Cô ấy liên tục gọi mấy cuộc điện thoại nhưng đều không hỏi được chút tin tức có ích nào! 

Nhưng cũng có thể chắc chắn một điều, một nhân vật rất lợi hại quả thực đã đến Giang Châu, thậm chí có thể thao túng thế cục của cả Giang Châu! 

Nếu có thể quen biết được nhân vật lớn như vậy, cô ấy nguyện ý chia sẻ sáng chế độc quyền trong tay mình, loại thuốc kháng sinh đó có tác dụng ức chế sự phát triển của tế bào ung thư một cách hiệu quả, nếu đối phương có khả năng phát triển sáng chế này, cô ấy có thể chia đều lợi nhuận với họ. 

Như vậy, bản thân chẳng những có thể làm được một chuyện có ích cho nhân loại, mà còn kiếm được khoản tiền lớn, đủ để cứu được tập đoàn Phong Nhã, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn, cớ sao không làm! 

Trực tiếp đưa thứ này cho nhà họ Chu, chỉ sợ tương lai, giá thuốc sẽ bị lũng đoạn, sáng chế bản thân cực khổ nghiên cứu ra lại không thể trở thành hi vọng cho nhân loại mà trái lại, sẽ trở thành công cụ kiếm tiền của tư bản! 

Một khi rơi vào tay nhà họ Chu, bọn họ chỉ chăm chăm kiếm tiền, chứ ai lại quan tâm đ ến sống chết của người bên dưới. 

“Vẫn chưa có tin tức sao?”, Trần Hân đóng cửa đi vào, vẻ mặt mang theo nụ cười cạn lời: “Chị Lan, chị nói xem, sao bây giờ mấy người lú vì yêu nhiều thế nhỉ? Rõ ràng trông rất xinh xắn, nhưng lại cứ thích cái tên này chứ, lại còn nói giúp anh ta trả nợ?” 

Tần Lan nghe thấy cũng không có cảm xúc gì, thậm chí còn có chút buồn cười: “Chậc, tên này nợ tiền nhà chị, nếu thật sự muốn trả, chỉ sợ trả từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa đến khi có vụ nổ ngân hà Big Bang vẫn chưa trả xong mất, hơn nữa… Anh ta không chỉ nợ tiền nhà họ Tần đâu! Chỉ là mấy em gái trẻ chưa trải đời, non dạ lắm! Đợi khi tỉnh táo lại sẽ hiểu thôi!” 

“Ha ha ha ha, em nói mà, sao chị Hân lại không lo lắng gì được, thì ra chỉ cần nắm tay là bóp ch3t anh ta được rồi!” 

“Con bé ngốc này, nói gì vậy, giữa chị và anh ta chính là quan hệ chủ thuê - người làm, anh ta nợ tiền nhà chị, nên mới ở lại đây!” 

“Nhưng… Chị có từng nghĩ đến chuyện nế khoản nợ đó không có hiệu lực pháp lý gì không?” 

“…” 

Khi khoản nợ vượt quá một số tiền nhất định, pháp luật cũng quy định mức trần, hơn nữa chơi mạt chược năm đồng mà cũng có thể thua hơn nghìn tỷ, nếu Mạc Hiển này muốn chơi xấu, dù nhà họ Tần muốn khởi kiện hay dùng cách khác thì chẳng có tác dụng gì. 

Vì vậy anh hoàn toàn có thể quỵt nợ, nhưng đối mặt với số nợ cao ngất trời, Mạc Hiển lại thừa nhận một cách dứt khoát. 

Vô sỉ thì cũng vô sỉ một chút, nhưng dựa vào bản lĩnh dám làm dám chịu này thì cũng đủ bỏ xa rất nhiều đàn ông khác rồi. 

Rầm! 

Cửa phòng bếp bị kéo ra, Mạc Hiển lục tục bưng ra bảy, tám món ăn, con người không có yêu cầu gì nhiều nhưng ăn uống phải đâu ra đó, cho dù là ăn một mình hay ăn với ai thì món ăn cũng phải tinh xảo, trước giờ chưa từng có một bữa ăn nào qua loa có lệ cả! 

“Không phải chứ, một mình anh ăn mà tận tám món?”, Trần Hân nhìn thấy một bàn đồ ăn ngập tràn thì tức giận nói. 

Nhìn xem người ta ăn cái gì, vừa nãy thì các cô ăn cái gì chứ! 

Mạc Hiển giang tay khẽ nhếch miệng: “Một mình ăn thì sao? Đây là thái độ của tôi đối với cuộc sống, không giống như các cô chỉ tùy tiện ăn qua loa mỗi bữa cho có!” 

“Anh…” 

Trần Hân tiếp tục bưng ly mì của mình, lạnh giọng nói: “Ai thèm chứ, chẳng phải cũng chỉ là chút đồ ăn thôi sao, làm như tôi chưa từng ăn vậy!” 

Nhưng vừa nói xong, Mạc Hiển vừa mở nắp đậy ra, mùi hương đã xộc vào mũi khiến cô ấy khẽ nuốt nước bọt. 

