Hai ngày sau, Ngu Từ nhận được điện thoại Hoàng Thanh gọi tới, “Chị Nhan Nhan, đang làm gì thế?”

“Chị đang đi làm, sao thế?”

“Chị, chị biết anh của em hôm nay làm phẫu thuật không?”

Ngu Từ hơi ngây người, nhớ tới tin nhắn Lục Nghiêm Kỳ gửi hôm trước, điện thoại để trên bàn, bật loa ngoài, cô đang bận soạn đơn hàng không rảnh tay, chỉ nhàn nhạt nói: “Chị biết.”

Giọng Hoàng Thanh truyền tới ngọt ngào mềm nhũn, khiến người ta khó lòng mà kháng cự, “Anh ấy tự đi một mình, không chịu thông báo với người nhà, nhờ em lấy giúp anh ấy mấy bộ quần áo để thay với đồ dùng hàng ngày đến bệnh viện, nhưng em sợ bị thím nhìn thấy không gạt được, chị có thể đi cùng em một chuyến được không, đến lúc đó chị giúp em phân tán sự chú ý, em lên phòng anh ấy lấy đồ rồi mình lập tức rời đi.” 

Phản ứng đầu tiên của Ngu Từ là muốn từ chối, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, Hoàng Thanh chắc hẳn cũng rất khó khăn, nếu như cô ấy có thể tìm được người nào khác giúp đỡ, đoán chừng cũng không tới mức phải đặc biệt gọi điện nhờ đến cô, giúp cô ấy một chút cũng không mất miếng thịt nào, thế là cô liền đồng ý.

Mới vừa cúp điện thoại thì nghe thấy Phùng Vãn Nặc hỏi: “Cô bé đó chính là người lần trước gặp ở trong trung tâm thương mại đó sao?”

Ngu Từ còn đang suy nghĩ chuyện Hoàng Thanh nói, nhất thời không kịp phản ứng, nghe Phùng Vãn Nặc hỏi vậy mới nhớ lại ngày hôm đó dạo trung tâm thương mại với anh Tuyên và Phùng Vãn Nặc vô tình gặp được Lục Nghiêm Kỳ và Hoàng thanh, cô gật đầu một cái, “Đúng vậy.”

Phùng Vãn Nặc không nói gì nữa.

Tan làm, Ngu Từ xuôi theo dòng người dày đặc đi ra khỏi tòa nhà, bỗng sau lưng có người vỗ một cái, quay đầu lại thì nhìn thấy Hoàng Thanh đang vui vẻ cười khanh khách, khoác lấy tay cô, “Đi thôi, chị Nhan Nhan.” 

Hoàng Thanh là người rất hoạt ngôn, vừa gặp được Ngu Từ đã ríu ra ríu rít nói cười, cũng không để ý cô có nghe hay không, “Vốn là em định lái xe đi, nhưng bên này đường nhiều xe quá, em mới lấy bằng lái, còn chưa quen, sợ lái ra đường không nổi, hay là chúng ta bắt xe đi.”

Ngu Từ thuận miệng hỏi: “Em lấy bằng lái lúc nào vậy?”

Hòang Thanh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Mới hồi cuối năm ngoái, lấy được bằng lái bố em mua ngay xe cho em rồi, nhưng em không dám đi, thế là chiếc xe kia vẫn là bố em tự mình lái.” 

Ngu Từ cười nói: “Tập luyện nhiều một chút là được.”

“Đúng rồi.” Hoàng Thanh hỏi, ” Chị, chị thi bằng lái chưa?”

“Chưa.” Ngu Từ vén mấy lọn tóc bị gió thổi tung ra sau tai. 

“Tại sao còn chưa đi học?”

Ngu Từ nhàn nhạt ừm một tiếng, mắt nhìn ra ngoài đường phía xa xa xe cộ qua lại, sau đó cô mở điện thoại, vào phần mềm gọi xe, nói: “Nơi này rất khó gọi xe, để chị đặt một chiếc.” 

“Được.” Hoàng Thanh cũng không hỏi vấn đề kia nữa, nghiêng đầu qua xem Ngu Từ đặt xe.

