Đoan Mộc Điềm dẫn Tiểu Phượng Niệm ăn như gió cuốn ở Dư Ký, chuyên chọn những món ngon nhất đắt tiền nhất tinh xảo nhất để ăn, Tiểu Phượng Niệm ăn đến mức miệng đầy mùi bánh ngọt vui quên trời đất, dù sao cũng không phải mình trả tiền hơn nữa vốn cậu và vị tứ hoàng tử Phù Phong Phong Ngọc Ngân này cũng có thù oán đấy.

Ăn hết một lượt cậu phát hiện mình vẫn thích bánh ngàn lớp chiên giòn nhất, sau khi Đoan Mộc Điềm biết được việc này, trước lúc rời đi lại đóng gói một hộp bánh ngàn lớp thật lớn mang về.

Hành động như vậy làm cho tứ hoàng tử nhìn mà liên tục liếc mắt, cảm thấy đau lòng vì bạc của mình sâu sắc cũng âm thầm mắng to hai người kia quá không biết điều, người khác đều ăn không hết, bọn họ hay rồi, ăn no xong còn không quên đóng gói mang đi!

Nhưng hắn đã mời khách thì giờ khắc này ngoại trừ theo sau trả tiền thì đúng là không làm được gì khác, bằng không khó tránh khỏi nữ nhân Đoan Mộc Điềm này lại chua ngoa, hắn cảm thấy tim gan nhỏ bé của mình khẳng định không chịu nổi sự chà đạp của nàng.

Trong lúc lơ đãng, ánh mắt hắn lại đảo qua Tiểu Phượng Niệm, hơi lập loè như có điều suy nghĩ.

Vừa khéo lúc này Phượng Niệm cũng quay đầu nhìn hắn, ánh mắt hai người giao nhau, Phượng Niệm vẫn giữ trầm tĩnh, liếc hắn một cái rồi mau chóng quay đầu nhưng Phong Ngọc Ngân lại nhịn không được chân tay ngứa ngáy, âm thầm mài răng, tiểu tử này đáng yêu như thế thật làm cho hắn muốn ra tay tàn phá mà!

Tuổi còn nhỏ đã xuất sắc như vậy, sau khi lớn lên e rằng lại là một Phượng Lâu khác, chuyên đi làm Phù Phong hắn không thoải mái.

“Tiểu Niệm, sao cháu lại chạy ra đây rồi?”

Vừa bước ra khỏi cửa Dư Ký đã nghe thấy tiếng nữ tử kinh ngạc truyền tới từ bên cạnh, mấy người quay đầu, gặp Phượng lão vương phi đang đứng ở đằng kia, trên mặt có vài phần kinh ngạc và vui mừng.

“Tổ mẫu!” Phượng Niệm lúc này đi tới hành lễ với bà.

Phượng lão vương phi vội vàng nâng cậu dậy, yêu thích sờ sờ đầu cậu rồi mới ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Điềm, vừa cười vừa nói: “Thì ra là đi cùng Điềm Điềm, sao, hai người kia đâu? Chỉ lo rong chơi không rảnh đi cùng cháu à?”

Lão vương phi, ngài thật hiểu hai người kia đấy.

Đoan Mộc Điềm đỡ eo đi tới nói: “Không nghĩ tới lại gặp lão vương phi ở đây, gần đây thân thể ngài tốt hơn nhiều rồi chứ hả?”

“Chỉ là bệnh cũ không đáng ngại, ngược lại là Điềm Điềm ngươi đấy, vác thân thể nặng nề như vậy còn muốn mệt mọc đi chơi với Tiểu Niệm, thật làm lão thân băn khoăn.”

“Lão vương phi nói quá lời, ta cũng rất thích Tiểu Niệm, lại nói hôm nay ra ngoài là do ta kéo Tiểu Niệm đi đây này. Tổ mẫu cũng nói bình thường phải đi lại nhiều một chút mới tốt cho cơ thể. Không biết lão vương phi tới đây có chuyện gì quan trọng không?”

“Còn không phải mấy ngày không gặp Tiểu Niệm nên nhớ sao, định mang chút điểm tâm nó thích đi thăm nó, ai ngờ lại trùng hợp gặp ở chỗ này.”

