Một ngày nào đó Tạ Vi Ninh chợt nhận ra mình và Phong Thầm đã nói chuyện với nhau qua Thông Lục Nghi hơn mười ngày liên tục, sớm thì giờ Tuất muộn cũng là giờ Hợi, ban ngày không xuất hiện, không biết hắn đang bận rộn chuyện gì.

Nàng vừa trở thành Tiên Đế, khi nhậm chức phải cần ba ngọn lửa, hiện giờ nàng đã đốt xong tất cả, Yêu giới cũng đã có chủ nhân mới, ngoái đầu nhìn lại Phong Thầm đã là Ma chủ không biết bao lâu rồi, thế mà còn bận hơn cả nàng?

Bốn tháng đối với người thượng giới chỉ là một cái búng tay mà thôi, thỉnh thoảng cũng có tiên quan nói với nàng thời gian hơi gấp.

Bởi vì lần này Tiên Đế và Ma chủ lập khế ước có thể nói là chuyện xưa nay hiếm gặp, nếu chỉ lập khế ước với người khác thì có lẽ sẽ mời nhân sĩ chủ chốt của tứ giới tới chứng kiến Đế phu là ai thôi.

Nhưng đối tượng là Ma chủ, tính ra cùng cấp bậc “ngồi chung mâm” với Tiên Đế. Hai giới kết thân, càng phải xem trọng, hiện giờ các nơi đã bắt đầu trang hoàng, người các thành đều cảm nhận không khí vui mừng.

“Thượng giới lập khế ước khác với thành hôn ở hạ giới.” Ninh Tố Chỉ ngồi nói chuyện với Tạ Vi Ninh ở phòng nàng: “Tứ giới lập khế ước đều sẽ lựa chọn Duyên Định Thạch tốt nhất, mài giũa thành một cặp ngọc Duyên Định, thường là tạo thành kiểu ngọc giản dài và tự khắc hoa. Chờ tới khi các con chọn xong ngày lành tháng tốt, được sự chứng giám của trời đất và trăng sao, các con sẽ cùng dùng phép dẫn ánh sáng của trăng sao vào ngọc.”

“Các con cũng sẽ đưa thần thức vào ngọc, khắc tên của hai con lên ngọc. Sau khi lập khế ước thành công, hai con sẽ giữ ngọc có tên của đối phương.”

“Duyên Định Thạch thường sẽ do nhà trai chuẩn bị.”

Tạ Vi Ninh gật đầu.

Ninh Tố Chỉ dừng một chút mới nói tiếp: “Nếu gặp phải chuyện khó ưa, không muốn sống tiếp với khế ước đó nữa, thì có thể đập vỡ ngọc Duyên Định, ngọc của hai bên sẽ không còn nối liền với nhau.”

Bà ngẫm nghĩ, lại nhớ tới trước đây Tạ Vi Ninh từng chấp nhất với Phong Hành và thầm nghĩ từ khi sinh ra đến giờ, Tạ Vi Ninh chỉ có quan hệ thân thiết với hai nam tử, bèn nói sâu xa: 

“Ninh Nhi, có vài lời ta nên nói trước để con không bỡ ngỡ. Nếu Phong Thầm phụ bạc, con cũng đừng quá chấp nhất. Nam tử trên đời rất nhiều, không có thằng bé thì có thể cưới lại Đế phu khác. Bên ngoài Tiên cung vẫn có rất nhiều nam tử trẻ tuấn tú, từng trải và ổn trọng, họ đều không tệ. Con đừng để mình chịu thiệt.”

Tạ Vi Ninh biết lời này hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng của một mẫu thân, bà muốn tốt cho nàng. Thế là nàng ngoan ngoãn đáp: “Mẫu thân yên tâm, con biết ạ.”

Ninh Tố Chỉ hung hăng nói: “Nếu Phong Thầm dám phụ con! Ta và phụ thân con sẽ không tha cho nó!” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Mắng xong, bà lại dặn dò: “Nếu Phong Thầm không phụ con, nhưng đối xử tệ với con, bọn ta cũng không cho phép hắn bắt nạt con gái mình như thế. Con là Tiên Đế, chẳng lẽ bắt chẹt Đế phu còn khó à? Đến lúc đó không được nữa, thì chọn thêm mấy người…”

“Mẫu thân!” Tạ Vi Ninh dở khóc dở cười: “Người nói quá rồi. Nếu không vui hay ghét nhau thì huỷ bỏ ngọc Duyên Định là được, thêm mấy người vào cung, hà tất phải hành hạ nhau như vậy?”

“Đúng đúng đúng.”

Ninh Tố Chỉ vội vàng nói: “Con biết là tốt. Trước kia hiếm khi nói những chuyện này với con, ta sợ con không biết sẽ cứng đầu cứng cổ, nghĩ quẩn.”

Tạ Vi Ninh: “Không đâu. Con hiểu ý của mẫu thân, lòng con đều tỏ tường.”

“Còn có một chuyện.” Ninh Tố Chỉ nói: “Người Tứ giới thường trăm năm mới mang thai, tuy trong lúc này không có chuyện gì lớn nhưng sinh con cũng cần chú ý, phải chuẩn bị đầy đủ các linh dược linh thực cần thiết.”

Bà đưa nàng một quyển sách mới.

Tạ Vi Ninh rón rén nhận lấy, vừa hồi hộp vừa mở ra xem thử, sau đó khép sách lại.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện giữa mẹ và con, Tạ Vi Ninh lại lấy Thông Lục Nghi ra tìm Phong Thầm.

Lần đầu không có người đáp lại, lần thứ hai mới có tiếng vang lên, có vẻ như hắn đang ở một nơi trống trải, có tiếng gió rất nhỏ, còn có một vài tiếng nói chuyện và tiếng bước chân của ma tu.

“Sao thế?” Giọng nói trầm thấp của Phong Thầm vang lên.

Tạ Vi Ninh nói: “Canh giờ này ở Ma giới còn ồn ào đến vậy sao?”

“……”

Phong Thầm khẽ ho một tiếng, vững tiếng nói: “Ừm. Ban nãy ta xử lý một di tích ở Ma giới.”

Tạ Vi Ninh ngạc nhiên hỏi: “Di tích gì mà cần Ma chủ ra mặt?”

Phong Thầm ung dung đáp: “Yêu giới không có chuyện, ta thân là Ma chủ cũng nên dẫn dắt thuộc hạ xử lý sạch sẽ các di tích bí cảnh lớn nhỏ ở khắp Ma giới và ghi chép vào sổ sách. Mấy ngày nay ta khá bận, nếu nàng cảm thấy chán vì không có ai tán gẫu, thì hãy đi Thập Cảnh tháp tu luyện. Vừa khéo để củng cố tu vi, lúc nàng ra khỏi tháp cũng tới lúc lập khế ước rồi.”

