Lúc này cô không biết con xe điện của học tỷ đã bị cưỡng ép cướp đi rồi.

Tuệ Hạnh không muốn càng nhiều người biết chuyện ngực bé của cô làm cho cúp ngực mặc không yên, chỉ có thể quay lưng với gương, xoay đầu chật vật, vặn vẹo giúp mình thắt dây.

Tòa thể thao nghệ thuật gần hồ nhân tạo, trên con đường nhỏ trồng những cây thường xanh, dựng một cái chòi đơn sơ, chuyên dùng để đậu những chiếc xe điện của sinh viên.

Hình như Tuệ Hạnh nghe thấy tiếng xe điện.

Cô vén váy đi đến bên cửa sổ, lặng lẽ kéo một góc màn cửa, quả nhiên đã nhìn thấy con xe điện của học tỷ.

Học tỷ đến rồi!

Tuệ Hạnh lại vội vàng đi đến cửa đợi, mấy phút sau, quả nhiên cửa được gõ vang.

Cô không nghĩ ngợi gì, trực tiếp mở khe cửa ra hiệu cho người kia vào.

Đợi sau khi người đi vào rồi, Tuệ Hạnh lại vội vàng xoay người qua, “Học tỷ mau giúp em thắt dây với.”

Cả buổi không có phản ứng.

Tuệ Hạnh nghi ngờ xoay người lại, phát hiện người đến không phải học tỷ.

Là Thẩm Tư Lam.

Hiếm khi hắn đờ đẫn, đột nhiên trước mắt xuất hiện tình huống ngoài dự đoán, hoảng hốt hồi lâu cũng không có động tĩnh.

Cô lấy tay che kín ngực, cho dù đầu óc chết máy, tuyệt đối cũng sẽ không làm ra hành động sơ ý buông tay khiến áo tuột xuống.

Trên gương mặt Tuệ Hạnh nhanh chóng hiện lên màu đỏ ửng rõ rệt, chớp mắt màu đỏ ửng này từ hai má tràn đến mang tai, rồi lại đến cổ, sống lưng, thẳng đến gót chân, khắp làn da trắng tuyết của cô đã nhuộm màu đỏ rực, xấu hổ lại bối rối, trốn cũng không được, không trốn cũng không được, hốt hoảng luống cuống đứng tại chỗ, cái cổ mềm mại cúi thấp thành độ cong như sắp gãy.

Có thể là cảm xúc của cô truyền đến hắn rồi.

Mang tai mỏng mà yếu ớt của người đàn ông cũng không đỏ lắm, hắn dần rũ mắt, hít một hơi thật sâu.

Đã câm rồi.

Cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng người khác hối thúc: “Học muội ơi, em thay đồ xong chưa vậy? Lên sân khấu đi.”

Cửa vẫn chưa đóng chặt, tim Tuệ Hạnh sắp nhảy đến cổ họng, Thẩm Tư Lam phản ứng nhanh hơn cô, nhanh chóng khóa trái cửa.

Tiếng gõ cửa vang lên, người bên ngoài lại hỏi lần nữa. 

Tuệ Hạnh chỉ đành trả lời: “Xong ngay ạ.”

Tiếng hối thúc lắng xuống, người bên trong lại lần nữa rơi vào lúng túng cực độ.

Hồi lâu, Thẩm Tư Lam thấp giọng nói: “Xoay người qua.”

Tuệ Hạnh không phản ứng, cắm ở đó như một khúc gỗ.

Cô lại không có phản ứng, Thẩm Tư Lam hơi khép mắt, khóe môi mím chặt, giọng nói còn thấp hơn vừa nãy mấy phần, rồi lại mang theo chút hơi thở không đoán được, “Anh thắt dây giúp em.”

Tuệ Hạnh cắn răng, dứt khoát xoay người qua.

Dây khóa màu trắng mảnh dài vắt ngang giữa tấm lưng trần đúng lúc lọt thỏm giữa xương bướm tinh xảo và phần eo thon lõm vào, Thẩm Tư Lam cũng không ngốc, đương nhiên biết đó là gì.

Xương sống trắng như tuyết phía sau mở rộng, mùi hương thoang thoảng lững lờ, quả thật khung xương của cô quá nhỏ, dường như có thể cầm bằng một tay.

Hắn di chuyển tầm mắt, rồi lại rũ mí mắt, dẹp loạn hô hấp có chút khó khăn.