Sau khi tốt nghiệp cao trung, bạn bè xung quanh cô có rất nhiều người đi học bằng lái xe, khi đó Ngu Từ cũng rất muốn, nhưng Ngu Chiêm Hành cũng học, hai khoản chi tiêu cộng lại quá lớn, cuối cùng Ngu Từ không học, nhường cho Ngu Chiêm Hành.

Lúc học đại học, trong trường có cơ hội thi bằng lái, lúc ấy có rất nhiều người đăng ký, cô gọi cho Tần Hoa Nguyệt thương lượng chuyện này, nhưng khi Tần Hoa Nguyệt nghe tới chi phí, thấy không đủ thấp, không đồng ý, bảo cô tập trunv học cho tốt, đừng suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện vô dụng, cô đành ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng nghĩ chờ thêm một thời gian nữa. 

Về sau, tốt nghiệp đại học xong cô ở lại thành phố Hải làm việc, tự mình kiếm tiền, thì ngược lại Tần Hoa Nguyệt bắt đầu thúc giục cô học, nhưng hồi đó cô một mình ở thành phố Hải, vật giá đắt đỏ, lại còn phải trả tiền thuê nhà, vừa không có thời gian đi học lái xe cũng vừa không bỏ ra được một khoản tiền như vậy, áp lực không hề nhỏ. 

Chuyện này vẫn đặt sang một bên.

Cũng không biết có phải cô nảy sinh tâm lý phản nghịch trong lòng hay không, hiện giờ cô hoàn toàn không muốn học nữa. 

Thật ra thì cô cũng hối hận, lúc tốt nghiệp cao trung quả thật phải cân nhắc đến áp lực kinh tế trong nhà, hơn nữa còn thêm chuyện bố mẹ ly hôn, cô không muốn làm phiền họ, nhưng bốn năm đại học kia là lúc gánh nặng nhỏ nhất, bản thân cũng ra ngoài đi làm thêm, tiền sinh hoạt một tháng khá rủng rỉnh mà cô vẫn nghe lời như vậy, có lẽ là càng lớn càng hiểu được hết thảy những gì mẹ làm cũng là vì muốn tốt cho cô, cân nhắc cho cô.

Những kinh nghiệm này khiến cô hiểu được sâu sắc rằng cuộc đời này thủy chung chỉ có bản thân mình, cho dù có là cha mẹ, cũng không thể dựa dẫm hay gửi gắm hy vọng mãi được.  

Nếu như không tự mình phấn đấu, thì cũng sẽ không có ai giúp cô giành lấy. 

Đến nhà họ Lục, đúng dịp trong nhà không có người, an an tĩnh tĩnh.

Trong nhà rất thơm, là hương hoa nhàn nhạt.

Hoàng Thanh tung tăng chạy lên tầng hai, sau đó lại dừng lại quay đầu nhìn Ngu Từ nghi ngờ nói: “Chị Nhan Nhan, đã lâu như vậy không tới đây, thím mà biết hôm nay chị tới, nhất định là vui mừng phát điên.”  

Từ sau tốt nghiệp cao trung, cô không còn tới nhà Lục Nghiêm Kỳ nữa, hiện giờ căn nhà phòng ốc vẫn còn giống y như năm đó, khắp nơi đều tản ra mùi vị quen thuộc, Ngu Từ vịn tay vào lan can bước từng bước đi lên,  “Dì Lâm kể về chị với em từ lúc nào vậy?”

“Chính vào lần trước đó, em nhìn thấy bức hình của chị trong phòng anh ấy, mà anh ấy không chịu nói là ai, thế là em cầm đi hỏi thím, thím ấy liền kể về chị.” 

Ngu Từ nghe xong cũng không lên tiếng nữa.

Cô đi theo Hoàng Thanh vào phòng Lục Nghiêm Kỳ, cô ấy hưng phấn nói: “Tấm hình hẳn là vẫn còn ở đó, để em tìm một chút.”

Phòng của Lục Nghiêm Kỳ vẫn sạch sẽ ngăn nắp như thường lệ, Hoàng Thanh đi đến bên cạnh một kệ sách bên cạnh cửa sổ, rút ra đích phòng một như thường lệ sạch sẻ ngăn nắp, vàng thanh đi tới dựa vào cửa sổ trước kệ sách, rút ra một cuốn album ảnh, đứng lật một hồi cuối cùng gọi Ngu Từ: ” Chị, chị nhìn xem, chính là tấm này.”