“Chàng cho rằng ta chưa từng đến vào mỗi khi rảnh rỗi ư?” Sự chú ý của Tạ Vi Ninh lập tức bị hắn dời đi: “Lần trước ta đến Thập Cảnh tháp, quả nhiên đã gặp phượng hoàng ở đỉnh tháp, nhưng nguyên khí của nó thương tổn rất nặng sau trận chiến ấy, hiện giờ nó đã biến thành gà con phải tĩnh dưỡng rất lâu. Có điều, ta vẫn có thể sử dụng ấn phượng hoàng.”

“Nhắc mới nhớ, tu luyện ở Thập Cảnh tháp thật sự rất lâu, mà còn ngột ngạt bí bách. Hình ảnh thay đổi cũng chỉ toàn tu luyện đánh nhau, ở lâu trong tháp sẽ tạo gánh nặng trong lòng. Ôi, khoảng thời gian trước ta ở trong tháp một tháng vất vả lắm mới tới đỉnh của cảnh giới Thượng tiên, ra ngoài thì chỉ mới qua một ngày…”

“Ừm.” Phong Thầm thuận miệng đáp: “Thượng tiên trở lên sẽ càng khó thăng cấp, sau khi lập khế ước, ta sẽ vào tháp giúp nàng tăng cấp, việc này không vội.”

Đúng lúc đó, tiếng Kiếp Sát vang lên.

Phong Thầm: “Lại phát hiện một di tích…”

Tạ Vi Ninh rất hiểu chuyện: “Chàng đi đi, ta cũng có việc phải xử lý.”

Sau đó mãi cho đến khi Tiên giới dời Tiên Vân Phù Cư tới gần Ma giới, sự hiểu chuyện này của nàng mới thực sự rõ ràng.

Khu vực gần Ma giới, mới nghe nói mấy ngày nay Ma giới đang có rất nhiều đội ngũ ra ra vào vào ở các canh giờ khác nhau.

Tạ Vi Ninh khó hiểu bèn phái người đi hỏi thăm, mới biết những đội ngũ kia đang đến các bí cảnh ở khắp tứ giới, hoặc các khu vực giấu vật báu trong núi sâu, có vẻ như đang tìm mười hai linh thực cực phẩm.

Nàng không nói với Phong Thầm chuyện mình vào Ma giới, Phùng Ma trấn bên ngoài Ma giới đã xây xong, có ma tu quét tước, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu mở cửa.

Vào Phùng Ma môn cũng có thể thấy Đỉnh Vạn Ma kiêu ngạo gần đó, nhìn từ xa, các tòa nhà đã xây gần xong, đáng lý có thể mở cửa, nhưng hình như ma tu đang lui tới không hề để tâm tới chuyện này mà đang bận rộn chuyện khác.

Tạ Vi Ninh đứng cạnh giới môn, ma tu canh gác nhìn thấy nàng liền hoảng sợ, vội vã hành lễ.

Đỡ hắn ta đứng lên bằng linh khí ôn hòa, Tạ Vi Ninh vẫy tay với hắn ta. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ma tu lưỡng lự bước tới gần.

Tạ Vi Ninh: “Ma chủ… Mấy ngày nay có phải Ma chủ đang bôn ba vì mười hai linh thực cao cấp hay không? Còn mải mê bước vào các di tích?”

Ma tu kinh hãi, mồ hôi chảy ròng ròng, sao Tiên Đế biết chuyện này?! Không được, tuyệt đối không được để Tiên Đế biết Ma giới đang bận rộn chuyện gì, nếu không Ma chủ biết giấu mặt vào đâu!

Hắn ta nuốt nước miếng rồi nói: “Bẩm Tiên Đế, đúng thật là thế.”

Tạ Vi Ninh tò mò: “Vì sao?”

Ma tu vắt hết óc, ngập ngừng không nghĩ ra lý do nào hay: “Bởi vì… Tất nhiên bởi vì mười hai linh thực là vật cao cấp nhất trong các loại tuyệt phẩm, cho nên, cho nên, cho nên…”

Tạ Vi Ninh thấy vẻ mặt hắn ta rối rắm, vầng trán đẫm mồ hôi, tức khắc cảm thấy hắn ta cũng khó xử và gay go, đành vung tay trấn an: “Được rồi, trông ngươi lo chưa kìa. Ta không hỏi nữa.”

Ma tu lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Vi Ninh: “Ngươi đừng căng thẳng, ta sẽ không nói chuyện hôm nay với Ma chủ.”

Ma tu gật đầu lia lịa.

Khi Tạ Vi Ninh về đến Tiên cung, bất chợt cảm thấy mấy chữ: mười hai, linh thực, tuyệt phẩm, rất quen tai.

Nàng ngẫm nghĩ nửa ngày, tìm ra danh sách quà tặng của Ma giới lúc lên ngôi Tiên Đế, lật đến trang có 12 linh thực tuyệt phẩm, hỏi Phù Ngạn: “Ngươi từng nghe nói đến mười hai linh thực cực phẩm chưa?”

Phù Ngạn: “Nô tỳ từng nghe đến.”

Nàng ta xem danh sách mà Tạ Vi Ninh đưa sang, lắc đầu: “Nhưng không phải 12 loại này, chúng cũng thường được xưng là 12 bản “tí hon” của loại cực phẩm, cũng cực kỳ hiếm thấy. Chung quy cũng có linh thực ngàn năm hiếm gặp, giá trị không thấp hơn 8000 vạn linh thạch đâu.”

Tạ Vi Ninh: “Vậy 12 loại cực phẩm là…?”

Phù Ngạn trả lời: “Chúng càng hiếm có hơn, vài món trong đó đều là loại ngàn năm mới sinh ra một cây, hoặc mọi cánh hoa trên cây đều có tác dụng thần kỳ, thường chỉ có thể tìm thấy những cánh hoa ngoài chợ chứ không phải cây. Hơn nữa, nơi các linh thực sinh trưởng luôn có người canh giữ mọi lúc mọi nơi, họ thường xuyên đánh nhau, xong mới phát hiện linh thực biến mất tăm.”

“Nói đến chuyện này, nô tỳ nhớ tới một lời đồn thú vị ở dân gian. Họ nói rằng, nếu có người tình nguyện tặng một trong 12 cực phẩm, nhất định phải lập khế ước với người đó. Dù sao 12 linh thực cực phẩm có giá trị liên thành, người có được nó đều có thực lực hoặc giàu có, chắc chắn lập khế ước sẽ hời to. Cho nên lúc ấy nô tỳ nhìn thấy danh sách đã cảm thấy đây tựa như sính lễ.”