Khi cảm giác dây sau lưng được người ta kéo căng, đầu óc Tuệ Hạnh choáng váng, tóc tê rần, xương cốt toàn thân tựa như bất ngờ rã ra vậy, vừa mềm vừa giòn, nhiệt độ cơ thể tăng cao lên lần nữa tựa hồ như sắp thiêu rụi lý trí cô.

Hắn không thành thạo lắm, đầu ngón tay lạnh buốt trong lúc thắt dây cố gắng tránh né, nhưng vẫn vô ý chạm vào da cô.

Giống như nhen nhóm một đốm lửa nhỏ trong cánh đồng hoang vu, thoáng chốc dã cháy sạch bạt ngàn san dã, không có thứ gì may mắn tránh khỏi.

Cảm giác khó hiểu lại xấu hổ xông lên đỉnh đầu, kiểu qua lại mập mờ mà chí mạng giữa nam nữ này, dường như trong chớp mắt đã dạy cho cô gái nhỏ có một bụng kiến thức lý luận này học được rất nhiều cảm giác chân thật.

Ẩn sâu dưới sự yếu đuối thẹn thùng, là khát vọng sâu sắc hơn đối với loại tình cảm bí mật lại táo bạo này.

Cô cắn môi, co lưng lại không được tự nhiên.

“Như vậy được không?” Hắn hỏi.

Tuệ Hạnh không cần nghĩ ngợi đã ra sức gật đầu, “Được được.”

“Sẽ không rớt chứ?”

“Không đâu không đâu.”

Cô cười gượng mấy tiếng, sợ hắn không tin, xách váy lên làm bộ muốn nhảy mấy cái chứng minh cho hắn.

Thẩm Tư Lam kéo nhẹ cánh tay cô, “Không cần chứng minh đâu.”

Tuệ Hạnh bình tĩnh lại, tìm gì đó để nói chuyện.

“Học trưởng, anh tìm em có việc sao?”

Thẩm Tư Lam ừm một tiếng, rồi nói: “Em đi tập trước đi, lát nữa hẳn nói.”

Tuệ Hạnh gật đầu, mở cửa đi khỏi.

Sau đó đi vào nhà vệ sinh đầu cũng không ngoảnh lại.

Đi rửa mặt trước cho tỉnh táo lại rồi nói sau.

Không thấy người kia nữa, dây cót kéo căng mới hoàn toàn buông lỏng, Thẩm Tư Lam suy sụp trên ghế, dựa trên lưng ghế thả lỏng, vặn ngón tay ấn lên huyệt thái dương giải tỏa tâm tư, lông mày vặn vẹo không thả lỏng ra được, hơi thở nóng rực tràn ra từ trong cổ họng, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài không rõ ý nghĩa.

*

Sau khi tập xong, Tuệ Hạnh theo bản năng có chút không muốn đi tìm Thẩm Tư Lam.

Cô vẫn chưa hoàn hồn lại, không biết nên đối mắt với hắn như thế nào.

Nhưng quần áo của cô ở trong phòng thay, nếu muốn thay lại quần áo, chắc chắn phải chạm mặt với Thẩm Tư Lam.

Bước nhanh đi đến phòng thay đồ, Tuệ Hạnh thò đầu vào trước, phát hiện quả nhiên hắn vẫn chưa đi.

Tuệ Hạnh rụt cổ lại, dựa vào tường hít sâu, sau đó hùng hổ ưỡn ngực đi vào.

Cô cố ra vẻ điềm tĩnh, giống như hoàn toàn không quan tâm chuyện vừa xảy ra.

“Học trưởng, anh tìm em có việc gì?”

“Chuyện em đưa hoa và bữa sáng cho anh” Hắn nhíu mày dừng lại, hỏi, “Là học tỷ Chử bảo em làm hả?”

Tuệ Hạnh gật đầu: “Đúng rồi.”

“Không phải bản thân em muốn đưa?”

Tuệ Hạnh chột dạ mấy giây, sau đó quả quyết lắc đầu: “Không phải.”

“…Mục đích thì sao?”

“Muốn anh đồng ý làm người dẫn chương trình cho đêm liên hoan chào đón tân sinh viên.” Cô không cần nghĩ đã nói.

Đã đối chiếu được lời khai, chuyện Tuệ Hạnh đưa bữa sáng và hoa, quả thật là học tỷ chỉ thị, chứ không phải suy nghĩ của bản thân cô.