Ngu Từ đi tới bên cạnh nhìn tấm hình Hoàng Thanh chỉ, nữ sinh trong bức ảnh chính là cô, mái tóc cắt rất ngắn, tôn lên dáng cổ thon dài, cô đang ngồi trên lưng một con voi, tay ra dấu chào, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền với cái răng nanh, bởi vì có hơi sợ hãi nên nụ cười có chút cứng nhắc,  một đôi má lúm đồng tiền cùng bên phải hổ nha, có thể là bởi vì trong lòng có chút sợ hãi, cười mặc dù có chút cứng ngắc, nhưng vẫn không thể che giấu được dáng vẻ ngọt ngào riêng biệt của mình. 

Cô vẫn còn nhớ tấm hình này. 

Đây là lần đầu tiên cô được đi sở thú, Hàng Thành có một cái sở thú mở cửa vào năm 2002, sở thú mở cửa được hai năm cũng là lúc cô lên 9 tuổi, đang học lớp ba, tháng 5 kỳ nghỉ hè, vừa vặn cô vừa cắt tóc ngắn, một kiểu tóc rất không thành công, nhìn trông cứ như một bé trai vậy, mái tóc này khiến cô buồn bực một thời gian dài, lần đó bố mẹ hai nhà hẹn nhau đưa trẻ con nhà mình đi chơi sở thú.

Cô chỉ nhớ lúc ấy mình đã rất vui vẻ hưng phấn, còn đi xem đoàn xiếc thú biểu diễn, sau đó chụp tấm hình này, Ngu Tư Viện khi đó lớn hơn bọn bọ khá nhiều, cảm thấy chụp ảnh như vậy thật trẻ con nên không chụp, Lục Nghiêm Kỳ cũng vậy, không có hứng thú chụp ảnh.  

Chỉ có Ngu Chiêm Hành và cô chụp ảnh. 

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tấm hình này, lúc ấy đã cảm thấy có gì đó kỳ quái, Ngu Chiêm Hành  còn có ảnh cầm về, vậy mà riêng ảnh của cô là không tìm ra được, cô làm thế nào cũng không thấy ảnh, nhưng lúc đó tình cảnh hỗn loạn, người lớn hai nhà phải trông chừng bốn đứa trẻ, không giúp cô tìm được, đến giờ vẫn không ai biết ảnh của cô ở đâu, sau đó Ngu Thiếu Minh an ủi cô, nói là có lẽ chú chụp ảnh đã quên mất.

Trước đến nay Ngu Từ luôn rất hiểu chuyện, cũng công nhận lời giải thích của Ngu Thiếu Minh, sau đó chuyện này cũng từ từ bị cô quên đi. 

Không nghĩ tới thật nhiều năm sau, bức ảnh biến mất năm đó lại xuất hiện trong album ảnh của Lục Nghiêm Kỳ. 

Toàn bộ ảnh trong cuốn album này đều ảnh chụp Lục Nghiêm Kỳ, hoặc là chụp chung với bạn bè của bố mẹ, hoặc là ảnh chụp đi du lịch, ngoài ra không có tấm ảnh nào có sự xuất hiện của bạn học nữ nào khác.   

Chỉ có duy nhất tấm hình của cô là ngoại lệ. 

Hoàng Thanh nhìn tấm hình một chút, rồi lại nhìn Ngu Từ, đem tấm hình ra so sánh với người trước mặt, cảm thấy thật khác biệt, ” Chị, thì ra khi chị cắt tóc ngắn sẽ trông như vậy, hoàn toàn như hai người khác nhau.” 

Ngu Từ cười cười, không nói gì.

Bây giờ trông cô rất khác với trước kia, khi còn bé đen hơn một chút, nhưng mập hơn so với bây giờ, lúc cười lên lộ rất rõ hai má lúm đồng tiền, người lớn ai nhìn cũng thích, cảm thấy cô rất đáng yêu. 

Bây giờ trông trắng hơn, người cũng gầy đi, đường nét khuôn mặt sắc nét hơn nhiều, má không còn phính nữa nên hai lúm đồng tiền cũng không còn lộ ra quá nhiều, những lúc không cười trông có chút xa cách.  

Tần Hoa Nguyệt không thích người quá gầy, nói là không có phúc tướng.

