Ngu Từ đã không ít lần tưởng tượng ra khung cảnh mình gặp lại Lục Nghiêm Kỳ.

Nhưng không có lần nào nghĩ tới khung cảnh như bây giờ.

Cô ngồi trước cửa nhà hàng, vạt áo choàng lông cừu dài chấm xuống đất, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lục Nghiêm Kỳ đang đi tới.

Dáng vẻ chẳng ra làm sao.

Ít nhất trong mắt cô là vô cùng chật vật.

Cô thực sự không nghĩ Lục Nghiêm Kỳ sẽ đi tới chỗ bọn họ, cũng quên luôn phải đứng dậy.

May là ở chỗ này tối, lại có Ngu Chiêm Hành cao lớn che ở trước mặt cô.

Cũng không xác định được Lục Nghiêm Kỳ có thấy cô hay không bởi vì rõ ràng anh đang đi về phía Ngu Chiêm Hành.

Anh đã mặc vào chiếc áo choàng dài màu xám mà lúc nãy cởi ra trong phòng bao, dáng người cao lớn thẳng tắp, những ấn tượng đều dừng lại từ thuở niên thiếu tinh khôi trong sáng, giờ phút này gặp lại, nơi giữa lông mày đã lắng đọng dấu vết của thời gian, nhưng khí chất cao ngạo trên người thì không thay đổi chút nào.

Cho tới tận giờ, anh vẫn luôn phong quang vô hạn, cao cao tại thượng không ai bì nổi, Ngu Từ dù có liều mạng kiễng chân cũng chỉ có thể ngước lên nhìn chứ chẳng thể với tới.

Nó đã cắm rễ trong tiềm thức cô từ rất lâu, chỉ cần là nơi có Lục Nghiêm Kỳ, cô có thể ngay lập tức tìm ra được bóng hình của anh.

Chỉ cần vừa nhìn thấy anh là cô lập tức trở nên căng thẳng, nhưng chung quy, ánh mắt vẫn không nhịn được cứ kiếm tìm.

Thói quen kiểu này rất mệt người, giống như một lỗi sai của tiến hóa vậy, chỉ cần vô ý sơ suất một chút thôi là tim đập khó thở.

Mỗi giây mỗi phút dường như ngừng trôi, Ngu Từ cảm thấy cả hô hấp đều muốn ngừng lại, xung quanh an tĩnh dị thường, tiếng tim đập bên tai vang lên thình thịch.

Cô rất muốn giữ bản thân thật trấn định, nhưng không sao làm được.

Ai mà có thể đối mặt được với kẻ đã làm tổn thương mình, coi như không có chuyện gì xảy ra?

Huống chi người này là người mà cô đã yêu thầm mười năm đằng đẵng.

Một thân ảnh cao lớn tiến lại gần, rốt cuộc anh dừng lại đứng trước mặt cô, bóng hình mờ ảo bị ánh đèn đường kéo dài trên mặt đất. Một giây sau thanh âm trầm thấp từ trên đỉnh đầu truyền tới bên tai cô.

Ngữ khí rất bình đạm, tựa như một người bạn cũ đã lâu không gặp tiến lên chào hỏi nhau, “Về sớm vậy sao?”

Chẳng qua là đang hỏi Ngu Chiêm Hành.

Thật ra quan hệ giữa anh và Ngu Chiêm Hành chẳng hề tốt đến vậy như mọi người vẫn nghĩ.

Ngu Chiêm Hành nhàn nhạt, “Ồ, đưa chị tôi về, một lát nữa còn phải quay lại đơn vị.”

Lúc này Lục Nghiêm Kỳ mới nhìn xuống Ngu Từ đang ngồi chồm hổm dưới đất, “Trở về khi nào vậy?”

Ngu Từ ngước mắt lên nhìn về phía anh, chắc chắn được là anh ta đang hỏi mình. 

Ánh đèn đường mờ nhạt rơi vào đôi mắt màu hổ phách của cô, chiếu lên một tầng ánh sáng, cô trả lời, thanh âm đều đều, “Mới trở về không lâu.”