“…Không còn gì khác sao?”

“Không ạ.”

Hắn không hỏi tiếp nữa.

Tuệ Hạnh lén ngước mắt nhìn hắn, phát hiện vẻ mặt của hắn hình như không vui lắm.

“Chị ấy kêu em đưa thì em đưa à?” Bỗng nhiên hắn vặn hỏi, “Em không biết từ chối ư?”

Cô cũng không muốn từ chối, tại sao phải từ chối chứ?

Tuệ Hạnh khó chịu nói: “Dù sao sau này cũng là học tỷ đưa cho anh, em sẽ không đưa cho anh nữa.”

Hồi lâu Thẩm Tư Lam cũng không lên tiếng.

Tuệ Hạnh cảm thấy nếu hắn vì chuyện này mà đến tìm cô, vậy bọn họ không có gì để nói nữa.

“Học trưởng” Cô lấy dũng khí hỏi, “Cho nên chuyện làm người dẫn chương trình rốt cuộc anh có đồng ý không?” 

Thẩm Tư Lam: “Không đồng ý.”

Đúng là từ chối quá dứt khoát, thậm chí Tuệ Hạnh không ngờ nỗ lực mấy ngày nay của mình lại uổng công thật.

“Tại sao chứ?” Cô không cam tâm hỏi.

Hắn nhìn đi chỗ khác, giọng hời hợt: “Không có tại sao.”

Tuệ Hạnh quyết định thử lần cuối.

Cô thầm nghĩ đến lời của giáo sư Mạnh, có khi người ta nên học cách lợi dụng ưu thế của bản thân.

“Học trưởng ơi.”

Thẩm Tư Lam nhìn cô: “?”

Cô gái nhỏ với dáng người nhỏ nhắn đáng yêu đến gần hắn, cho dù ngẩng đầu, cũng chỉ khó khăn chạm tới cằm của hắn, hai gò má trắng sữa, thần sắc trong đôi con ngươi đen bóng như tránh né, lại bướng bỉnh nhìn hắn chằm chằm, hôm nay vốn là cô cố ý thắt tóc, trong thời gian dài kẹp tóc đã có chút không giữ được mái tóc dài của cô, mấy sợi tóc lòa xòa xõa trên vai, lất phất họa ra đường nét thanh tú ngây thơ.

Đầu óc đã loạn thành một cục, nhưng Tuệ Hạnh vẫn cắn răng làm. 

Cô thật sự rất muốn đứng trên cùng sân khấu với hắn, cho dù chỉ cần một người đùa bỡn nói bọn họ xứng đôi, cũng đáng.

Tuệ Hạnh buông lỏng cánh tay bên người, ngón tay út chợt ngoắc nhẹ nhàng.

Đầu ngón tay khẽ run, tránh né theo bản năng, ngón tay út dùng để ngoắc hắn càng mềm mại mịn màng hơn ngón tay của hắn, vòng lấy hắn.

Cô ngoắc lấy hắn, lắc lắc với biên độ cực nhỏ, giống như phần lớn con gái, lúc nũng nịu không biết tại sao lại thích lôi kéo người ta lắc tới lắc lui.

“Năn nỉ anh đó.” Cô cau mày, cong đôi môi hồng lên, một bên đồng tiền hơi lõm vào.

Giọng nói rất rất nhỏ, mang theo chút khẩn cầu mà làm nũng.

Thẩm Tư Lam rũ mắt, di chuyển tầm mắt ra khỏi đôi môi của cô.

Ánh mắt nhìn theo cái cổ mềm mại của cô gái lọt vào đường viền ren màu trắng điểm xuyến ở cổ áo phần cúp ngực, đường cong ẩn hiện chồng chất giao nhau giữa bóng tối và ánh sáng, trắng đến lóa mắt giống như sữa đông, lại không trưởng thành, tựa như miếng pho mát chín một nửa, hòa lẫn giữa trúc trắc và dễ thương, hắn khó tránh mà nhớ đến dây khóa chặn sau lưng cô gái nhỏ.

Ngón tay út ngứa ran, Thẩm Tư Lam nhắm mắt, lùi về sau mấy bước không dấu vết.

Tuệ Hạnh sững sờ.

Làm nũng cũng không có tác dụng sao.

Cách của học tỷ với giáo sư Mạnh cũng không dùng được.