Nhưng chuyện này đâu phải cô muốn vậy đâu. 

Người trong nhà bọn họ đều như vậy, càng lớn lại càng gầy, thời điểm Ngu Chiêm Hành gầy nhất cũng bằng số cân khi Ngu Từ mập nhất, mười tám tuổi đầu mà chỉ nặng hơn năm mươi cân, thực sự là gầy như da bọc xương, đến quần cũng khó mua được. 

Sau đó quả thực không còn biện pháp nào khác, nghĩ hết đủ loại phương thức tăng cân, mỗi lần tăng được một cân đều phải khoe khoang với cô mới chịu, đến lúc tăng được lên tới sáu mươi ba sáu mươi tư cân thì chững lại không tăng thêm được nữa. 

Ngu Thiếu Minh cũng vậy, cho tới bây giờ cân nặng chưa bao giờ vượt quá được sáu mươi lăm cân, nếu có thể đến sáu mươi lăm cân đủ khiến ông ấy vui mừng muốn nhảy dựng.  

Cho nên cái này cũng không trách cô được.

Hoàng Thanh thấy cô chỉ nhàn nhạt, không quá hứng thú, cũng không lộ ra một chút cảm động nào thì thở dài, đóng cuốn album lại: “Chị Nhan Nhan, xem ra chị thật sự không thích anh của em.” 

Nếu như có thích anh, thấy được hành động rõ ràng thế này thì nhất định không thể có biểu tình như vậy, dù thế nào đi nữa cũng phải tỏ ra một chút xíu hứng thú mới phải, nhưng vẻ mặt của Ngu Từ lúc này hoàn toàn bình tĩnh.  

“Trước kia đã từng thích.”

Hoàng Thanh kinh ngạc quay đầu lại, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ rơi vào phòng, trong ánh nắng, sắc mặt Ngu Từ hết sức trầm tĩnh và dửng dưng, cô cúi thấp đầu, tiện tay rút ra một cuốn sách trên giá, ánh mắt ngừng một lát, 《Thép đã tôi thế đấy!》, chính là cuốn sách cô tặng anh năm đó, văn học thanh thiếu niên, bìa sách bên ngoài màu xanh than, vừa ngắm nhìn nó, cô giống như lập tức được đưa về thời điểm đó, 

Cô nhớ…

Mở ra trang đầu tiên, quả nhiên phía trên có viết ——

Ngu Nhan Nhan tặng Lục Nghiêm Kỳ.

Sinh nhật vui vẻ! Ngày ngày đều vui vẻ!

Bút tích non nớt, vụng về, chính là lời chúc ngày đó cô viết xuống. 

Vì cuốn sách này, cô đã phải năn nỉ Ngu Thiếu Minh đưa cô đi nhà sách lớn nhất thành phố để mua nàng đi thành phố lớn nhất tiệm sách mua, coi như quà sinh nhật tặng cho Lục Nghiêm Kỳ.

Cô cho là Lục Nghiêm Kỳ cũng giống như cô, sùng bái Pavel Korchagin, nhưng hiển nhiên là không hề, bởi vì sau đó mỗi lần nói chuyện tới, anh luôn thể hiện vẻ mặt khinh thường và khinh miệt. 

Nhưng bởi vì hồi đó thích anh, cho dù anh có khiến cô không vui thì tự cô vẫn sẽ nghĩ ra đủ loại lý do thay anh chối bỏ trách nhiệm.  

Yêu, sẽ khiến cho người ta mù quáng.

Ngu Từ khép cuốn sách lại, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Hoàng Thanh, hỏi: “Sách này là chị tặng cho anh ấy?” 

“Ừ.” Ngu Từ trả cuốn sách về chỗ cũ. 

“Chị thực sự là một chút cũng không còn thích anh ấy nữa?” Hoàng Thanh dường như không quá tin tưởng.

“Đã không còn thích từ lâu rồi.” Ngu Từ nhàn nhạt bình tĩnh cười một tiếng, đi qua một chỗ khác, cô kinh ngạc phát hiện, trước kia mỗi lần tới phòng anh giống như biến thành một người say mê thăm dò bảo địa, bởi vì thích anh như vậy, nên đối với hết thảy mọi thứ liên quan đến anh đều cảm thấy hứng thú, nhưng bây giờ, cô đứng ở đây đã không còn cảm thấy như thế nữa.