Lục Nghiêm Kỳ gật đầu một cái, cười nói: “Cũng tốt.”

Ngu Từ biết nụ cười này hơn phân nửa chỉ là khách sáo, không có chứa hàm ý sâu xa gì là bao.

Dẫu sao cũng đã bảy năm không gặp, quan hệ người lớn hai nhà tốt như vậy, chuyện xảy ra khi còn bé cũng chỉ xem như mây khói tản đi, ai mà ngốc nghếch như cô cứ nhớ mãi không quên chứ.

Làm người đều phải tiến về phía trước, cô cho rằng Lục Nghiêm Kỳ không phải loại người nhỏ mọn, cũng cho rằng anh là người luôn nhìn về phía trước, những chuyện kia nếu cứ nhắc lại sẽ chỉ thêm lúng túng, gượng gạo.

Ít nhất là ngày đó Ngu Từ đã nghĩ như vậy.

Không khí trầm mặc mấy giây, đã quá lâu không gặp rồi, thành ra không có lời gì để nói.

Coi như là tự cô và Lục Nghiêm Kỳ quan hệ rạn nứt, Ngu Chiêm Hành cũng không qua lại gì với anh ấy

Cậu em trai này của cô trước giờ luôn rất bao che.

Đây là lần đầu tiên ba người bọn họ gặp mặt nói chuyện sau bảy năm.

Lục Nghiêm Kỳ lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng, hỏi Ngu Chiêm Hành, “Cậu vừa uống rượu thì về kiểu gì?”

“Gọi tài xế lái thay.”

Lục Nghiêm Kỳ gật đầu một cái, lại liếc nhìn về phía Ngu Từ, “Nghe dì Tần nói, mấy năm nay cậu đều ở thành phố Hải.”

Ngu Từ mím mím đôi môi khô khốc bị gió thổi, khẽ ừ một tiếng.

Mặc dù những năm này không gặp mặt, cũng đã cắt đứt liên lạc, nhưng cha mẹ hai bên vẫn có qua lại, tình hình Lục Nghiêm Kỳ ra sao ít nhiều gì cô cũng có nghe nói tới.

Sau khi tốt nghiệp Thanh Đại, anh ở lại Bắc Kinh, công việc hiện tại khá tốt, lại cộng thêm gia cảnh khá giả, việc sẽ ở lại Bắc Kinh là chuyện không thể nghi ngờ.

Công việc anh ấy bận rộn, nghe nói đã hai năm nay không về quê ăn tết.

Vậy mà năm nay thật hiếm hoi lại có thể trở về.

Ngu Chiêm Hành thuận miệng tò mò hỏi: “Không phải cậu ở lại Bắc Kinh rồi sao, sao lại về đây rồi?”

Không biết Lục Nghiêm Kỳ suy nghĩ điều gì, dừng lại cúi đầu mấy giây, tầm mắt không tự chủ được hướng về phía Ngu Từ, “Trở về có chút việc.”

Giọng anh ấy rất bình thản.

Ngu Chiêm Hành cũng không hỏi thêm.

Ngược lại không nghĩ tới đối phương lại chủ động lên tiếng: “Tôi từ chức rồi, bàn giao xong xuôi thì sẽ quay trở về.”

Ngu Từ cúi thấp đầu không lên tiếng.

“Công việc tốt như thế mà từ chức.” Ngu Chiêm Hành châm chọc.

Lục Nghiêm Kỳ không trả lời, lần nữa chìm vào yên lặng.

Cũng may tài xế lái thay đã đến.

Chào hỏi nhau một tiếng, Ngu Chiêm Hành kéo Ngu Từ lên xe.

Cửa xe đóng lại, Ngu Từ từ trong ô cửa nhìn ra ngoài, thấy Lục Nghiêm Kỳ còn đứng tại chỗ, trong tay kẹp điếu thuốc.

Xe chạy về phía trước, Lục Nghiêm Kỳ bị bỏ lại phía sau, Ngu Từ thu hồi tầm mắt, nghe thấy Ngu Chiêm Hành nói: “Cậu ta thay đổi không ít.”