Thường sẽ nghĩ bản thân là cái gì đó đặc biệt với hắn, nhưng thực tế luôn hất tỉnh cô bằng nước lạnh, thật ra cô căn bản không đặc biệt chút nào, để có thể nhẹ nhàng lay chuyển suy nghĩ của hắn.

Cảm giác tốn công vô ích thật sự rất khó chịu, dũng khí của Tuệ Hạnh đã tiêu hao gần như không còn, lúc này có thế nào cũng không nói ra được.

“Học muội ơi chị đến rồi đây!”

Bỗng chốc cửa bị đẩy ra, là bóng dáng học tỷ Chử vội vàng chạy tới.

Học tỷ vừa nhìn thấy Thẩm Tư Lam, thì không nhịn được mà bước lên oán trách, “Em chạy xe điện của chị nhanh như vậy làm gì thế? Chị cũng phải đến tòa thể thao nghệ thuật mà, cứ vứt thẳng chị dưới lầu ký túc xá của bọn em như vậy, chở chị một đoạn thì chết à?”

Thẩm Tư Lam nhíu chặt mày, không nói lời nào, sắc mặt cáu kỉnh.

Học tỷ cảm thấy khác thường, cảnh giác hỏi: “Em sao thế?”

“Không sao.”

Nghe giọng nói của hắn cũng rất cáu, không còn lành lạnh, thô cọc mà trầm thấp, tuôn ra từng chữ nặng nề.

Học tỷ lại nhìn sang Tuệ Hạnh, phát hiện hình như sắc mặt cô cũng không ổn lắm, thế là táo bạo đoán: “Hai người cãi nhau à?”

Tuệ Hạnh lắc đầu, “Không ạ.”

Ngay cả tiếng tạm biệt Thẩm Tư Lam cũng không nói, đi thẳng ra khỏi phòng thay đồ.

Chân người ta vốn đã dài, cộng thêm đi rất nhanh, nhịp bước có ổn định đi nữa cũng cảm thấy giống như vội vã tháo chạy.

Học tỷ nghĩ ra gì đó, vội đi theo, chặn Thẩm Tư Lam lại, hỏi rốt cuộc hắn có muốn làm người hướng dẫn không.

Thẩm Tư Lam: “Không làm.”

Học tỷ cũng không bất ngờ với câu trả lời này, cô ấy đã biết Thẩm Tư Lam không dễ đối phó như vậy.

Cô ấy chẳng muốn hầu hạ nữa.

Cô ấy nói: “Vậy được, chị tìm người khác.”

Sau đó hừ một tiếng với hắn, cao ngạo quay đầu đi.

“Học tỷ.” Thẩm Tư Lam lại gọi cô ấy.

Học tỷ xoay người, “Gì đấy? Đổi ý rồi à?”

“Chỉ có chị muốn em lên sân khấu” Thẩm Tư Lam dời mắt lơ đãng, cũng không biết đang nhìn đi đâu, đầu lưỡi chặn ở quai hàm, chậm rãi nói, “Người khác cũng không muốn.”

“Chị muốn còn không đủ sao? Chị đường đường là chủ tịch viện còn không mời được một nhóm trưởng phòng tổ chức sao?”

Chủ tịch viện – Chử Dạng kinh ngạc.

Sao trước đây không phát hiện giá của cậu học đệ họ Thẩm phong cách nhà quan này lại cao như vậy chứ. 

Thẩm Tư Lam hừ lạnh khó hiểu, xoay người bỏ đi, để lại vẻ kiêu ngạo sau ót cho chủ tịch.

“…”

Ai thích hầu hạ cậu thiếu gia này thì hầu hạ đi, cô ấy không làm nữa, Tuệ học muội cũng không làm nữa.

Không mời được mặt tiền của viện công nghệ thông tin vậy thì tìm người tương đối chút cũng được, ưu điểm khác của viện công nghệ thông tin bọn họ thì không có, nam thần hàng loạt, chọn bừa, người nào cũng dễ hầu hơn Thẩm Tư Lam.

Chị chủ tịch hùng hổ mở rộng chọn lựa trong nội bộ viện công nghệ thông tin.

Đêm liên hoan chào đón tân sinh viên cần ít nhất bốn dẫn chương trình, giống như cái kiểu nam thần nữ thần của ngoại ngữ và truyền thông, trông xinh đẹp đều muốn đưa ra khoe khoang, có khi tăng đến sáu người, thậm chí là tám người.