“… Sao các ngươi nghĩ sẽ hời to???”

Thượng giới lập khế ước thoáng quá nhỉ?

Tạ Vi Ninh lại kỳ quái nói: “Rốt cuộc 12 linh thực có tác dụng gì mà mọi người quý trọng như vậy?”

“Người không biết hả?” Phù Ngạn kinh ngạc: “Mỗi một món cực phẩm có giá trị ngang bằng ngàn năm tu vi đấy! Nếu không muốn dùng nó để tăng tu vi nhanh chóng thành công, dục tốc bất đạt, thì cũng có thể dùng làm vật hỗ trợ trong lúc tu luyện, tốc độ tu luyện sẽ tăng rất nhanh, một ngày bằng trăm ngày! Hơn nữa, còn giúp kéo dài tuổi thọ! Cực phẩm “tí hon” chỉ mang một nửa công hiệu, nhưng có vài Tiên Tôn lớn tuổi không muốn ngoẻo, sẽ đi tìm 12 linh thực “tí hon” này.”

Tạ Vi Ninh há hốc mồm.

Nghe xong lời này, nàng tức khắc cảm thấy tờ giấy mỏng manh trên tay trở nên nặng trĩu, càng chưa kể đến 12 cực phẩm “tí hon” đều là cây.

Phong Thầm nghĩ gì thế?

Hắn bị điên rồi à?!

Tạ Vi Ninh nhớ tới thuở đầu Ma giới rất túng thiếu, cảm nhận sâu sắc sự tội lỗi, nghĩ đến chuyện được nghe hôm nay, bèn hỏi: “Phù Ngạn, ngươi cảm thấy Ma giới muốn gom thêm 12 loại cực phẩm là để làm gì?”

“Ma chủ muốn dùng à?” Phù Ngạn suy đoán, giọng điệu chất chứa nghi ngờ: “Nhưng hiện nay sắp lập khế ước tới nơi, ngài ấy còn bận lo chuyện này…”

Hai người nhìn nhau, tựa như đồng thời nghĩ tới điều gì đó, cùng nhau co rụt con ngươi.

Phù Ngạn: “Không lẽ Ma chủ muốn tìm 12 loại đó để làm sính lễ?!”

Tạ Vi Ninh bật dậy che miệng nàng ta: “Suỵt, không được nói không được nói, tiền cả đấy! Ma giới làm gì có nhiều tiền đến thế!”

Miệng thì nói không có, nhưng nét mặt nàng còn hoảng loạn hơn cả Phù Ngạn.

Tạ Vi Ninh ngồi yên một lúc lâu, xét đến mấy ngày nay Ma giới cực kỳ lạ thường, còn có sự bận bịu của Phong Thầm, cùng với đến bây giờ họ vẫn chưa tặng sính lễ, nàng đã lờ mờ hiểu ra.

Sau đó qua mấy ngày, Ma giới đưa Duyên Định Thạch tới, mời nàng tới xem thử có vừa lòng hay không.

Tạ Thương và Ninh Tố Chỉ cũng chạy tới, vừa nhìn đã khiếp sợ.

Tạ Vi Ninh thấy ngọc thạch lung linh rực rỡ, linh khí tràn ngập. Nàng nhìn thấy biểu cảm của phụ mẫu, cũng ngờ ngợ được.

“Vừa lòng, cực kỳ vừa lòng.”

Duyên Định Thạch tuyệt phẩm hiếm thấy vừa xuất hiện, đối lập trên thị trường truyền lưu giá cả, nàng sao có thể không hài lòng.

Nếu còn không vừa lòng, sợ rằng Phong Thầm cầm cố luôn Ma giới.

Để thể hiện thành ý, Ma giới đã cắt cử Đại trưởng lão tới.

Tạ Thương và Ninh Tố Chỉ cũng biết mối quan hệ giữa Đại trưởng lão và Phong Thầm, nên tỏ ra rất thân thiết.

Tạ Vi Ninh nhìn sang, khi Tạ Thương nói chuyện với Đại trưởng lão vui vẻ, cười lớn rủ nhau mấy ngày nữa cùng vân du Tứ giới, thuận tiện đến Hội đấu giá xem Minh Châu thế này thế nọ. Lúc nói đến linh thạch, nét mặt Đại trưởng lão lập tức khác thường, cơ mặt hơi co giật.

Tạ Vi Ninh vừa thấy liền chen ngang, đổi sang đề tài khác, mới bỏ qua việc này.

Qua lần này, Tạ Vi Ninh dám chắc mấy ngày nay Phong Thầm bận rộn là muốn làm một chuyện hoành tráng! Đại trưởng lão run rẩy khi nhắc tới hai chữ “linh thạch”, vậy nghĩa là gì? Chắc chắn Ma giới đang thiếu tiền!

Ma giới, quả thực sắp phá sản rồi!

Lòng Tạ Vi Ninh rất phức tạp, khéo léo bày tỏ nỗi lo lắng với mẫu thân, muốn nghe ý kiến của bà.

Kết quả, Ninh Tố Chỉ nghe được một nửa thì hoang mang hỏi: “Thế thì bất ổn chỗ nào? Tại sao Ma giới lại nghèo túng vì chuyện này?”

Ninh Tố Chỉ nhìn danh sách quà tặng, mỉm cười: “Những thứ này quả thật rất quý trọng cũng thể hiện lòng thành, nhưng nếu Tiên giới muốn cất công chuẩn bị thì có thể lấy ra gấp 10 lần như thế. Ninh Nhi, con chính là Tiên Đế, Ma giới muốn chuẩn bị sính lễ tốt nhất, chẳng phải rất bình thường ư? Con cứ an lòng, Ma giới có như thế cũng sẽ không nghèo tới mức không có cọng mồng tơi đâu.”

Tạ Vi Ninh muốn nói lại thôi, nàng không dám kể chuyện mình từng làm Ma Tôn và Ma chủ, cảm thấy Ma giới kiếm tiền thì tệ hại, giết người phóng hỏa thì không thầy dạy cũng giỏi.

Ôm nỗi lo lắng, Tạ Vi Ninh đi tìm Kiếp Sát.

“Người nói, Đỉnh Vạn Ma mở cửa à? Chính thức mở cửa?” Kiếp Sát do dự: “Nhưng lúc trước ta hỏi chủ thượng, ngài ấy đã nói khi nào nhớ ra hẵng mở.”