Thái độ của Phượng lão vương phi thật sự có hơi kỳ lạ, dường như cũng không quá kích động với việc Phượng Niệm bị giữ ở lại Đoan Mộc gia, làm ầm ĩ từ đầu đến cuối chỉ có một mình Phượng Lâu mà thôi,

Đoan Mộc Điềm hơi bất ngờ, liền cẩn thận suy nghĩ ý định của lão vương phi.

Có lẽ bà cũng rất vừa lòng Đoan Mộc Thần chăng, chỉ là nghĩ mãi không hiểu rốt cuộc Phượng Lâu muốn thế nào, đến bây giờ rồi vì sao vẫn còn kháng cự như vậy? Lúc trước không phải nàng ở chung với Đoan Mộc Thần rất hoà thuận đó sao? Bầu không khí kia có lúc tốt đến mức người ngoài căn bản không thể xen vào.

Phượng lão vương phi xoa đầu Tiểu Niệm thở dài: “Hai người kia nháo loạn nhiều năm thế rồi cũng đã đến lúc có một kết quả, không thể cứ tiếp tục như vậy mãi được, Tiểu Niệm cũng nên có một gia đình yên ổn, có cha có mẹ ở bên,”

“Lão vương phi nói rất đúng.”

Bên này hai người trò chuyện vui vẻ, Phong Ngọc Ngân mới vừa rồi đuổi mãi không đi lại chẳng biết đã biến mất từ lúc nào không thấy bóng dáng tăm hơi nữa.

Phượng lão vương phi hiển nhiên không định thừa cơ mang Phượng Niệm trở về, mà còn đi cùng Đoan Mộc Điềm tới Nghiêu vương phủ ngồi một lát tâm sự với nàng, cũng tâm sự với Tiểu Niệm, không khí trái lại khá hoà thuận vui vẻ, không biết nếu Phượng Lâu chứng kiến cảnh này có bị đả kích hay không.

Tiễn Phượng lão vương phi, cũng phái người đưa Tiểu Phượng Niệm trở về Đoan Mộc vương phủ, Đoan Mộc Điềm rốt cuộc có thể ngồi xuống tiếp tục chú tâm nghiên cứu giày vò đôi giày nhỏ của mình rồi.

Thời gian gần đây quá nhàn rỗi, nàng đã làm cho tiểu bảo bối trong bụng không ít tiểu y phục tiểu khố, giày nhỏ, bít tất, ngay cả mũ quả dưa cũng không thiếu.

Thủ nghệ của nàng có một không hai thiên hạ, đồ tự tay may vá đều tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật.

Khi Quân Tu Nhiễm trở lại mang theo tin tức mới nhất: thái hậu nương nương và Thục phi đã làm ầm ĩ lên rồi.

Đoan Mộc Điềm nghe vậy không khỏi nhướn mày hỏi: “Mẫu phi trong cung có bị các nàng gây khó dễ không?”

Đây là chuyện rõ ràng đấy, dù sao đó là thái hậu, mẹ ruột của hoàng đế, tuy bây giờ Hoàng Thượng vô cùng sủng ái Hiền phi nhưng một khi bị thái hậu nhìn chằm chằm thì e rằng cũng sẽ rất gian nan.

Nhưng Quân Tu Nhiễm chỉ híp híp mắt, lắc đầu cười lạnh: “Vậy cũng phải xem các nàng có bản lĩnh đó hay không.”

“Hôm nay ta gặp được Phong Ngọc Ngân.”

Hắn khẽ giật mình, Phong Ngọc Ngân? Tiểu tử kia tại sao lại chạy đến trước mặt Điềm Điềm?

“Chàng nói xem, lần này hắn tới Đại Viêm là để làm gì?”

“Mẫu phi rời khỏi lãnh cung nên đến chúc mừng, cũng chuyển lời ân cần an úi của hoàng đế Phù Phong – hoàng huynh của mẫu phi.”

“Vậy hắn chúc mừng ân cần an ủi xong chưa?” Sao vẫn còn ở lỳ kinh thành Đại Viêm ta?

Quân Tu Nhiễm nghe nàng nói vậy không khỏi mỉm cười, áp vào má nàng hôn một cái đáp: “Hắn nói muốn ngắm phong cảnh ở Đại Viêm, nên không thể đuổi hắn đi được. Hơn nữa xem gần đây hắn lại không làm ra chuyện gì, cũng không thể bắt hắn lại trục xuất khỏi Đại Viêm.”