Ngay cả bốn người mà viện công nghệ thông tin bọn họ cũng không tìm đủ, nói chi là sáu người tám người.

Dựa theo quy trình của đêm liên hoan, bốn người dẫn chương trình gặp nhau trong thời gian trống của tiết mục, chia ra 2/2 lên sân khấu giới thiệu chương trình, học tỷ không nhẫn tâm để mỗi lần Tuệ Hạnh đều phải lẻ loi mở màn, cho nên đã hào phóng tạm thời cho cô mượn người hợp tác của mình.

Thời gian ngày càng gần, lúc Tuệ Hạnh đi học luôn ghi nhớ bản thảo chương trình.

Ngay cả khi theo giáo sư Mạnh đến học viện chính trị pháp luật học ké, giáo sư Mạnh toàn tâm toàn ý chăm chú nhìn thầy Bùi đang giảng bài trên bục giảng, mà cô thì lén để điện thoại dưới bàn, lúc nào cũng liếc hai mắt, trong miệng im lặng đọc thuộc lời, vẻ mặt cô cùng nghiêm túc.

Mạnh Thư Đồng hai tay ôm mặt, mê mẩn nhìn người đàn ông tây trang giày da trên bục giảng.

“Tuệ Tuệ ơi, cậu nói xem mắt nhìn của tớ sao lại tốt như vậy chứ, người tớ thích, thầy ấy sao có thể đẹp trai đến thế.”

Tuệ Hạnh vẫn đang học thuộc lời, không thể cắt đứt suy nghĩ, chỉ ‘ừ ừ’ qua loa hai tiếng.

Vì là qua học ké, bọn họ chỉ dám ngồi hàng cuối cùng, Mạnh Thư Đồng hơi cận nhẹ, để có thể nhìn rõ dáng vẻ của thầy Bùi, cứ nhất quyết đi cắt một cặp mắt kính, một là có thể nhìn rõ thầy, hai là nhỏ đã có điểm chung với anh, đều đeo mắt kính.

Mạnh Thư Đồng cũng đã cố ý tìm hiểu nhãn hiệu của mắt kính, là nhãn hiệu nhập khẩu nước ngoài, của thầy Bùi là viền bạc, Mạnh Thư Đồng đã chọn một cái viền vàng hoa hồng, còn tròng kính thì thật sự nhìn không ra, Mạnh Thư Đồng chỉ đành tự mình phối bừa.

Chuông tan học vang lên, Tuệ Hạnh cũng không đi vội, tiếp tục ngồi trên vị trí học bản thảo, bởi vì sau giờ học nhất định Mạnh Thư Đồng sẽ cầm theo sách chuyên ngành hí hửng chạy lên hàng trước gọi thầy Bùi, hỏi anh vài câu hỏi.

Đúng như dự đoán, Mạnh Thư Đồng cầm theo sách tung tăng chạy lên trước bục giảng.

Lúc học tiết chuyên ngành công nghệ thông tin cũng không thấy nhỏ ham học như vậy, nhưng hễ Mạnh Thư Đồng chịu bỏ ra 50% lòng nhiệt tình dành cho môn mà Bùi Yến Văn dạy để học ngôn ngữ lập trình C đàng hoàng, thì nhỏ cũng không đến mức bây giờ vẫn không phân rõ được sự khác biệt của tuần hoàn for và tuần hoàn while.

Không phải lần đầu Bùi Yến Văn nhìn thấy cô sinh viên này trong tiết học của anh.

Mỗi lần đều ngồi hàng sau cùng, trong mắt giảng viên, kiểu lớp học có thể tự ý chọn chỗ ngồi, thái độ học tập của sinh viên ngồi hàng cuối, trước hết mà nói thì coi như học không tốt.

Nhiều thiết bị công nghệ vẫn chưa tắt, cô sinh viên này lại đến đặt câu hỏi, mỗi lần câu hỏi của nhỏ đều rất dễ hiểu, thậm chí trên baidu cũng có thể tìm được câu trả lời hay nhất, nhưng sinh viên ham học tới hỏi, anh không thể không trả lời.

Sau khi giải đáp câu hỏi của nhỏ xong, Bùi Yến Văn hỏi một cách lịch sự: “Còn câu hỏi khác không?”

“Có ạ, nhiều lắm” Mạnh Thư Đồng vội nói, “Chính vì mỗi lần chỉ có thể tan học mới được lên hỏi thầy, cho nên vấn đề cũ chưa giải quyết, vấn đề mới lại tích tụ.”