Tạ Vi Ninh lục lại ký ức, nhớ ra? Hắn còn chờ nhớ ra chuyện gì nữa?

Chắc là để nàng nhớ ra.

Hắn biết nàng hứng thú với việc này, cố ý để lại cho nàng quyết định.

Đứng trước Kiếp Sát, nàng lấy Thông Lục Nghi ra tìm Phong Thầm, sau khi nói Kiếp Sát đang ở đây, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Chàng đã chuẩn bị hết mọi thứ cần thiết cho Đỉnh Vạn Ma chưa? Nếu hiện tại ta muốn mở cửa, các cửa hàng có thể trưng bày đồ vật được chứ?”

Phong Thầm sửng sốt: “Tất nhiên đã sớm chuẩn bị xong xuôi.”

Hắn nói: “Lần trước nàng nói xong, ta đã sắp xếp một nhóm người phụ trách riêng Đỉnh Vạn Ma.”

Tạ Vi Ninh gật đầu: “Vậy mở cửa đi.”

Nàng lo ngại động chạm đến thể diện và cảm xúc của người nào đó, không dám nói bởi vì sợ chàng không có tiền, chỉ nói: “Mấy ngày nay vừa vặn ta đang chán, Đỉnh Vạn Ma mở cửa cũng sẽ có chút việc cho ta làm.”

Phong Thầm không nghi ngờ gì, đáp: “Nàng muốn làm thì cứ làm. Kiếp Sát, ta không ở đó, các ngươi đều nghe theo sai bảo của Tiên Đế.”

Kiếp Sát dằn lại nỗi chấn động: “Rõ!”

Lần đầu Tạ Vi Ninh chưởng quản công việc của Đỉnh Vạn Ma với thân phận Tiên giới, lập tức bắt đầu xắn tay áo lên vào việc.

Kiếp Sát nghe nàng phân phó đâu ra đấy, cũng không cần họ báo cáo các hạng mục ở Đỉnh Vạn Ma liền hiểu rõ, ánh mắt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

Không lâu sau, Tứ giới nhận được một tin sốt dẻo.

Ma giới sắp mở cửa với người ngoài!! Không phải là nơi ma khí lượn lờ, yêu vật khủng khiếp, mà là Đỉnh Vạn Ma trong những lời thường đồn trên phố!

Khi biết việc này, ngoài Ma giới, người các giới khác đều rất khó tin, thậm chí vẫn giữ thái độ hoài nghi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đồ của Ma giới có gì tốt đẹp chứ? Sống trong đám ma khí đó quá lâu, sẽ chỉ tốt với mỗi ma tu chứ người khác thì không, họ đến đó làm gì chứ?

“Nhưng đó là Ma giới.” Một người trong quán trà nói: “Trăm năm trước Ma giới vô chủ, ma khí còn đáng sợ hơn hiện tại, mới đến gần giới môn một bước, ta đã vọt ra ngoài, căn bản không dám tới gần, chẳng khác nào tự nộp mạng. Có thể nói bọn ta chưa từng đến Ma giới. Đến khi Ma chủ nhậm chức, giới môn đóng chặt, bọn ta có muốn cũng không vào được.”

“Í, nhà ta có người là Hộ Thiên Vệ từng đến Ma giới, họ nói với ta rằng Ma giới đã khác trước rất nhiều. Cứ nhìn Phùng Ma trấn gì đó ngoài Ma giới là biết, nói rằng Đỉnh Vạn Ma khá giống Tiên giới bên trong Bất Ngự Môn, nhưng cảnh tượng khác biệt, đứng từ xa quan sát đã cảm thấy chấn động!”

“Nhắc tới Phùng Ma trấn, nó ở bên cạnh Ma giới cũng tính là nằm trong Tiên giới.” Một người khác nói: “Nhưng chúng ta thuê pháp bảo chạy tới đó, ít nhất cũng mấy tháng mới tới nơi, nếu không có linh thạch, chẳng phải mất tận mấy năm ư? Lỗ lắm, Ma giới có gì hay ho mà tới chứ.”

“Hơn nữa, hiện giờ Ma giới có tốt đến đâu nhưng cũng chỉ là ma tu. Người ta chỉ tốt với Tiên Đế và người Tiên cung, cảnh giới chúng ta thấp kém, họ chẳng xem là cái vẹo gì đâu, tới đó còn bị sỉ nhục.”

“Không nhắc thì thôi, đến bây giờ ta còn nhớ rõ 5 năm trước ta gặp một ma tu. Chu choa, hắn vừa nhìn thấy đã hung hăng, thiếu điều muốn chém ta!”

Mọi người ở đây liên tục xua tay, cả đám cảm thán, một vài Huyền Tiên đứng cạnh đó lao tới: “Nói bậy!”

“Các ngươi không hiểu thì đừng ăn nói hàm hồ, Ma giới làm gì đáng sợ đến thế?!”

Một Huyền Tiên trong đám cả giận nói: “Hơn nữa Ma giới biết đại đa số người đi lại khó khăn, quãng đường xa xôi, còn cố ý hợp tác với Tiên cung để xây dựng tuyến đường riêng! Có cả Tiên hạc của Tiên cung, còn có thuyền mây đặc biệt! Các ngươi ngồi Tiên hạc của Tiên cung chưa? Chắc chưa đâu nhỉ, chỉ cần 300 linh thạch là đi được một chuyến rồi! Các ngươi ngồi thuyền mây chưa? E là còn chưa nhìn thấy, 1000 linh thạch là đủ!”

“Tiên hạc? Thuyền mây?!” Có người kinh ngạc thốt lên: “Thật không vậy? Sao tiện lợi thế?!”

Huyền Tiên hừ một tiếng: “Cho nên Ma giới và Tiên cung đã suy xét mọi chuyện cả rồi!”

“Sao bọn ta biết ngươi nói thật hay giả?” Người nọ nhìn hắn đầy nghi ngờ: “Còn gì mà đường riêng? Đó là thứ gì?”

“Chậc, bởi mới nói các ngươi ngu ngục.” Huyền Tiên khoanh tay, rõ ràng lúc trước bản thân hắn nghe nói cũng mù tịt, cùng bày đặt chê người khác mà không hổ thẹn: “Đó là con đường riêng dẫn đến Phùng Ma trấn, nơi này của chúng ta cách khá xa thì lên thuyền mây chạy trên đường riêng, nếu ở gần thì đi bằng Tiên hạc. Tới Phùng Ma trấn cũng cách Ma giới một bước, lúc đó muốn đến Đỉnh Vạn Ma thì chỉ cần nhấc chân bước vào thôi.”

