởi, nhưng hiện tại......” 

Tần Lan lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, trong mắt tràn đầy thương tiếc. 

Đã từng là thiên tài có một không hai, bây giờ vẫn đắm chìm trong thế giới của mình không thể thoát ra được, nếu không xảy ra nhiều biến cố như thế, có lẽ anh ấy sẽ là một người rất tài giỏi! 

“Không đúng, sao phụ nữ các người đều cố chấp như vậy chứ?”Mạc Hiển bị chọc giận, không kiềm chế được cười lạnh nói: “Tôi đang giúp nhà họ Tần các người, vậy mà cô lại cảm thấy tôi đang muốn lợi dụng cô?” 

“Nếu không thì sao?” 

“Cô không chỉ là cô gái tệ nhất tôi từng tiếp xúc mà còn là kẻ tự coi mình là nhất nữa đấy! Chiêu vờ tha để bắt này chẳng tích sự gì đâu, nhưng mà tôi vẫn cho cô cơ hội để theo đuổi tôi, nghe cho rõ đây, chỉ là cơ hội mà thôi!” 

“Quệ! Tôi cảm ơn anh quá cơ, hãy phạt tôi lập tức đi xem Vương Bảo Xuyến hái rau dại đi!” 

“…” 

Trần Hân ở một bên cười đau hết cả bụng, cô ấy cũng không hiểu rốt cuộc tên này có được sự tự tin ngút ngàn thế từ đâu. “Đừng có theo đuổi Tần Lan nữa, theo đuổi tôi đi, tôi rất dễ theo đuổi đấy, chẳng lẽ tôi không xinh đẹp à?” 

“Cô hả?” 

Mạc Hiển đánh giá từ trên xuống dưới rồi bật cười. 

“Này! Có ý gì hả, chẳng lẽ tôi không xinh à?”, Trần Hân phồng má lên tức giận nói. 

“Trên đời này, từ trước đến nay không thiếu phụ nữ xinh đẹp, nhưng lúc nào cũng thiếu những người phụ nữ thông minh”. 

Anh lấy ra một tờ giấy, viết một phương trình tính tích nhị phân lên trên, nội dung chương trình học cấp 2 đối với một người đang chuẩn bị thi thạc sĩ thì chắc không phải vấn đề to tát đâu nhỉ. 

“Anh có ý gì?” 

Trần Hân nhíu mày tức giận nói; “Xem thường ai chứ, tôi là nghiên cứu sinh đấy, anh không lầm đấy chứ!" 

Cho đến lúc nhìn thấy đề ở trên giấy, cô ấy hoảng hốt giải một lúc lâu mà cũng không giải được, lúc Mạc Hiển đứng dậy chuẩn bị rời đi, anh còn lặng lẽ đặt lên trên bàn mấy quả óc chó. 

“Ăn đi bổ não đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!