Hoàng Thanh mở tủ, lấy ra mấy bộ quần áo, dường như có chút suy nghĩ không thông, cô dừng lại nhìn Ngu Từ, “Chị không còn thích nữa, nhất định là có lý do gì đó, là anh đã làm chuyện gì quá đáng sao?”

Bởi vì trong lòng đã thoải mái buông xuống, nhắc tới chuyện kia cũng còn cảm thấy khó khăn như vậy nữa, Ngu Từ trầm mặc một hồi nói: “Sau khi tốt nghiệp cao trung chị đã tỏ tình với cậu ta.”  

Hoàng Thanh kinh ngạc trợn tròn hai mắt.

“Cậu ta lại nói trước giờ chưa từng coi chị là bạn.” 

Ngu Từ nói xong, Hoàng Thanh ngẩn cả người, ngay sau đó tức giận nói: “Sao anh ấy có thể quá đáng như vậy! Lại còn muốn em hỗ trợ theo đuổi chịi, còn theo đuổi cái con khỉ! A a a a! Thật sự làm cho người ta tức chết, sao lại có thể như vậy chứ, quả thật trước kia em cũng cảm thấy anh ấy có lúc quá đáng một chút, nhưng không ngờ có thể quá đáng đến vậy!”

Hoàng Thanh đồng cảm mãnh liệt, giúp Ngu Từ mắng chửi Lục Nghiêm Kỳ một trận, đi tới kéo tay Ngu Từ chân tình thực cảm nói, “Mặc dù đó là anh của em, nhưng em chỉ giúp người có lý lẽ, người vô lý thì có người thân cũng không giúp, hơn nữa chị Nhan Nhan là người tốt như vậy, Lục Nghiêm Kỳ người này chủ nghĩa nam tính* quá mạnh rồi, hơn nữa hai người lớn lên từ nhỏ với nhau, mà anh ấy lại nói ra lời quá đáng như vậy, rốt cuộc tròn đầu nghĩ cái không biết?” 

*chủ nghĩa nam tính: nguyên văn là 大男子主义, trong tiếng anh là chủ nghĩa So-vanh nam (male chauvinism), còn gọi là machismo, quyền lực tối cao của nam giới, sự ưu việt của nam giới, là một hệ tư tưởng cho rằng nam giới ưu việt và vượt trội hơn nữ giới nên nam giới phải thống trị nữ giới. Chủ nghĩa Sô-vanh ban đầu đề cập đến chủ nghĩa dân tộc cực đoan và được phong trào giải phóng phụ nữ sử dụng vào những năm 1960 để mô tả niềm tin rằng đàn ông ở trên cao hơn phụ nữ. Trên không gian mạng, những nam giới theo chủ nghĩa sô vanh thường bị chế giễu là “lợn sô-vanh”, hay gọi tắt là “lợn cát”.

“Chị yên tâm, em đứng về phía chị, sau này anh ấy đừng hòng hối lộ được em, dù thế nào cũng không thèm giúp!”  

Cũng bởi vì Hoàng Thanh biết được nội tình rồi nên không để Ngu Từ cùng đến bệnh viện nữa, Lục Nghiêm Kỳ hôm nay nhập viện, lúc này đang nằm trên giường bệnh, nhìn thấy Hoàng Thanh mặt mày nhăn nhó đi tới, hỏi: “Ai chọc đến em?” 

Hoàng Thanh không thèm để ý, đặt túi đồ lên bàn, không nói câu nào, Lục Nghiêm Kỳ cảm thấy tình huống này không đúng, ngồi thẳng người dậy, nhìn ra cửa một chút, “Nhan Nhan không cùng tới?”

Lời này giống như là lập tức chọc vào Hoàng Thanh, cô tức giận ngồi xuống, trợn mắt nhìn anh, ” Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi vậy, bản thân làm nhiều chuyện quá đáng như vậy không biết sao?!”

Lục Nghiêm Kỳ nhịn đau, kiên nhẫn hỏi: “Anh làm sao?”

Hoàng Thanh bực mình không thôi, “Thiếu chút nữa thì bị anh lừa gạt, nếu thật sự không phải một kẻ xấu xa, vậy sao lại phụ lòng chị Nhan Nhan như vậy?”