Mọi người: “Thật ư?!”

Cũng có người không vui nói: “Ngươi nói như Phùng Ma trấn có thứ gì tốt lắm vậy, bộ Tiên giới không có thứ đó à?”

“Ngươi có Hắc Thạch không?”

Người nọ đứng hình mất 2 giây.

“Hiện giờ làm gì mua được Hắc Thạch trên thị trường, nhưng ở Phùng Ma trấn lại có các loại đồ vật chế tạo từ Hắc Thạch.” Huyền Tiên nói: “Còn có luyện khí sư chuyên nghiệp, có thể chọn Hắc Thạch ngay tại cửa hàng rồi nhờ luyện khí sư chế thành pháp bảo. Nhanh thì một ngày lâu thì bảy ngày là có một pháp bảo dành riêng cho mình rồi!”

Người xung quanh bắt đầu hơi xao động.

“Vả lại, họ còn bán rẻ hơn Hội đấu giá rất nhiều!”

Huyền Tiên nói xong lại nhìn sang sắc mặt lưỡng lự của họ, tâng bốc tiếp: “Hiện nay Hắc Thạch của Ma giới đều có đánh dấu, pháp bảo được đúc thành cũng có dấu ấn riêng, có chất liệu và trận pháp đặc thù, còn có khế ước với người mua sắm. Cảnh giới Tiên Tôn trở xuống không thể xóa dấu, nếu có người muốn cầm đi đầu cơ trục lợi, thì đó chắc chắn là hàng lậu. Nếu bị Hộ Thiên Vệ tuần tra hoặc ma tu nhìn thấy, đều có thể tịch thu ngay lập tức!”

“Tiên Tôn cũng khinh thường làm chuyện hạ đẳng này, Ma giới tặng một pháp bảo Hắc Thạch cho mỗi Tiên Tôn nữa đấy.”

Vừa dứt câu, mọi người liền nhấp nhổm muốn đến đó.

Không nói đến thứ khác, chỉ cần nộp vài linh thạch để được ngồi lên vật mà cả đời họ chưa từng tiếp xúc, đổi mới một chút cũng tốt mà.

“Sao các ngươi biết rõ thế?”

Huyền Tiên vừa nghe liền khoe lệnh bài của Phùng Ma trấn, nửa thật nửa đùa nói: “Xem đi! Hôm ấy bọn ta tò mò muốn đến xem Phùng Ma trấn là nơi thần thánh gì, nhưng lại bị Ma chủ và Đế Nữ phát hiện! Lệnh bài Phùng Ma trấn là bằng chứng bọn ta từng đến Phùng Ma trấn.”

Mọi người: “Ái chà!!”

“Ma chủ và Đế Nữ?!! Các ngươi may mắn quá vậy!”

Huyền Tiên nói: “Xời! Ma chủ còn đích thân bày tỏ hoan nghênh bọn ta tới, đại ma đầu trong miệng các ngươi đối xử ôn hòa với các Huyền Tiên như bọn ta lắm. Thế mà các ngươi còn ngồi đây bịa đặt về ngài, có thấy ê mặt không?!”

Mấy Huyền Tiên bên cạnh cũng vừa khéo lấy ra một túi ngọc giản, phát cho từng người ở xung quanh: “Nè xem đi, Ma giới viết đây. Con đường riêng thông từ Tiên giới đến Ma giới ở khắp mọi nơi, hai giới Yêu Minh muốn sống ở Ma giới một thời gian, Phùng Ma trấn và Đỉnh Vạn Ma có mọi thứ trên đời, trên ngọc cũng có bản đồ và được đánh dấu hẳn hoi.”

Người trong quán trà xem xong nội dung trong ngọc giản, còn có hàng chữ to giảm 10% tất cả sản phẩm nếu mua vào 7 ngày đầu. Họ ngẩng đầu lên nhìn nhau, lập tức giải tán và phóng tới con đường riêng gần nhất.

Các Huyền Tiên đưa “tờ bướm” cho quán trà để họ tiếp tục phân phát, sau đó thong dong bước đi.

Chuyến thuyền mây lần này chật ních người, họ chạy tới vừa kịp lúc còn vài chỗ cuối cùng, người chậm mấy bước bị rớt lại kêu gào bên dưới, tiên quan lái thuyền mây thò đầu xuống nói: “Các vị đừng sốt ruột, chuyến này đi rồi, chuyến sau sẽ lập tức tới đón các ngươi!”

“Nhưng cũng mất một tháng!”

Tiên quan cũng chịu thua: “Tốc độ thuyền mây dựa vào số linh thạch, Tiên cung đã suy xét khả năng chi trả của mọi người mà định mức giá linh thạch. Thế này vậy, bọn ta đều nghe thấy yêu cầu của mọi người, ta sẽ lập tức phái Hộ Thiên Vệ báo với Tiên cung xem thử họ có cử thêm vài thuyền mây tới đây không.”

“Tốt quá, tiên quan nhất định phải nói giúp bọn ta!”

Trấn an xong xuôi, người trên thuyền lại thấy các Huyền Tiên đưa ra lệnh bài của Phùng Ma trấn, được vào thẳng phòng mà không nộp linh thạch, họ lập tức gào to: “Vì sao họ không cần nộp linh thạch? Ta biết ngay mà, vừa rồi họ nói giúp cho Ma giới, chắc chắn đã…”

“Chư vị hiểu lầm rồi.”

Tiên quan nói: “Lệnh bài này là lệnh bài hạ phẩm của Phùng Ma trấn, là khách quý của Phùng Ma trấn. Nếu chi tiêu một ngày trên 500 vạn linh thạch thì có thể vào Ma giới nhận. Lệnh bài này có thể miễn phí đi đường riêng, và được giảm giá 10% với mọi chi tiêu ở Phùng Ma trấn với Đỉnh Vạn Ma.”

Mọi người sốc tận óc.

Có người hỏi thêm: “Nghĩa là còn có trung phẩm và thượng phẩm?”

Tiên quan nói: “Không sai, trung phẩm và thượng phẩm, cùng với tuyệt phẩm cấp bậc cao nhất, chính là khách quý cao cấp của Phùng Ma trấn. Một ngày phải chi tiêu 2000 vạn, 4000 vạn, 6000 vạn linh thạch. Nếu một năm tiêu phí trên 4000, 6000 và 9000 vạn linh thạch, cũng có thể có những lệnh bài này.”