“Chế tạo cho hắn một cái?”

“…”

Khi hai vợ chồng đang nói chuyện thì trong ngự hoa viên của hoàng cung, Hiền Phi mang theo hai cung nữ dạo chơi ngắm hoa thì gặp phải đoàn người Thái hậu và Thục Phi cũng không biết trùng hợp hay nghe ngóng được thông tin nàng ở đây nên cố ý chạy tới.

“Mẫu hậu.” Hiền Phi dịu dàng khom mình hành lễ với thái hậu, cũng không đợi bà ta miễn lễ đã tự đứng lên, ánh mắt quét qua người Thục phi nói: “Nếu ta là mẫu hậu thì lúc này hẳn nên ngồi yên trong tẩm cung, cũng khắc chế Thục phi tỷ tỷ yên tĩnh đừng làm ra chuyện gì khác người, nếu không nô tỳ thật lo lắng phủ tả tướng sẽ nối gót Mâu gia Ngự sử đó.”

Không khách khí nói thẳng như vậy lập tức làm cho thái hậu biến sắc, vốn định nói vài câu khách sáo cũng cứng ở bên miệng, ánh mắt thoáng cái thâm trầm nhìn Hiền phi.

Nữ nhân này đúng là tai hoạ, con trai ả sinh ra cũng là tai hoạ!

Hơn nữa nàng ta nói những lời này là ý gì? Khiêu khích hay uy hiếp? Thêm nữa dáng vẻ hung hăng càn quấy kia đúng là không coi thái hậu là bà đây ra gì.

Nhưng với tình thế trước mắt, dường như nàng cũng không cần quá để tâm tới thái hậu.

Hiền Phi vẫn cười, cười đến ôn nhu ưu nhã khẽ nói: “Các ngươi xem, hoàng hậu tỷ tỷ rất thông minh, mặc dù xảy ra biến cố lớn như vậy vẫn vô thanh vô tức, im lặng chịu đựng, bởi vì nàng biết rõ bất kể nàng lớn tiếng thế nào cũng không thay đổi được điều gì, ngược lại còn có thể đẩy chính mình vào hoàn cảnh khó khăn hơn. Đương nhiên mẫu hậu không giống với hoàng hậu tỷ tỷ, dù sao ngài cũng là mẫu hậu cơ mà.”

Trong ngự thư phòng, Quân hoàng đế lười biếng ngồi trên ghế rồng, hỏi người trước mắt: “Ngươi nói, thái hậu mang theo Thục phi náo loạn với Hiền phi ở ngự hoa viên?”

“Bẩm hoàng thượng, đúng vậy!”

“Ah, còn chưa chịu ngừng?” Ánh mắt ông hơi lạnh, trầm ngâm rồi nói: “Nghe nói tiểu tử Sùng Diệu Văn kia đả thương tiểu công tử nhà Thái quốc công trong thư viện, ngươi đem việc này đi bẩm báo cho thái hậu nương nương biết, xin bà ấy định đoạt đi.”

Người phía dưới khẽ giật mình, lại không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt hoàng thượng.

Sau đó hắn lại nghe Hoàng Thượng nói: “Ngươi cứ nói với bà, bảo đây là trẫm lệnh cho người đi mời bà ấy định đoạt đấy.”

Hắn lại khẽ giật mình rồi cúi người hạ bái, đáp: “Vâng!”

Nhận được mệnh lệnh rời khỏi ngự thư phòng, Quân hoàng đế vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên ghế rồng, ánh mắt hơi phiêu tán hiển nhiên là đang nghĩ đến chuyện khác.

Một lúc sau chợt nghe ông sâu kín thở dài, thì thào nói: “Con nhóc khốn Phượng Lâu kia rốt cuộc muốn thế nào đây, ngay cả trẫm cũng không nhìn thấu được. Lại nói đã trưởng thành cả rồi, thằng nhóc Tiểu Thần tuy nhỏ hơn nó vài tuổi nhưng lúc mượn giống sinh con hình như nó cũng không phải không có tình cảm với thằng nhóc kia, làm sao giờ vẫn còn nhì nhằng ầm ĩ chứ?”