Bùi Yến Văn nghe câu nói bóng gió của nhỏ, thuận theo ý của nhỏ mà hỏi: “Cho nên?”

“Thầy có wechat không ạ? Em có thể add wechat của thầy không? Như vậy em có vấn đề gì thì lên wechat là có thể hỏi thầy rồi.”

Ánh mắt của nhỏ quá trắng trợn, Bùi Yến Văn hí mắt, màu sắc con ngươi nhàn nhạt, nói với giọng điệu nhẹ nhàng: “Viện luật học có nhóm chuyên ngành, tôi ở trong đó.”

Mạnh Thư Đồng sững sờ.

Nhỏ không phải sinh viên của viện luật học mà, sao có thể vào nhóm đó chứ.

Bùi Yến Văn nhìn ra gì đó, cũng không hỏi nguyên do, mỉm cười hỏi nhỏ: “Em là sinh viên của viện nào?”

Mạnh Thư Đồng chỉ đành nói thật: “Công nghệ thông tin ạ.”

“Em có hứng thú với luật học sao?”

“Hứng thú một chút ạ.”

Giọng điệu Bùi Yến Văn nhẹ nhàng, uyển chuyển đưa ra đề nghị, “Nếu đã có hứng thú, chi bằng học lên từ lớp chuyên ngành của năm nhất, đây là lớp chuyên ngành năm ba.”

Anh nói xa nói gần lật tẩy nhỏ, cũng gián tiếp từ chối đủ loại yêu cầu của nhỏ.

Nữ sinh viên vừa nãy còn gan dạ nhiệt tình đã ngẩn ra tại chỗ, mà thầy Bùi vẫn lịch sự nhã nhặn, nhắc nhở nhỏ mau đi ăn cơm, sau đó cầm tài liệu lên, đi vòng qua nhỏ đang cứng đờ tại chỗ, ung dung ra khỏi phòng học.

Tuệ Hạnh ngồi hàng cuối cùng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết lúc giáo sư Mạnh quay lại thì giống như một người khác.

“Yêu thầm khó quá mà” Mạnh Thư Đồng nói với vẻ mặt đau khổ, “Tớ còn chưa mở miệng, thì đã bị từ chối rồi.”

Tuệ Hạnh lườm nhỏ.

Nhỏ làm gì gọi là yêu thầm.

Yêu thầm là cẩn thận dè dặt cất bước khó khăn, chỉ sợ mỗi hành động đều gây rắc rối cho người đó, chỉ sợ từng chút tấm lòng của mình cũng có thể lộ ra dưới ánh mặt trời bất cứ lúc nào, càng hèn mọn, càng chua xót hơn cả yêu đơn phương, nhưng lại không nỡ từ bỏ.

Mà Mạnh Thư Đồng đối với thầy Bùi, lòng yêu mến sáng ngời kia hiện lên khóe môi chân mày, đối phương vẫn chưa có bất kỳ hồi đáp gì, nhỏ đã hóa tất cả lời tỏ tình buồn nôn vô lý trong lòng thành thích thú và mến mộ trong đôi mắt.

Cách mỗi người cư xử tình cảm đều khác nhau.

Nhưng cơ bản tâm trạng của yêu đơn phương lại giống nhau, thấp kém mà lại cay đắng.

Cho nên Tuệ Hạnh cũng hiểu được tâm trạng sa sút này của nhỏ.

Ngay cả hứng ăn cơm Mạnh Thư Đồng cũng không có, bây giờ chỉ muốn mua một ly trà sữa nhiều đường về phòng uống từ từ, trung hòa bớt vị đắng chát trong lòng.

Tuệ Hạnh hết cách, chỉ đành đến căn tin giải quyết vấn đề ăn uống một mình.

Căn tin vô cùng sôi nổi, duy chỉ có Tuệ Hạnh lẻ loi ăn cơm một mình.

Hậu di chứng Hàng Gia Chú ăn cơm cùng cô trước đây rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức cho dù Tuệ Hạnh ăn cơm một mình, cũng không ai dám bước lên bắt chuyện, chỉ sợ Hàng Gia Chú mai phục trong góc xó nào đó.

Nhưng thật ra gần đây Hàng Gia Chú đang bận với bài tập luận văn mà giảng viên hướng dẫn cho anh, dự án game của công ty mở rộng lại đang kẹt ở cổ chai, ngày nào anh cũng mong muốn kéo thời gian ngủ ra, chia cho công việc và học tập.