Ngu Từ không tiếp lời. Cô nhớ vào năm họ mười lăm tuổi, Lục Nghiêm Kỳ đã nói sau này sẽ không hút thuốc.

Ngu Chiêm Hành chọc cô, “Trước kia rốt cuộc là chị thích cậu ta ở điểm gì cơ chứ?”

Ngu Từ trong lòng không được yên: “Cái gì?”

“Đừng nói là bởi vì dáng dấp đẹp trai đấy chứ? Chị cũng đâu có phải là người nông cạn như vậy, lại nói, chị có người em trai soái khí thế này, sao lại có gu thẩm mỹ chán đời như vậy được?” Ngu Chiêm Hành vừa nói vừa vuốt tóc hai cái.

“…”

Ngu Từ cũng lười để ý, hoàn toàn miễn nhiễm với sự tự luyến này của cậu.

Rốt cuộc cô thích Lục Nghiêm Kỳ vì cái gì thì cũng nhất định không phải vì dáng vẻ đẹp trai.

Tần Hoa Nguyệt và Từ Lâm Hà, mẹ của Lục Nghiêm Kỳ, là khuê mật, cảm tình của hai người họ gắn bó từ thời học tiểu học, sau này Tần Hoa Nguyệt thi đại học bị thiếu mất hai điểm, khiến cho một người luôn tranh cường háo thắng như bà hết sức nản lòng.

Năm ấy mẹ của bà qua đời, không khác nào nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, Tần Hoa Nguyệt không học lại nữa, lựa chọn đi làm ở công xưởng, gặp được Ngu Thiếu Minh thật thà chất phác, sớm kết hôn.

Mà cuộc đời Từ Lâm Hà lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Hồi đi học, thành tích học tập của bà ấy không bằng Tần Hoa Nguyệt, cha mẹ đều đã mất, anh trai chị dâu đối xử với bà ấy không hề tốt, lúc đó trong nhà Tần Hoa Nguyệt tương đối sung túc, giúp đỡ bà ấy không ít. Kỳ thi đại học năm ấy, Từ Lâm Hà phát huy vượt xa ngày thường, được nhận vào một ngôi trường sư phạm.

Sau này đi làm bà gặp được Lục Đông Phong, khi đó Lục Đông Phong mới chỉ là một nhân viên ngân hàng nho nhỏ, chỉ ngắn ngủi mấy năm đã nhảy lên tới chức chủ tịch ngân hàng.

Từ trước đến giờ Từ Lâm Hà có tâm sự nghiệp muốn làm hiệu trưởng một trường trung học thí điểm của địa phương.

Từ lúc Ngu Từ có thể ý thức được đến nay, trong nhà Lục Nghiêm Kỳ hầu như luôn rất tốt.

Còn gia đình cô, bố mẹ luôn vùi mình ở công xưởng, lúc họ còn ở trong căn nhà nhỏ có mấy chục thước vuông chỉ xoay người thôi đã thấy chật, thì nhà Lục Nghiêm Kỳ đã chuyển tới một tiểu khu hạng nhất hạng nhì của thành phố.

Từ nhỏ cô đã thấy hâm mộ Lục Nghiêm Kỳ, cũng biết sự chênh lệch giữa bản thân và cậu ấy.

Mặc dù dì Lâm đối xử với cô rất tốt, chú Lục cũng rất thân thiết, nhưng cô nhạy cảm, có thể thấy sự đồng tình cùng thương hại trong ánh mắt của họ.

Lần đầu tiên cô gặp Lục Nghiêm Kỳ là vào năm họ năm tuổi. Sáng sớm hôm ấy, mẹ Tần Hoa Nguyệt ôm cô kéo ra từ trong chăn, nói với cô rằng muốn dẫn cô đi gặp một người dì, là bạn thân nhất của mẹ.