“Trung – thượng – tuyệt phẩm được miễn trả linh thạch cho mỗi lần đi đường riêng, mỗi năm thượng phẩm và tuyệt phẩm sẽ có được một cơ hội định chế pháp bảo mà không tính thù lao. Hơn nữa, còn được giảm 20% với mọi chi tiêu ở Phùng Ma trấn và Đỉnh Vạn Ma.”

“Trời ạ! Thế thì biết bao nhiêu tiền mới đủ!!”

“Nhưng, nhưng mỗi năm đều có pháp bảo à? Nếu nhờ bạn bè thân thích tích lũy… Hình như tính ra cũng không lỗ?”

Tiên quan cười nói: “Không chỉ thế, khách quý thượng phẩm tuyệt phẩm đều có khách đi3m riêng để nghỉ lại, Phùng Ma trấn có một khách đi3m yên tĩnh, vắng vẻ và an toàn cực cao dành riêng cho họ. Hằng ngày khách đi3m sẽ có thức ăn thay đổi theo ngày, có thể ăn uống thỏa thích.”

“Chà!!”

Mọi người nghe mà nôn nao, chẳng sợ rỗng túi.

Mọi người truyền miệng nhau qua lại, chỉ trong mấy tháng đã lan khắp Tứ giới, hai giới Yêu Minh tò mò bèn vượt khó lên đường, nghe nói Tiên giới lan truyền mấy chuyện kỳ lạ càng tăng thêm sự hiếu kỳ. Có người thấy thế liền đi từ sớm, còn xách về món đồ chơi có chứa Hắc Thạch. Trời đất quỷ thần ơi, Hắc Thạch mà biến tấu thành đồ chơi? Quả thực phí phạm của trời! Ai nấy đều hận không thể bay thẳng tới Ma giới.

Lệnh bài hạ – trung – thượng – tuyệt phẩm của Phùng Ma trấn vừa ra mắt, khiến các Tiên quân Tiên Tôn, thậm chí hoàng tộc và Minh tướng của hai giới Yêu Minh kinh ngạc; mọi người liên tục xin nghỉ để đến xem Đỉnh Vạn Ma.

Một tháng qua đi, Kiếp Sát và Đoạt Kiêu cũng đã rảnh rỗi trở về Ma giới, ngơ ngẩn nhìn thu nhập hàng ngày của nhà mình.

Lúc này Phong Thầm còn đang vùi đầu ở trong di tích bí cảnh, có lẽ phải mất mấy ngày mới ra ngoài.

Tạ Vi Ninh thản nhiên ngồi xếp bằng ở thư phòng, ghi chép thu nhập và chi phí vào “bảng cân đối kế toán”.

Kiếp Sát nhìn nàng, trong lòng cảm thấy không hổ là Tiên Đế, nàng chỉ ngồi mà đã tỏa ra ánh sáng vàng toàn thân, chói loá đến đến độ không mở nổi mắt.

Hiện tại Kiếp Sát bắt đầu hơi lo lắng, Tiên Đế như thế, liệu rằng Ma chủ của họ có thể bị ghét bỏ hay không nhỉ? Ngày tháng dần trôi, liệu rằng có một nam tu tâm cơ, thâm trầm, quyến rũ xuất hiện và hớp hồn Tiên Đế thì sao?

Không được!

Tạ Vi Ninh bỗng nhiên giơ tay lên: “Ê, các ngươi lấy túi này xuống đi. Nên tăng lương cho mọi người rồi.”

Kiếp Sát lộ vẻ mặt cảm động: “Cảm ơn Tiên Đế!”

Đoạt Kiêu nhận lấy với hai mắt tỏa ánh sáng.

Tạ Vi Ninh chỉ vào một phần khác: “Cái này cho Ma chủ. Không phải ta cho chàng ấy mà là dựa theo thu nhập ở Ma giới, thân là Ma chủ cũng nên có.”

Kiếp Sát rất cảm động: “Vâng!”

Ra khỏi thư phòng, Kiếp Sát kéo Đoạt Kiêu tuyên bố: “Tiên Đế cưng chiều chủ thượng đến thế, chúng ta không thể để Tiên Đế thất vọng! Phải nắm chặt mới được!”

Đoạt Kiêu: “Nắm chắc gì vậy?”

Kiếp Sát nói: “Chủ thượng đó, ngài ấy nhất định phải dùng 100% công lực để hầu hạ… À không, cảm tạ Tiên Đế! Chúng ta đi tìm sách đi, lấy vài cuốn cho chủ thượng học tập!”

Đoạt Kiêu ngơ ngác: “Hả?”

Kiếp Sát nháy mắt đã bỏ hắn mà chạy.

Mấy ngày sau, Phong Thầm vừa ra khỏi bí cảnh đã được tặng một đống túi Càn Khôn.

Hắn nhìn lướt qua số lượng linh thạch bên trong, đáy mắt hơi lộ vẻ kinh ngạc nhưng mau chóng nén lại, nhíu mày nói: “Đã lỡ nhận của nàng rồi, nhưng không được dùng số linh thạch này cho sính lễ.”

Dù sao cũng là số tiền Tạ Vi Ninh kiếm ra giúp Ma giới, làm sao có thể tiêu số linh thạch của nàng vào sính lễ chứ?

Hắn trầm mặc suy tư một lát rồi nói: “Cất vào kho, giao cho bộ phận vận chuyển của Ma giới.”

Kiếp Sát: “Rõ! Chủ thượng, có Tiên Đế tương trợ, áp lực của Ma giới giảm thiểu rất nhiều!”

Phong Thầm nhàn nhạt nói: “Nàng ấy rất giỏi.”

Kiếp Sát nhìn xung quanh không có người, lén lút đưa mấy quyển sách: “Chủ thượng, ngài hãy đọc trước khi lập khế ước. Có vài lời, thuộc hạ biết không nên nói nhưng cần phải nói, dù sao ngài… Hơn trăm năm qua chưa từng song tu với người nào, ngài cũng phải để lại ấn tượng tốt với Tiên Đế vào đêm lập khế ước, đúng không?”

Sắc mặt Phong Thầm lập tức thay đổi: “Kiếp! Sát!”

Ma khí cuộn trào như chú rồng khổng lồ, Kiếp Sát nhanh chân “sủi” mất tăm.



Ma giới bừng bừng sức sống, bầu không khí vui vẻ lan tỏa trong lòng mỗi ma tu.

Sau đó đã tới ngày lập khế ước, là ngày Tứ giới cùng vui. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tiên Đế và Ma chủ lập khế ước, hiếm lạ nhất trần đời, người Tứ giới chạy tới Tiên giới cũng chỉ muốn ngắm nhìn từ xa, thấy được thành trì, dù chỉ được nhìn tia sáng chiếu xuống Duyên Định Thạch cũng tốt rồi.

