“Nương ta được cha ta cứu mang về, nhưng bà bị mất trí nhớ. Thân thể của nương luôn không tốt, thường xuyên đau đầu, lúc tỉnh táo khỏe mạnh thì mới có thể dạy ta nhận biết chữ. Ta không học được nhiều lắm, chờ đến khi bà sinh đệ đệ rồi mất thì không còn cơ hội nữa.”

Tiêu Thái ngồi ở bên người Phó Nguyệt, cúi người ôm lấy nàng, chậm rãi nhớ lại chuyện trước kia.

5 năm, hắn vẫn là nhớ rõ rành mạch bộ dáng nương dịu dàng ốm yếu đó.

“Thân thể nương quá yếu, lúc ấy cha không muốn sinh đệ đệ, nương không đồng ý, nhất định phải sinh đệ đệ. Về sau …”

Phó Nguyệt ôm lấy đại nam nhân hiếm khi thể hiện ra sự yếu đuối, xoa xoa tóc của hắn, an ủi hắn:

“Nương chàng nhất định rất yêu thương các chàng, mới có thể dũng cảm mà sinh A Giản như vậy.”

“Ừ! Bà là người đặc biệt, vừa dịu dàng lại lại quả cảm.”

Phó Nguyệt nói sang chuyện khác: “Vậy về sau nương có nhớ tới thân thế của chính mình hay không?”

Tiêu Thái: “Không. Kỳ thật nương ta luôn mang theo một cái ngọc bội bên người, nhưng về sau bà lại không hề nhớ tới bất cứ chuyện cũ gì. Nhưng mà bà cũng từng dặn dò chúng ta không cần đi tìm người nhà của bà.”

Có manh mối có thể tìm về thân phận, nhưng lại không muốn đi tìm, chuyện này sau lưng chắc chắn ẩn giấu nguy cơ nào đó.

Phó Nguyệt rùng mình, nâng đầu Tiêu Thái lên, nhìn vào đôi mắt hắn nói: “Nương làm như vậy chắc chắn có lý do của bà. Chúng ta cũng không cần tùy tiện đi tìm người nhà của bà. Nghe lời bà nói đi.”

Tiêu Thái gật gật đầu: “Ta hiểu. Ngọc bội mà nương để lại được ta giấu ở trong ngăn tủ, một lát nữa nàng cầm lấy đi. Ta và cha mẹ cũng chưa hề nói chuyện này ra bên ngoài.”

Phó Nguyệt yên lòng, Tiêu Thái tìm ngọc bội rồi giao cho nàng.

Ngọc màu xanh trắng chạm khắc thành khóa bình an, kích thước không lớn, chất liệu mịn nhẵn, trong suốt như pha lê, mặt trái có khắc một chữ Cẩm. Chất ngọc tuy không tồi, nhưng không phải loại quý báu.

Tiêu Thái chỉ vào chữ Cẩm trên miếng ngọc, nói: “Nương ta không nhớ rõ chính mình là ai, liền lấy bừa một họ, gọi là Lý Cẩm.”

Phó Nguyệt gật đầu, xem xét một lúc cũng không tìm ra bất cứ manh mối gì, cuối cùng trịnh trọng mà cất nó vào trong cái hộp của chính mình rồi khóa lại.

Hai người ôm nhau nằm xuống nghỉ ngơi, Phó Nguyệt tiếp tục nói kế hoạch nàng vừa đề ra.

Đối với ý tưởng của nàng, Tiêu Thái không có ý kiến gì. Phó Nguyệt tự nguyện muốn ở trong nhà, hắn sẽ nuôi nàng. Nàng muốn đi làm buôn bán, hắn cũng ủng hộ nàng.

Tiêu Thái nắm lấy bàn tay của Phó Nguyệt, “Tóm lại nàng là nương tử của ta, chỉ cần nàng không rời bỏ ta thì nàng muốn thế nào cũng được.”

“Đồ ngốc, đây cũng là nhà ta, ta có thể đi chỗ nào chứ?” Phó Nguyệt cười đẩy hắn một phen, chẳng lẽ vừa rồi nhắc tới chuyện cha mẹ, Tiêu Thái cảm thấy hơi bất an sao? 

Tiêu Thái xoay người một cái, ôm Phó Nguyệt cọ cọ, “Khà khà……Nương tử của ta là tốt nhất!”

“Đợi chút! Ta tính toán hiện tại tự mình dạy chữ cho A Giản trước, chờ thân thể đệ ấy khỏe lại thì đưa đệ ấy tới trường tư thục đọc sách.”

“Được, đây là chuyện tốt. Nàng đừng quá mệt là được.”

“Vậy còn chàng?”

“Ta?” Tiêu Thái ngẩng đầu nghi hoặc, “Ta…… Ta kiếm tiền cho bọn nàng?”

“Ai nói đến chuyện kiếm tiền chứ?! Ý ta hỏi chàng là có muốn cùng ta học chữ hay không? Chàng cũng có lúc nhàn rỗi mà. Tuy ta không tiện đi đến trường tư thục, nhưng nếu A Thái muốn học, ta sẽ dạy chàng.”

“Học! Phó lão sư, mau dạy đồ đệ đi!” Có thể lại học chữ đọc sách một lần nữa, trong lòng Tiêu Thái kích động không thôi, học nương tử thì sao chứ? Nương tử nàng lợi hại kia mà!

Màn đêm buông xuống, Tiêu Thái liền cùng Phó lão sư của hắn tiến hành “Học tập” một phen, thể xác và tinh thần của Phó lão sư đều mệt…

**

Ngày thứ hai, trời hửng sáng, Tiêu Thái đã tỉnh lại.

Hôm nay hắn đến sau núi săn thú, còn muốn đặt một ít bẫy, phải xuất phát sớm một chút.

Nhìn dung nhan yêu kiều của Phó Nguyệt đang ngủ ngon, Tiêu Thái cúi người nhẹ nhàng kề miệng hôn lên cái trán của nàng, lặng lẽ rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!