Trong ngự thư phòng trống trải, mắt thường chỉ nhìn thấy có một mình Quân hoàng đế, nhưng sau khi ông nói xong những lời này lại nghe một âm thanh khác vang lên: “Nếu hoàng thượng cảm thấy phiền thì cứ dứt khoát hạ một đạo thánh chỉ tứ hôn, ghép hai người kia lại một chỗ đi.”

“Chẳng phải trẫm lo lắng nha đầu Phượng Lâu kia sẽ kháng chỉ đấy sao? Tính tình của nó càng bị ép thì phản kháng càng kịch liệt.”

“Có Phượng lão vương phi, hẳn sẽ không để yên cho Phượng vương gia kháng chỉ đâu ạ.”

“Ai biết được.” Quân hoàng đế từ chối cho ý kiến sau đó sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, cười đến ranh mãnh xấu xa nói: “Hơn nữa ngươi xem chuyện này ồn ào náo nhiệt như vậy, xem rất thú vị đấy.”

“…”

Kỳ thật ngài muốn nói nhất chính là những lời này đúng không?

Trong ngự thư phòng yên tĩnh trở lại, thái hậu thoả thuê mãn nguyện gặp Hiền Phi để rồi hổn hển rời đi, không biết rằng chờ bà trở về tẩm cung sẽ có một chuyện như vậy đang đợi mình.

Thời điểm nghe nói đây là ý của hoàng thượng, sắc mặt bà không khỏi biến đổi trở nên trắng bệch.

Hoàng Thượng có ý gì? Đang cảnh cáo bà ư? Cảnh cáo bà không được làm loạn đi tìm Hiền Phi sinh sự, bằng không hắn sẽ xuống tay với Sùng gia?

Hiện tại Nhị hoàng tử bị giam cầm, mẫu phi hắn Thục phi và phủ tả tướng Sùng gia có quan hệ vô cùng mật thiết đều không bị ảnh hưởng quá nhiều, đây không thể không nói là hoàng thượng đã hạ thủ lưu tình, có lẽ là nhớ đến thái hậu, bằng không kết cục của Mâu gia năm ngoái chính là tấm gương cho Sùng gia.

Vậy mà giờ khắc này, thái hậu nhìn cái người theo lệnh hoàng thượng đến đây xin chỉ thị chuyện Sùng Diệu Văn đánh người nên xử trí thế nào, chợt cảm thấy đau đến xuyên tim.

Sùng Diệu Văn chẳng qua chỉ là một công tử Sùng gia, đánh người cũng không phải chuyện lớn, nhưng việc này từ miệng hoàng thượng nói ra còn cố ý truyền đến tai bà, thậm chí còn trong thời điểm đặc thù như vậy quả thật có quá nhiều hàm nghĩa.

Thái hậu đứng đó, thân thể không nhịn được hơi lắc lư vài cái, cung nữ bên cạnh vội vàng đưa tay đỡ, đỡ bà ngồi xuống giường êm nhẹ giọng trấn an.

Chẳng qua chuyện này đối với thái hậu mà nói là vô cùng đả kích cho nên mất rất lâu cũng không thể xuôi được.

Nghe nói ngày đó thái hậu nương nương nổi giận trong tẩm cung làm đổ vỡ vô số trà chén tinh xảo đồ sứ trân quý.

Nghe nói ngày đó trong hậu cung có cung nữ vô ý làm sai một lỗi nhỏ kết quả bị thái hậu dùng trượng hình trách phạt, sống sờ sờ bị đánh chết.

Nghe nói ngày đó Sùng Tương vội vàng tiến cung, không ai biết nói gì với thái hậu tiếp đến thục phi vừa trở về nội cung liền bắt đầu đổ bệnh, Sùng Tương thì ngay ngày kế tiếp vào triều bỗng nhiên đưa ra đơn xin từ chức, nói gần đây thân thể mình càng ngày càng không tốt, thỉnh cầu Hoàng Thượng cách bỏ chức tả tướng để hắn tĩnh dưỡng tại phủ.

Hoàng Thượng cho phép!

Tả tướng vừa từ quan, trong triều chỉ còn lại một vị hữu tướng làm thừa tướng, hắn cũng không dám bởi vậy mà lười biếng kiêu căng ngược lại càng trở nên cẩn thận.