Lục Nghiêm Kỳ đoán thôi cũng biết đã có chuyện gì, một tay đè lên bụng, uể oải nói, “Đó cũng là khi còn bé không hiểu chuyện, không phải bây giờ anh cũng hối hận rồi sao, anh muốn đền bù, vậy thì dù sao cũng phải cho anh một cơ hội để bù đắp chứ, có đúng không?”

Hoàng Thanh không thèm nghe những lời này, “Anh thử đứng ở góc độ chị Nhan Nhan xem, anh thích chị ấy như vậy, nhưng một ngày anh tỏ tình chị ấy mà chị ấy lại nói trước giờ chưa từng xem anh là bạn, cái này khác nào nói anh không xứng, anh có nuốt trôi ấm ức này được không, nếu đổi lại là em, em còn hận không tát cho hai cái bạt tai rồi mới rời đi, cảm thấy mình giỏi lắm sao, đây cũng không phải vì không hiểu chuyện mà mắc sai lầm gì đó, căn bản là anh xem thường người ta, chị ấy bị anh coi thường như vậy còn lâu mới thèm ở bên cạnh anh!” 

Lục Nghiêm Kỳ trầm mặc, anh ngồi dựa lưng trên giường bệnh, nhìn Hoàng Thanh một hồi lâu, sau đó thở dài một hơi, “Vậy em nói xem anh phải làm thế nào?” 

Hoàng Thanh bỗng nhiên nhớ đến ngày hôm ở ngoài cửa Ngân Thái, cô hỏi anh có phải có ý gì với chị Nhan Nhan hay không, thì anh lại trả lời nếu thích thì đã sớm ở bên nhau rồi.  

Đến bây giờ cô cũng không hiểu nổi rốt cuộc Lục Nghiêm Kỳ có ý gì, rốt cuộc nghĩ cái gì trong đầu. 

“Anh”, cô nghiêm túc nói, “Trước kia em vẫn cảm thấy anh là một người rất chính trực, mặc dù có chút cường thế, cũng rất ngạo mạn, nhưng làm việc gì cũng rất tốt, em coi anh như tấm gương mẫu mực để noi theo, nhưng chuyện này đã hoàn toàn lật đổ hình ảnh người anh mà em biết, cũng có thể quan điểm yêu đương của chúng ta khác nhau, giống như lần này anh từ chức trở lại, bị bệnh là một nguyên nhân, còn một nguyên nhân khác, thật ra anh cần không nói em cũng biết —— “

“Làm nghiên cứu khoa học khổ cực, không có bao nhiêu tiền, hoàn toàn dựa vào tinh thần dâng hiến, nếu như anh học lên tiến sĩ nữa cũng tiêu tốn rất nhiều thời gian, còn không bằng tùy tiện tìm một việc làm nào đó trong thành phố cũng có tiền lương hàng năm mấy triệu, nói cho cùng, anh đã thỏa hiệp trước thực tế, cho nên mới trở lại tìm chị Nhan Nhan chứ gì, bởi vì nếu như muốn kết hôn, chị ấy là một đối tượng rất tốt để lựa chọn, huống chi…”

Cô dừng một chút, “Anh muốn hiểu một người nào đó, cần rất nhiều thời gian để tiếp xúc, mà còn chưa chắc có kết quả, chỉ có chị Nhan Nhan, hai người đã quen biết nhiều năm như vậy, biết gốc biết rễ, lại cũng là một cô gái tốt, bác với thím cũng đều thích, sau này vấn đề mẹ chồng nàng dâu cũng không gặp nhiều khó khăn, vì vậy chẳng bằng chọn mối quan hệ này để phát triển, đúng không?”

Hoàng Thanh Nhìn Lục Nghiêm Kỳ vẫn im lặng, nói câu nói sau cùng, “Anh cũng không có thích chị Nhan Nhan đến vậy, chẳng qua là vì chị ấy là người thích hợp nhất trong mắt anh.” 

Nói xong, cô lấy điện thoại ra, chuyển năm ngàn tệ trả lại cho Lục Nghiêm Kỳ, “Em không thèm nhận hối lộ của anh, số tiền này anh tự đi mà mời hộ lý đi, em cũng không muốn đến nhìn mặt anh chút nào nữa!” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!