Kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán trôi qua nhanh chóng, sau ba ngày nghỉ ngơi, lại đến lúc nỗ lực làm việc.

Công việc và cuộc sống vẫn như cũ, điểm khác biệt duy nhất là Dịch Nhất Y có thêm một người bạn ăn cơm.

Ba ngày Tết Nguyên Đán, mỗi ngày cô đều ăn cơm cùng Trương Bưu. Từ lần trước cô mời, Trương Bưu đều tự nhiên đến, còn mang theo nguyên liệu nấu ăn tươi ngon. Đương nhiên, Trương Bưu không chỉ mua đồ mà không làm gì, anh còn giúp Dịch Nhất Y nấu nướng, sau khi ăn xong, anh còn là người rửa chén.

Không cần mua đồ ăn, không cần rửa chén, chỉ cần nhiều nấu một chút cơm, sao lại không làm chứ.

Dịch Nhất Y cũng vô cùng vui vẻ, không ngờ một cảm xúc khác thường đã sớm nảy sinh và lớn dần trong lòng cô.

Dịch Nhất Y nhìn mâm cơm phong phú trên bàn, khóe miệng bất giác nở nụ cười nhẹ.

Hôm nay sao lại lâu vậy? Dịch Nhất Y nhìn thời gian, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Trương Bưu thì một tin nhắn được gửi đến.

Người nhắn tin chính là Trương Bưu.

‘Đi công tác đột xuất một vòng ở tỉnh C, nhờ cô chăm sóc mèo Tiểu Mễ, chìa khóa để dưới thảm cửa. Đừng nhớ tôi quá nha.’

Hứ, ai thèm nhớ anh chứ! Dịch Nhất Y nhìn tin nhắn, hừ lạnh một tiếng, nhưng bản thân cũng không biết rằng khóe miệng cô đã hiện lên một nụ cười.

Trương Bưu nuôi mèo hồi nào vậy? Mấy ngày nay họ cùng nhau ăn cơm cũng không nghe anh ấy nói. Dịch Nhất Y đi tới trước cửa nhà Trương Bưu, xốc thảm lên, quả nhiên thấy được một cái chìa khóa màu bạc.

Vừa vào cửa, ngoại trừ thấy mấy món đồ chơi cho mèo, Dịch Nhất Y tìm nửa ngày cũng không thấy con mèo nào.

“Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, Tiểu Mễ…Meo meo meo…Ra đây ăn nào.”

Dịch Nhất Y gọi một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng của mèo Tiểu Mễ.

Trên bàn ăn đầy ắp thức ăn cho mèo, Dịch Nhất Y chợt nảy ra ý, cầm lấy bình thức ăn và lắc mạnh vài cái.

"Tiểu Mễ, ra ăn cơm nào, ra đây nào!"

Phương pháp của Dịch Nhất Y quả nhiên hiệu quả. Khi nghe tiếng bình lắc, một chú mèo xám nhỏ không biết từ đâu trong góc nhà đi ra.

Nó từ từ bước về phía Dịch Nhất Y, đi đến cách cô khoảng một mét thì dừng lại, nhìn cô với vẻ mặt cảnh giác.

"Tiểu Mễ ngoan, chị không làm hại em đâu.”

Dịch Nhất Y lấy một ít thức ăn cho mèo từ trong bình ra tay, muốn Tiểu Mễ buông lỏng cảnh giác, đến gần mình hơn.

Tiểu Mễ vẫn không tiến lên, nhưng ánh mắt không còn cảnh giác như lúc đầu, nó thè lưỡi hồng li3m li3m miệng, nhìn chằm chằm vào thức ăn cho mèo trong tay Dịch Nhất Y.

Có lẽ là không chịu được sự dụ dỗ của Dịch Nhất Y, cuối cùng, Tiểu Mễ cũng chậm rãi tiến đến chỗ cô, hướng về phía thức ăn cho mèo trên tay cô.

“Tiểu Mễ ngoan, ăn từ từ nhé, ăn xong chị sẽ chơi với em.”

Dịch Nhất Y nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Mễ, nó không hề kháng cự, thậm chí còn cọ xát khuôn mặt nhỏ vào mu bàn tay cô.

Sau khi ăn no, Tiểu Mễ ngoan ngoãn được Dịch Nhất Y đưa về nhà.

‘Tiểu Mễ đã về nhà.’

Trương Bưu, đang công tác xa ở tỉnh C, nhận được một tin nhắn, ngoài nội dung còn có một tấm hình đính kèm. Đó là ảnh Tiểu Mễ đang ngủ trong lòng Dịch Nhất Y.

Bàn tay mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng vuốt v e đầu Tiểu Mễ, bộ lông màu xám đậm của nó càng tôn lên làn da trắng nõn của Dịch Nhất Y. Khóe miệng Trương Bưu khẽ cong lên, một nụ cười đẹp hiện ra, một cảm xúc khó tả dâng trào trong lòng anh. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!