May mà lúc này học tỷ điện thoại cho cô, nói đã tìm được người dẫn chương trình thứ tư rồi, bảo cô đến tòa thể thao nghệ thuật gặp mặt.

Tuệ Hạnh đang ăn cơm vội vàng giải quyết mấy miếng sườn cuối cùng, lau miệng rồi chạy đến tòa thể thao nghệ thuật.

Xe buýt trong trường vừa đi qua một chuyến, Tuệ Hạnh muốn tiêu hóa, quẹt một chiếc xe đạp công cộng trên đường, chạy đến tòa thể thao nghệ thuật.

Lúc đến cổng của tòa thể thao nghệ thuật, có không ít bạn học tham gia tiết mục của đêm liên hoan chào đón tân sinh viên lúc này cũng lục tục tập hợp ở cổng chính.

Trong này cũng có lớp bọn họ, Tuệ Hạnh chào hỏi với vài bạn học cùng lớp, bạn họ hỏi thăm cô đã tìm được người dẫn chương trình chưa.

“Học tỷ Chử vừa nói tìm được rồi.” Tuệ Hạnh thành thật nói.

Bạn học trợn to mắt, hỏi với vẻ mong chờ: “Là trợ lớp của chúng ta hả?”

Tuệ Hạnh lắc đầu: “Không phải.”

“Hả, không phải hả” Giọng của bạn học liền buồn bã, “Tớ còn cho rằng chắc chắn sẽ là trợ lớp của chúng ta.”

Mặc dù Tuệ Hạnh cũng không vui, nhưng vẫn làm ra vẻ không có gì, an ủi ngược lại bạn học, nói ai làm người dẫn chương trình cũng như nhau, dù sao người dẫn chương trình cũng không phải mấu chốt của đêm liên hoan.

Bạn học lại không đồng ý lời nói của cô: “Đương nhiên là quan trọng rồi, nếu không tại sao năm nào mấy viện khoa học xã hội kia đều tìm nam thần nữ thần của viện bọn họ để làm người dẫn chương trình chứ?”

Tuệ Hạnh cũng không biết nên nói thế nào.

Mấy cô gái đang im lặng, đột nhiên có người hô lên một tiếng: “Học trưởng!”

Tuệ Hạnh thuận thế nhìn theo, Thẩm Tư Lam đang đi ra từ trong đại sảnh phòng học của tòa thể thao nghệ thuật.

Gần đây nhiệt độ giảm nghiêm trọng, Thẩm Tư Lam khoác áo khoác.

Tuệ Hạnh nhận ra đó là chiếc áo khoác hắn cho cô mượn mặc tạm hôm ở ký túc xá của hắn.

Giữa người cùng giới tính cùng mặc áo khoác thì không cảm thấy có gì, nhưng vừa nghĩ chiếc áo khoác này cô từng mặc sau đó hắn lại mặc, cô cứ cảm thấy hình như có chỗ nào đó là lạ.

“Bên trong vẫn đang bố trí hiện trường, đợi thêm tí nhé.”

Thẩm Tư Lam cho rằng mấy cô gái này muốn hỏi khi nào có thể vào tập luyện.

Mấy cô gái ngoan ngoãn nói được.

Tuệ Hạnh cúi đầu, im lặng không nói.

Có chút không biết nên đối mặt với hắn thế nào.

“Tuệ Hạnh” Đột nhiên hắn lên tiếng gọi tên cô, “Qua đây chút.”

Tuệ Hạnh cũng không biết là muốn qua đâu, thành thật ồ một tiếng, nghe lời đi theo phía sau hắn.

Hắn dẫn cô lượn nửa vòng tòa thể thao nghệ thuật, đi đến trên con đường hồ nhân tạo phía sau.

Không có chút dấu hiệu mùa thu đến, gió lạnh bên hồ, gần đây ít người đi qua chỗ này, trừ mấy hàng xe đạp và xe điện dựng trong chòi, yên tĩnh tựa như chỉ có tiếng gió thổi qua.

“Tìm được người dẫn chương trình mới rồi?” Hắn hỏi.

Tuệ Hạnh chăm chú nhìn lá rơi bên chân, ồ một tiếng.

Im lặng hồi lâu, hắn chậm rãi hỏi: “Không tìm anh à?”

