Rốt cuộc nàng đã tạo nghiệt gì!
Càng nghĩ càng tức, trước mắt không chỉ cảm thấy choáng váng, còn biến thành màu đen, nàng phải chống tay lên bàn mới có thể đứng vững.

Ngay khi nàng đang hổn hển tự hỏi nên làm thế nào để cứu vãn ảnh hưởng của sự kiện từ hôn đối với tương lai sau này, trong sân vốn đang yên tĩnh, đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân vừa dồn dập vừa hỗn loạn.

Còn có tiếng ồn ào.

Nghe động tĩnh, người đến không ít.

Trần Hi cố gắng chống đỡ nhìn ra bên ngoài.

Thấy rất nhiều người tràn vào nhà nàng, không bao lâu đã đứng đầy sân.


"Lục gia cửa nát nhà tan, Lục tiểu tử mang bệnh nặng trong người, , các người lúc này lại từ hôn, chẳng phải đang đẩy người ta vào chỗ chết sao!"
"Đúng vậy! Lúc trước là các người năn nỉ muốn kết thân, hiện tại nhìn Lục gia suy sụp, các người lại là người chạy đến đòi từ hôn! Mặt mũi các người để đâu rồi!"
"Đồ bất lương! Tâm địa đen tối! Thôn Bình Sơn sao lại có một nhà bại hoại như các ngươi!"
"Bại hoại!"
"Không biết xấu hổ!"
"Khinh người quá đáng!"
……
Từng tiếng mắng chửi rơi vào tai Trần Hi, nàng trừng mắt nhìn.

Đây là! Sự kiện từ hôn bắt đầu có tác dụng, nhà nàng bị người trong thôn phỉ nhổ?
Sức mạnh của cốt truyện mạnh mẽ như vậy sao?
Trần Hi lại rùng mình một cái.

Cha mẹ của nguyên thân mang vẻ mặt bất đắc dĩ giải thích cùng người trong thôn, bọn họ đã gom phần lớn tiền bạc của cải trong nhà đưa cho Lục gia xem như để bồi thường, còn tặng không ít vật bổ dưỡng quý giá… Nhưng căn bản không ai nghe, càng lúc càng lớn, thậm chí có người còn ném lá rau héo và trứng thối vào nhà nàng.

Nhìn cha mẹ nguyên thân vì hạnh phúc cả đời của nguyên thân đã dùng hơn nửa gia tài để bồi thường, còn phải đối mặt với việc bị mọi người mắng chửi, còn ôm hết tất cả các sai lầm vào trên người mình, để cho người trong thôn không trách nữ nhi tuổi nhỏ không hiểu chuyện của bọn họ, mũi Trần Hi cảm thấy chua xót.

Kỳ thật cha mẹ nguyên thân thật sự rất yêu thương nguyên thân.

Chẳng qua, nguyên thân là nữ phụ làm bàn đạp cho nữ chính, nhất định cuộc đời này sẽ không chết già.

Các bánh răng của số phận đã quay và kịch bản tồi tệ nhất đã xảy ra, nhưng không phải là không có biện pháp để cữu vãn.

Nếu đã chiếm cứ thân thể con gái người ta, dù thế nào cũng nên để cho cha mẹ nguyên thân an hưởng tuổi già.


Nàng hít sâu một hơi, làm cho tâm tình mình thoáng bình phục một chút, sau đó mới nhấc chân đi ra ngoài.

Cô là đương sự của sự kiện này, không nên để hai ông bà già một mình đối mặt.

Muốn đánh muốn mắng, nàng đều nhận -- cũng hy vọng có thể dập tắt lửa giận của mọi người, giảm bớt chút ảnh hưởng không tốt.

Nhưng mà nàng mới vừa đi tới nhà chính, đã bị thiếu niên chạy tới trước mặt kéo lại.

"Muội muội, trở về đi!"
Thiếu niên có vẻ mặt ngây thơ chất phác, hắn ta đang cau mày, cắn môi lôi kéo nàng đi về phía tây, không cho nàng đi ra ngoài.

Trần Hi sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, thiếu niên trước mắt là ca ca của nguyên thân, Trần Diệu.

Nguyên thân năm nay mười lăm tuổi, Trần Diệu lớn hơn nàng một tuổi.

Nhưng chỉ số thông minh của huynh ấy chỉ dừng lại ở năm tuổi.


Bởi vì khi còn bé, nguyên thân ham chơi nên mới rơi xuống nước, là ca ca đã liều mạng cứu giúp, nàng mới nhặt về một mạng, nhưng ca ca lại sốt cao rồi biến thành kẻ ngốc.

Nhìn người đang liều mạng lôi kéo nàng đi vào trong phòng, còn thường xuyên nhìn chằm chằm vào cửa sợ có người đi vào, nhìn ca ca che chở cho nàng, mũi Trần Hi lại chua xót.

Người một nhà này, quả thật có tư tâm, nhưng cũng không nên có kết cục như vậy như trong nguyên tác.

Nàng vỗ vỗ vai ca ca, cười với huynh ấy: "Không sao, muộn ra ngoài thăm cha mẹ.

"
Thiếu niên không đáp ứng, vẫn liều mạng túm lấy cánh tay nàng không buông.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!