Hướng gió trong triều một lần nữa đổ lệch, hai ngày sau hoàng thượng hạ chỉ phong con trai trưởng của Đế sư đại nhân Ninh Thông lên làm tả tướng tân nhiệm, không ai dám đưa ra ý kiến phản đối, dù sao Ninh gia tài năng còn đó, lại là con trai trưởng của đế sư đại nhân, nếu nói hắn không có tư cách thì phóng khắp thiên hạ cũng không còn ai thích hợp rồi.

Nhưng sau chuyện này, càng có nhiều ánh mắt vô thức nhìn về phía Nghiêu vương phủ.

Vương phi của tam điện hạ là quận chúa Đoan Mộc vương phủ, cũng là cháu ngoại Ninh gia, cháu gái ruột của tả tướng đại nhân tân nhiệm, hơn nữa còn là cháu gái duy nhất.

Phượng gia và hắn liên thủ đập nát thế lực của Nhị điện hạ, từ góc độ khác có thể thấy Phượng gia cũng đứng trên cùng một trận tuyến với hắn.

Hơn nữa Tam điện hạ nguyên bản đã có được thế lực này…

Chỉ bất tri bất giác, không ngờ hắn đã vượt qua tất cả hoàng tử dứng ở vị trí không thể rung chuyển được, ngũ hoàng tử cũng đã im ắng rất lâu chỉ ở lỳ trong vương phủ không quan tâm chuyện bên ngoài, xem điệu bộ này chẳng lẽ đã không còn ý định tranh giành với tam điện hạ nữa rồi sao?

Lại nói, thế lực của Tam điện hạ làm sao lại đột nhiên phát triển nhanh chóng lớn mạnh như vậy?

Rất nhanh bọn họ liền phát hiện, bất kể là Đoan Mộc gia hay Ninh gia càng thậm chí là Phượng gia đều có quan hệ với Nghiêu vương phi.

Đúng thật là cưới được một vương phi tốt đó!

Có người bắt đầu tới gần Tam điện hạ, người vốn không cùng trận doanh cũng dần dần lắng xuống không còn đối đầu với tam điện hạ nữa, bởi vì sau một loạt sự việc, có người đã nhạy cảm nhận ra ý của hoàng thượng.

Hoàng Thượng dường như đang dọn sạch đường cho tam điện hạ.

Phát hiện này vừa khiến người ta vui mừng nhưng cũng khiến không ít người sợ hãi không thôi, điều tiếng xì xào Quân Tu Nhiễm trong triều cũng nhỏ lại rồi.

Mà trong thời gian này, Phượng Lâu và Đoan Mộc Thần vẫn làm ầm ĩ, ngược lại con của bọn họ Tiểu Phượng Niệm giống như căn bản không thấy cha mẹ ồn ào, chỉ tập trung làm chuyện mình muốn làm tạo nên bạo động không nhỏ ở kinh thành.

Nghe nói cậu vào ngự học đường, ngày đầu tiên đã mặt không biểu tình đánh bầm dập mặt mũi tên đồng học dám can đảm dùng ngôn từ bất kính khinh mạn nhục mạ Phượng Lâu và Đoan Mộc Thần ở trước mặt cậu, nếu không phải có người phát hiện kịp thời cứu được thì e rằng trong ngự học đường đã có thêm một oan hồn rồi.

Nghe nói sau đó sư trưởng răn dạy, cậu cũng chỉ đối xử lạnh nhạt, còn trực tiếp chỉ vào đồng học co rúm bên kia nói: “Hôm nay là ngươi mạng lớn, được người ta cứu, lần sau ta chắc chắn sẽ tìm nơi ít ai lui tới động thủ lần nữa.”

Lúc ấy tất cả mọi người ở đây không khỏi cảm thấy có một dòng nước lạnh chảy qua tim, ánh mắt nhìn cậu cũng trở nên quỷ dị cổ quái.

Đứa bé này tuổi còn nhỏ đã tàn ác như vậy, đợi tương lai lớn lên sẽ thế nào đây?

