Vừa ra khỏi thôn, lúc rẽ vào đường lớn, trong mắt Trần Hi liếc thấy một bóng dáng.

Nàng có cảm giác hơi quen thuộc, ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Lục Thời Nghiễn mang theo một bó củi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn sang bên này.

Trần Hi: "! "
A, nhìn tinh thần thì xem ra cũng khôi phục chút ít, không uổng công nàng bận rộn.

Quả thật là gầy yếu đến đáng thương.

Một bộ y phục màu trắng giống như treo trên người hắn.

Buổi sáng lúc nàng rời đi, nàng cũng để ý thấy củi nhà họ Lục không còn bao nhiêu, chỉ là lúc ấy trời sắp sáng, nàng đành vội vã về nhà trước.

Vốn dĩ dự định chờ đến khi trời tối sẽ đưa cho hắn một chút củi lửa để dùng, không nghĩ tới chính hắn sẽ đi ra ngoài nhặt củi.

Tuy nhiên có thể tự mình đi ra ngoài nhặt củi, chứng tỏ thân thể của hắn còn có thể chống đỡ, ít nhất sẽ không lập tức lìa đời.

Để nàng có thể thở một chút.

Lục Thời Nghiễn chỉ nghe tiếng bánh xe, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.


Nhìn thấy là Trần Hi và cha mẹ Trần, trên mặt hắn không chút thay đổi, cũng không có bất kỳ cảm xúc nào.

Cũng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó thu hồi tầm mắt.

Trần Hi đang tính toán sẽ đưa củi và than cho hắn: "! "
Thôi, không quan trọng.

Vốn dĩ nàng làm những điều này cũng không phải vì để cho hắn nhớ kỹ mình.

Nàng là vì chính mình và Trần gia.

Nhưng nàng vẫn nhìn Lục Thời Nghiễn thêm hai lần.

Cho đến khi hắn vào làng, nàng mới thu hồi tầm mắt.

Quay đầu lại thấy mẹ Trần đang đan hai tay vào nhau, sắc mặt căng thẳng đến mức tái nhợt, Trần Hi lại cảm thấy phản ứng vừa rồi của mình quá lớn, đã dọa hai ông bà sợ rồi.

"Mẹ à.

" Nàng suy nghĩ một chút, nở nụ cười trấn an nói:" Không có việc gì đâu, mẹ đừng nóng vội.


"
"Sao không vội cho được.

" Trong giọng nói của mẹ Trần mang theo vẻ nghẹn ngào: "Đây chính là tất cả số tiền trong nhà chúng ta!"
Vốn dĩ tiền này là giữ lại làm của hồi môn cho con gái, nhưng thấy con gái thật sự muốn mở cửa hàng ở trong thành, bọn họ bàn bạc một lúc rồi quyết định trước tiên sẽ lấy tiền ra để thuê cửa hàng, coi như là cho con gái một chút của hồi môn, cửa hàng này về sau đều do con gái quản, hơn nữa bỏ tiền ra để kiếm thêm tiền, tiền hồi môn chẳng mấy chốc sẽ tích góp lại được sao?
Chỉ là không nghĩ tới, vậy mà bọn họ lại bị lừa.

Nghĩ tới đây, mẹ Trần nhìn con gái hỏi: "Tiểu Hi à, sao con biết người nọ là kẻ lừa đảo?"
Trần Hi trừng mắt nhìn, cũng không bởi vì lộ tẩy mà lộ vẻ kinh hoảng: "Đêm qua lúc con đi đến hồ nước nhặt trứng vịt hoang, có nghe thấy người bán hàng rong nói thoáng qua, ban đầu không để ý, vừa rồi cha mẹ nói đến cửa hàng, con hỏi thì mới biết ra là nhà mình thuê cửa hàng!"
Dứt lời nàng lại nói thêm: "Đương nhiên, cũng không chắc chắn đó chính là nhà chúng ta, có lẽ người bán hàng rong kia nói đến nhà người khác, mẹ đừng nóng vội, không có việc gì đâu, chúng ta qua đó xem một chút.

"
Không vội?
Làm sao có thể không vội?
Mẹ Trần rất hoảng hốt, cho dù biết con gái nói có lý, bà vẫn không ngừng sốt ruột.

Tích lũy được chút tiền bạc thật khó khăn, bà ấy làm sao có thể không sợ?
"Nếu nhỡ đâu.

" Vừa nghĩ đến việc tất cả toàn bộ tiền trong nhà đều bị lừa, giọng mẹ Trần cũng bắt đầu run rẩy: "Nếu nhỡ đâu thật sự là chúng ta thì sao?"
Trần Hi nắm tay mẹ Trần, cười cười: "Cho dù thật sự là chúng ta, vậy coi như mất tiền để chắn tai họa, tiền này sau này con sẽ kiếm lại gấp trăm ngàn lần, mẹ, mẹ còn không tin vào con gái mình sao?"
Nói xong nàng ghé sát lại gần trước mặt mẹ Trần, vẻ mặt khoe mẽ: "Con gái của mẹ thông minh lanh lợi thế này, là một mầm non tốt trong việc kinh doanh, sau này sao lại lo không kiếm được tiền chứ?"
Mẹ Trần bị bộ dạng này của nàng chọc cười.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!