“Hay là… Tôi giúp anh ăn một ít vậy, tránh để lãng phí…” 

Cô ấy thấy Mạc Hiển không lên tiếng, vội vàng bỏ ly mì trong tay xuống chạy qua, thật ra Tần Lan ở bên cạnh cũng không nhịn được, chỉ đành húp ngụm nước che giấu vẻ xấu hổ của mình. 

Đáng ghét! 

Tại sao lại thơm như vậy! 

Rõ ràng cảm giác ăn mỳ tôm đã no rồi, nhưng ngửi thấy mùi thơm này, cô ấy cảm thấy mình còn có thể ăn được hai chén cơm nữa! 

Trần Hân vừa vươn tay qua chuẩn bị lấy một con cua lông thì một đôi đũa lập tức chặn tay cô ấy lại. 

“Ăn thì có thể, nhưng cô nên thực hiện chuyện đã đồng ý với tôi trước đó đã chứ?” 

Nói xong, Mạc Hiển lại lấy ra một chiếc roi da với cả một dải lụa đen. 

Cô ấy lập tức nhớ ra vụ cá cược lúc trước với tên này, nhưng vẫn chần chừ chưa thực hiện nữa, không ngờ anh vẫn còn nhớ! 

“Được! Đợi đó cho bà, chuẩn bị nhiều giấy chút đi, tôi sợ lát nữa anh không đủ dùng đâu!” 

Trần Hân cầm lấy tất đen và roi da rồi đi lên lầu. 

Sau khi cô ấy rời đi, lúc này Tần Lan mới trừng mắt nhìn Mạc Hiển: “Anh là đàn ông chín chắn mà cứ phải chấp nhặt với con gái vậy sao?” 

“Vậy nếu là tôi cược thua thì sao?” 

“Tôi…” 

Nếu là Mạc Hiển thua thì với tính cách của Trần Hân, chắc chắn sẽ không tha, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua. 

Tách! 

Đột nhiên, đèn bỗng tắt hết. 

“Chuyện gì vậy? Có người ngắt điện sao?” 

Tần Lan lập tức đứng dậy, vẻ mặt hoảng sợ, chuẩn bị gọi cho bên quản lý để bảo họ mau chóng khởi động nguồn điện dự bị. 

“Không sao, không phải ngắt điện!”. Giọng điệu Mạc Hiển bình tĩnh nói. 

Trên tầng hai dần dần có ánh sáng, giống như loại đèn mà nhiều host livestream thích dùng. 

Chỉ thấy bóng dáng một người đứng tựa vào lan can lầu hai, bắt đầu phô diễn cơ thể yểu điệu của mình. 

Xung quanh tối mờ chỉ còn lại chút ánh sáng, để lộ vóc dáng hoàn hảo một cách rõ rệt. 

Mái tóc xoăn dài buông xõa trên vai, đôi mắt hai mí lấp lánh khiến đàn ông say mê. 

Gương mặt trái xoan được trang điểm nhẹ, phấn mắt được đánh vừa phải, đôi môi hồng mọng nước vừa gợi cảm vừa ma mị. 

Bộ quần áo trễ ngực để lộ phần thịt trắng nõn ra bên ngoài, chất vải trắng nhạt khiến làm da vốn đã trắng mịn của cô ấy trông lại càng trắng sáng, thon thả hơn, vòng eo nhỏ nhắn vô cùng hoàn hảo. 

Roi da phối với tất đen gợi cảm, Trần Hân bình thường ngoan hiền bỗng chốc biến thành một cô mèo hoang dã hút hồn người. 

Đừng nói là Mạc Hiển nhìn ngây dại, mà ngay cả Tần Lan cũng sững sờ! 

Cô nhóc này bình thường ăn mặc ngoan hiền như cô em nhà bên, sự tương phản quá lớn bỗng chốc khiến cô ấy cũng có cảm giác hoài nghi là mình nhìn nhầm rồi. 

Mười phút sau. 

Điệu nhảy nóng bỏng kết thúc, Trần Hân thay bộ đồ gợi cảm quyến rũ kia ra, mặc lại quần áo của mình. 

“Thế nào? Không tệ chứ?”, cô ấy đắc ý hừ một tiếng. 

Mạc Hiển ho khan một tiếng cười nói: “Cô đúng là cô em nóng bỏng, khiến gia được mở mang tầm “mắt”!” 

“Hừ!” 

Trần Hân ưỡn ngực đắc ý cười nói: “Nhìn ngây người rồi chứ gì? Tôi đã bảo, dáng người chị đây hơi bị đỉnh, anh còn không tin!” 

“Ai nói chỉ có mắt được “mở” mang chứ?” 

Mới đầu cô ấy còn chưa phản ứng lại, mấy giây sau mới giẫm chân: “Chị Lan, chị xem anh ta nói lời bậy bạ gì kìa!” 

“Được rồi! Đừng ồn nữa! Chị giờ đang buồn bực đây!” 

Tần Lan bỏ mỳ tôm trong tay xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn tivi nói: “Hai người nói xem, sao lại có người tự đặt biệt danh cho mình là “Diêm Vương Sống” nhỉ?” 

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!