Ai mà ngờ bầu không khí lại hào hứng như vậy, Tiên giới sẽ cho mỗi vị khách tới đây một trái táo tiên ngọt lành, không chỉ thế, đến Ma giới vào ngày này cũng có thể nhận được một chum rượu nhỏ.

Tuy chỉ là một vật nho nhỏ nhưng tạo sự vui thích cho các khách đến chung vui, vì thế họ ca ngợi tận mấy ngày.

Sính lễ được chuẩn bị xong sẽ đưa đến Tiên cung.

Tạ Thương và Ninh Tố Chỉ tán gẫu với Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão hồi lâu, hai bên tràn ngập hân hoan.

Tạ Vi Ninh nhìn danh sách mà hạn hán lời, trong đầu chỉ có một điều về Phong Thầm: Chàng ấy thật sự có bản lĩnh.

May mà nàng mở cửa Đỉnh Vạn Ma, nếu không mỗi giờ mỗi khắc Ma giới đều phái người ra ngoài giật tiền à?

“Đã đến giờ.” Tiên quan hô to bên ngoài.

Lúc này Tạ Vi Ninh mới đứng lên bước ra.

Lập khế ước không cần chú trọng ăn mặc như Đại điển lên ngôi, nhưng để tăng thêm niềm phấn khởi, Ninh Tố Chỉ vẫn chuẩn bị cho nàng một bộ xiêm y màu đỏ.

Lúc nàng bước ra từng bước một, xa xa nhìn thấy ở cuối đường cũng có một người mặc đồ màu đỏ đang đứng.

Tạ Vi Ninh đến trước mặt hắn, mỉm cười thủ thỉ: “Chàng mặc đồ như nguyên cây đèn lồng đỏ ấy.”

Phong Thầm: “… Đại trưởng lão chuẩn bị.”

Hắn rũ mắt nhìn nàng, nói: “Nàng rất đẹp.”

Tạ Vi Ninh ra vẻ tự hào dạt dào: “Xời, gu của mẫu thân chắc chắn phải đẹp.”

Phong Thầm thấy nàng cười rạng rỡ, khóe môi cũng khẽ cong cong.

Hai người nắm tay cùng đi ra, đứng trên đài cao trước mặt mọi người.

Ngọc Duyên Định lơ lửng trên không nhờ pháp thuật của họ.

Trận pháp vừa thành, tầng mây tan biến để lộ mặt trời mới mọc, từ từ ngưng tụ một chùm sáng chiếu lên ngọc.

Hai người cùng đưa thần thức vào ngọc, ải khó khăn đầu tiên tan rã trong chốc lát. Hoàn thành lập khế ước một cách thuận lợi, ngọc Duyên Định chia thành hai mảnh rơi vào tay hai người.

Tạ Vi Ninh mân mê ngọc giản khắc tên nên hơi gồ ghề, trái tim tựa như có dòng nước ấm áp chảy qua.

Phong Thầm cầm ngọc giản chạm vào cái của nàng.

Tạ Vi Ninh cười rộ lên: “Đi thôi, còn phải mở tiệc chiêu đãi khách khứa.”

Phong Thầm lại nhét một viên linh dược vào tay nàng: “Linh tửu trong yến hội gây cồn cào bụng, nàng uống trước sẽ đỡ hơn.”

Lúc này Tiên quan chỉ huy Tiên thú bay lên trời, tiếng gáy trong trẻo vang xa khiến mọi người bừng tỉnh.

Tiếp theo, các Tiên thú bay khắp Tiên giới rải tiên quả hoặc túi linh thạch nhỏ.

Mọi người liền biết khế ước của Tiên Đế và Ma chủ đã thành! Hai người lập khế ước là chuyện vui của cả hai giới đấy!

Màn đêm buông xuống, người trong yến hội đặc biệt biết điều nên ra về từ sớm, dành thời gian còn lại cho hai người vừa lập khế ước hôm nay.

Tạ Vi Ninh ngửi mùi trên người Phong Thầm, nhíu mày chê bai: “Chàng đi tắm trước đi.”

Đột nhiên, nàng nhận ra mình bị người ta kéo sang bất ngờ, nhào vào lòng hắn, cảm giác một bàn tay nóng hổi nhẹ nhàng đỡ lưng nàng.

Phong Thầm gục đầu xuống, mùi rượu phất qua chóp mũi nàng, tựa như hắn cũng đang ngửi cơ thể nàng, lẩm bẩm: “Ninh Nhi, trên người nàng nặng mùi rượu quá.”

Tiếng gọi Ninh Nhi vang lên, Tạ Vi Ninh chợt không biết nói gì, dường như hương rượu đang bốc lên khiến khuôn mặt nàng nóng bừng.

Không biết vì sao nàng nghe thấy hai chữ này từ trong miệng Phong Thầm, lại cảm thấy trái tim tê rần?

Âm thanh khàn khàn sát bên tai nàng, hơi thở nhè nhẹ phà vào cổ, chậm rãi di chuyển, nhẹ nhàng đến gần.

“Nàng tắm với ta.” Hắn khàn giọng nói.

“?”

Tạ Vi Ninh trợn to mắt: “Cái gì……”

Ngay sau đó trời đất quay cuồng, nàng đã bị bế lên.

Tạ Vi Ninh còn chưa kịp hô lên đã cảm nhận được thân pháp của hắn rất nhanh, hình ảnh xung quanh thay đổi xoành xoạch, đành phải vội vàng ôm cổ Phong Thầm.

“Chàng, chàng cũng hung hăng càn quấy quá đấy!”

Phong Thầm bình tĩnh đáp: “Bốn bề vắng lặng.”

Tạ Vi Ninh chợt sững sờ.

Nhưng chỉ trong chốc lát, hai người đến một chỗ sương mờ dày đặc, tràn ngập hơi nước nóng ẩm, sắc mặt Tạ Vi Ninh khó nén nổi cơn khó chịu, Phong Thầm khẽ hỏi: “Nàng nóng à?”

Tạ Vi Ninh tức khắc cứng đờ, mím môi. Nàng cảm thấy vấn đề này, dù trả lời đúng hoặc không đúng đều là vấn đề vô cùng tế nhị.

Phong Thầm hơi cử động ngón tay.

Lúc Tạ Vi Ninh phản ứng lại, vạt áo của nàng đã bị hắn từ từ cởi ra, tuy cổ không còn bị bó buộc nữa, nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ngực cũng hơi khoan khoái, nhưng…

Phong Thầm phát hiện thân thể nàng hình như hơi tụt xuống, tăng sức tay đặt nàng lên người mình. Tạ Vi Ninh không kịp làm gì trước động tác của hắn, xấu hổ rầu rĩ nói: “Chàng làm gì thế?”