Nhưng… Nhưng nó là tiểu công tử Phượng gia, còn có khả năng rất lớn chính là thế tử của Phượng vương phủ, Phượng vương gia tương lai, hình như thủ đoạn tàn nhẫn một ít cũng là hợp tình hợp lý.

Lại nghe nói Phượng tiểu công tử ở trong học đường thể hiện xuất sắc quả thật thiên tài, chẳng qua tính tình hơi lạnh bạc chút, thủ đoạn hơi tàn nhẫn chút không giống đứa bé tám tuổi mà thôi.

Mà giữa đủ chuyện ầm ĩ, thời gian trôi qua đã dần vào thu.

Trong Nghiêu vương phủ, Đoan Mộc Điềm nhảy lên nóc nhà, bởi vì ngay lúc vừa rồi nàng làm bộ muốn té xỉu trước mặt đám nha hoàn, vô ý khiến tiểu nha đầu đang chơi cầu đá bay lên nóc nhà, cho nên nàng nhảy lên nhặt về cho cô bé, cho dù rất nhiều người nguyện ý làm thay, tiểu nha đầu Nguyệt Nguyệt và Mật Mạt cũng nhao nhao tỏ vẻ không cần làm phiền, các nàng sẽ tự đi nhặt.

Phía dưới, tất cả mọi người ngửa đầu mặt mũi khẩn trương, Cẩm Tú và Nguyên Hương trực tiếp nhảy lên bảo vệ xung quanh nàng, Tòng An và Thuận Tử bị lệnh cưỡng chế tránh lui, trốn trong một góc bí mật gần đó cũng đang rục rịch chuẩn bị xông ra bảo vệ vương phi bất cứ lúc nào.

Vương phi à, thật mệt cho ngài đỡ cái bụng lớn như vậy mà vẫn có thể thân thủ kiện tráng, nhưng có phải ngài quá hiếu động rồi hay không? Trước kia cũng chưa từng thấy ngài hoạt bát như vậy a, uổng cho người ta trước kia còn từng phàn nàn ngài cái gì cũng tốt chỉ là quá lạnh nhạt quá lãnh đạm, ngài đền bù phí tổn thất tinh thần cho ta đi!

Bây giờ đã cuối tháng bảy, hôm nay là ngày hai mươi tám, nghe nói Vương phi chuyển dạ cũng chỉ trong mấy ngày gần đây, lúc nào cũng có thể có chuyển biến.

Vì vậy, hiện tại toàn bộ vương phủ đều tập trung vào trên người Vương phi, bà đỡ ma ma gì gì đó đã sớm vận sức chờ phát động, khiến cho toàn bộ vương phủ mọi người đều vô cùng khẩn trương!

Bên kia, Đoan Mộc Điềm nhặt được quả cầu đáp xuống mặt đất, hai tiểu nha đầu vọt lên trước mặt nàng vội vàng nói: “Tỷ tỷ, tỷ làm muội sợ muốn chết, chỉ là quả cầu mà thôi.”

Tiểu nha đầu còn lại cũng nói: “Cô cô người không thể làm như vậy nữa, nếu không cẩn thận làm bị thương tiểu bảo bảo thì phải làm sao?”

Đoan Mộc Điềm sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hai người, cười khẽ một tiếng.

Kỳ thật chính nàng cũng phát hiện gần đây trở nên hơi hoạt bát, muốn làm chút chuyện mạo hiểm không giống người thường, lắm khi nhịn không được, trên thực tế xem người bên cạnh bị kinh hãi, trợn mắt há hốc mồm hoặc kinh hoàng thất thố, nàng sẽ cảm thấy có chút vui sướng khó hiểu.

Nàng bị bi.ến thái rồi sao?

Chẳng qua nghe nói thời điểm nữ nhân mang thai, tính tình sẽ có thay đổi.

Nàng nghĩ nghĩ rồi không khỏi sờ lên bụng mình, thầm nghĩ chẳng lẽ trong này là một thằng nhóc nghịch ngợm thích gây sự ư?

Nghĩ đi nghĩ lại nàng hơi nở nụ cười, sau đó bỗng nhiên sắc mặt cứng đờ, tay đè lấy bụng bắt đầu hơi khom người xuống.

“Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”

“Ta… Ta đau bụng.”

Chung quanh đột nhiên yên tĩnh, sau đó lập tức huyên náo như ong vỡ tổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!