Tuệ Hạnh nói: “Không phải anh không đồng ý sao?”

Thẩm Tư Lam nhíu mày, trầm giọng, “Cho nên em dễ dàng từ bỏ như vậy sao?”

Tuệ Hạnh: “Anh cũng không đồng ý, em còn không thể từ bỏ à?”

“…”

Không còn gì để nói nữa, Tuệ Hạnh xoay người định đi.

Cô chưa đi được mấy bước, lại bị người ta kéo cánh tay từ phía sau, Tuệ Hạnh không hiểu vì sao, quay người lại khó hiểu nhìn hắn.

Sắc mặt hắn cũng hơi kỳ dị, nhăn mày, rũ mí mắt, đuôi mắt vốn hơi vểnh đã cụp xuống, da dưới mắt nổi lên màu hồng nhàn nhạt, làm nền cho đôi mắt tựa như hoa đào quá mùa sắp khô héo.

Hắn kéo cô đến trước mặt mình, vốn dĩ Tuệ Hạnh ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng người này lại ấn đầu cô xuống, không cho cô nhìn, hại cô chỉ có thể nhìn đường viền trên áo hắn.

“Học tỷ kêu em đến tìm anh, cho nên em đã đến tìm sao” Hắn hỏi, “Bản thân em thì sao?”

“?”

Hắn lời ít mà ý nhiều: “Em có muốn anh làm người dẫn chương trình không?”

Tuệ Hạnh lúng túng chẳng nói nên lời: “Đã tìm được người dẫn chương trình mới rồi mà, học trưởng, bây giờ anh nói cái này còn tác dụng không?”

“Em trả lời anh trước.”

Tuệ Hạnh chỉ đành gật đầu: “Muốn chứ, rất nhiều người đều muốn.” Ví dụ như mấy bạn học cùng lớp vừa gặp lúc nãy.

Ai không muốn học trưởng trợ lớp của mình nổi bật ở đêm liên hoan chào đón tân sinh viên chứ.

“Vậy anh đồng ý.” Hắn nói.

Tuệ Hạnh: “… Đã tìm được người rồi mà.”

“Anh đi nói.” Hắn buông tay xuống, cuối cùng cô mới có thể ngẩng đầu lên, thấy hình như lông mày của hắn giãn ra, giọng điệu cũng không căng thẳng như vừa nãy.

Tuệ Hạnh tỏ ý bất bình thay cho người dẫn chương trình mới, làm gì có ai như vậy, Thẩm Tư Lam hắn cũng không phải hoàng đế, nói không đến thì không đến, nói đến thì đến.

Mặc dù Tuệ Hạnh có lòng riêng với hắn nhưng cũng cảm thấy hắn có phần kiêu ngạo quá đáng, lại bất chấp lý lẽ. 

“Học trưởng, anh như vậy có phải hơi quá đáng rồi không? Cho dù bây giờ anh đi nói với chủ tịch, chị ấy cũng sẽ không đồng ý với tính tùy hứng như thế của anh đâu.” Tuệ Hạnh chững chạc đàng hoàng dạy dỗ hắn.

Thẩm Tư Lam ừm một tiếng, nói: “Vậy em nói giúp anh mấy câu đi.”

Tuệ Hạnh bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện, “Em ư? Em còn lâu mới giúp anh.”

Cô lấy chân đá bụi trên mặt đất, cong cánh tay ôm lấy trụ sắt dùng để đỡ mái khung đậu xe bên cạnh, cơ thể bám lấy trụ vòng qua nó xoay một vòng.

“Trừ phi” Đột nhiên cô bật cười, nhướng mày với hắn, “Anh năn nỉ em, thì em sẽ suy nghĩ lại.”

Thẩm Tư Lam: “Được.”

“…?”

Tuệ Hạnh giật mình bởi thái độ dứt khoát của hắn, sau đó rất nhanh, hắn khom người, đến gần bên tai cô, không khí hơi lạnh, hơi thở người đàn ông phả ra bao trùm lấy nhiệt độ mát lạnh chỉ hắn mới có, lông măng nhạy cảm của lỗ tai Tuệ Hạnh dựng đứng lên, tay hạ xuống đột nhiên bị hắn ngoắc lấy ngón tay.

“Học muội ơi, năn nỉ em đấy.”

Hắn mặt dày hơn cô một chút, sau khi nói xong câu này, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, mà lại khẽ cười mấy tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!