“Ừm.”

Phong Thầm lên tiếng, ung dung nói: “Nàng sắp ngã.”

Tạ Vi Ninh: “Ngã thì ngã thôi, đây cũng không phải sông, ta xuống nước không đứng vững được à!”

Miệng nàng cứng cỏi quật cường, nhưng hồn nhiên không biết mình đã đỏ bừng mặt, đôi mắt dường như lóng lánh gợn sóng, thấm đẫm hơi nước.

Phong Thầm nâng mắt, cười khẽ: “Vậy ta đưa nàng xuống.”

Tạ Vi Ninh trố mắt, chợt cảm giác sức mạnh đỡ th@n dưới của mình dời đi, lúc thân thể rơi xuống, lại có một đôi tay kéo nàng xoay người đặt bên mép hồ, giọng nói khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu: “Như vậy ổn không?”

Tạ Vi Ninh nghiến răng nói: “Ổn chỗ nào? Căn bản không thể nhúc nhích, làm sao tắm rửa, làm sao bay mùi rượu…” Câu còn lại biến mất tăm.

Khoảnh khắc mơ màng, dường như nàng nghe có người nói: “Ta sẽ thay y phục cho Tiên Đế.”

Tạ Vi Ninh lập tức tỉnh táo hơn một chút, thẹn quá hóa giận đè lên vai hắn ngồi dậy: “Chàng gọi ta là Tiên Đế? Tốt thôi, vậy trẫm c ởi đồ cho cục cưng nhé!”

Trong lúc nói chuyện, cảm giác ấm áp mềm mại kề bên môi nàng, hơi thở của hai người hòa quyện rồi lại nhẹ nhàng thả ra, lúc nàng sắp sửa nói chuyện lại lấp kín như đang cố ý.

Phong Thầm buông một tay để kéo tay phải nàng đặt lên người mình, giọng nói khàn khàn dụ dỗ: “Nào, cởi đi.”

Đầu ngón tay Tạ Vi Ninh run rẩy, lúc chạm vào y phục của hắn lại cảm thấy bộ đồ ướt sũng dính chặt vào người. Vừa mới được dời sự chú ý, nàng lại bị cuốn vào hoạt động của môi răng, cơ thể bủn rủn mất sức.

Nàng đẩy ng ực hắn, giận dỗi: “Không cởi được…”

Phong Thầm “Ừm” một tiếng, hờ hững đáp: “Ta giúp phu nhân.”

Vành tai Tạ Vi Ninh bỗng dưng được nhuộm hồng, nhìn vẻ mặt và hành động vô cùng tự nhiên của hắn, nhưng nháy mắt nàng lại không dám mở mắt nhìn thẳng nữa.

Lúc nhắm mắt, nàng bất ngờ nhận ra cảm giác trên cơ thể trở nên cực kỳ rõ ràng, cảm nhận phần eo đang được x0a nắn nóng rực, tức khắc toàn thân căng cứng.

Hình như Phong Thầm khẽ khàng thở ra.

“Phu nhân, cảm thấy mùi rượu đã bay bớt chưa?”

Tạ Vi Ninh không nói nên lời.

Phong Thầm kề sát tai nàng, giọng nói trầm thấp: “Ninh Nhi.”

Tạ Vi Ninh nhắm mắt run rẩy, phần lưng được bàn tay hắn đỡ lấy tựa như rất săn sóc, sợ nàng bị thương bởi độ cứng của thành hồ.

Tạ Vi Ninh chỉ đành dựa hẳn vào trên người hắn, đến khi mất hết sức lực toàn thân mới kinh ngạc phát hiện chỗ bất ổn.

Sao Phong Thầm biết suối nước nóng trong điện của nàng được đặt ở đâu! Mà còn quen thuộc đến thế?!

Nhưng ý nghĩ này đột nhiên bị người nào đó quấy nhiễu, khiến nàng không còn tâm tư nghĩ ngợi gì nữa.

Hôm sau.

Tạ Vi Ninh vừa tỉnh giấc, đá văng Phong Thầm xuống giường.

Thư phòng, Tạ Vi Ninh cầm bản đồ của Tứ giới, một là Tiên giới, hai là Đỉnh Vạn Ma của Ma giới, ba là Yêu giới.

“Giang sơn của Trẫm!”

Yêu Chủ của Yêu giới được lựa chọn sau khi Tứ giới thống nhất và quyết định, ngày nay mỗi tháng đều sẽ đến Tiên giới báo cáo mọi sự vụ, cũng có thể tính vào giang sơn của nàng.

Tạ Vi Ninh cuộn bản đồ của Ma giới lại, chỉ thẳng vào người nào đó: “Mỹ nhân của Trẫm!”

“……” Phong Thầm phối hợp gật đầu: “Ừm.”

“Chàng biết tuân thủ quy củ ở Tiên cung không?”

Phong Thầm thong dong đáp: “Biết.”

Tạ Vi Ninh: “Láo xược! Sao chàng dám trả lời trẫm như thế? Chàng lén lôi kéo thị nữ bên cạnh trẫm, dò hỏi vị trí suối nước nóng, trẫm còn chưa tính sổ với chàng đâu đấy!”

Phong Thầm: “Ninh Nhi.”

Trái tim Tạ Vi Ninh tê rần.

Phong Thầm vững vàng đáp: “Ngày lập khế ước, trước khi bắt đầu yến hội, ta đã đi dạo một vòng Tiên cung nên mới biết vị trí.”

Tạ Vi Ninh: “……”

Nàng vung tay lên: “Nếu chuyện là như thế, nghĩa là trẫm đã trách oan chàng rồi.”

Phong Thầm nhướng mày: “Nàng có bồi thường không?”

Tạ Vi Ninh không biết nghĩ đến điều gì mà mặt mày đỏ như gấc chín, lời lẽ hùng hồn: “Không có!”

Phù Ngạn và Kiếp Sát chờ ở ngoài nửa canh giờ, thấy kết giới cách âm được dẹp bỏ, Tiên Đế và Ma chủ bước ra với vẻ hòa thuận như ban đầu, cả hai đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Tiên Đế và Ma chủ cãi nhau thì hai giới sẽ xảy ra chuyện lớn, nơi nơi sẽ loạn xì ngầu cả lên!

“Còn may, còn may.”

Kiếp Sát ôm ngực, vui mừng nói: “Thiên hạ thái bình.”

Kết thúc chính văn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!