Cô mơ mơ màng màng ngồi lên xe, chỉ nhớ mang máng Tần Hoa Nguyệt dắt tay cô đi vào một cánh cửa so với nhà cô to hơn gấp mấy lần. 

Cô chào “dì Lâm” chào “chú Lục” rồi ngoan ngoãn ngồi ở ghế salon ăn đồ ăn vặt. Cô từ nhỏ đã rất ham ăn, những thứ đó thực sự rất ngon, cứ ăn cứ ăn cho tới khi có một đứa bé trai chạy tới, đáng ghét vô cùng. Vì để kéo sự chú ý của cô, cậu ném một cái dây pháo vừa cháy xong từ trên sân thượng rơi xuống cạnh chân cô khiến cô bị dọa sợ phát khóc. 

Lục Nghiêm Kỳ bị mẹ Từ Lâm Hà mắng cho một trận, làm mặt hề với cô chọc cho cô phải phá lên cười.

Sau đó Tần Hoa Nguyệt và Từ Lâm Hà chia nhau ôm cô với Lục Nghiêm Kỳ chụp hai tấm hình.

Đó là bức ảnh đầu tiên cô chụp chung với Lục Nghiêm Kỳ, được cô cất giữ rất cẩn thận.

Trên góc tấm hình ghi chú thời gian: 1999. 11. 5

Ngày đó là sinh nhật Lục Nghiêm Kỳ.

*

Sau mấy ngày, Ngu Từ dần quen thuộc với công việc mới, mỗi ngày trở nên bận rộn hơn nhiều.

Trước kia chưa từng có bất kỳ kinh nghiệm bán hàng nào, cô giống như một trang giấy trắng tinh, cái gì cũng không hiểu.

Cũng may sư phụ Phùng Vãn Nặc rất kiên nhẫn, dù cô làm sai vẫn vô cùng hòa ái, an ủi Ngu Từ: “Ngay cả những thủ tục cũng sẽ phát sinh sai lầm, mọi người sẽ không tránh khỏi có nhầm lẫn, làm sai thì sửa lại là được, chỉ cần em chịu khó học hỏi, chậm một chút cũng không sao.”

Có Phùng Vãn Nặc động viên, Ngu Từ càng nghiêm túc hơn.

Mỗi ngày cô đều chạy tới chạy lui giữa hai đầu kho hàng và văn phòng làm việc, ở trước những kệ hàng hàng hóa xếp thành đống leo lên leo xuống, trừ những việc này còn phải ghi nhớ nắm vững những kỹ năng và kiến thức mới.

Cô bỏ hết những áo váy xinh đẹp, mỗi ngày đều mặc đồng phục làm việc, ở cùng một chỗ với các công nhân tại kho hàng đầu tắt mặt tối.

Mọi người thấy cô là một cô gái yểu điệu như vậy không nghĩ tới lại còn có thể thật sự chịu được cực khổ, các sư phó ở kho hàng đều rất thích cô.

Còn anh Tuyên, lúc đầu cô còn thấy khá sợ. Dáng người anh ấy cao lớn, nhìn qua có chút lãnh đạm, nói chuyện chỉ nói một hai câu, chứ đừng nói đến tên của người này, đối với Ngu Từ mà nói là một thách thức.

Có một lần cô đi kho hàng kiểm hàng, anh Tuyên chủ động đem danh sách đưa cho cô, còn nói nếu lần sau cần kiểm hàng thì không cần phải tới, cứ trực tiếp gọi điện thoại hoặc là báo một tiếng trong nhóm chat của công ty là được. 

Ngu Từ trong lòng cảm kích, nhưng cũng chỉ khống chế biểu cảm trên mặt nói một tiếng cảm ơn.

Anh Tuyên bình thường không nói chuyện nhiều, nhưng lúc làm việc là vô cùng đáng tin, khiến cho mọi người có cảm giác rất an tâm. Ngu Từ đi kho hàng nhiều lần, nghe các sư phó ở đây đấu võ mồm qua lại cũng thấy thân thiết.

Thời gian lâu dài, cũng quen hơn những đồng nghiệp trong công ty, Ngu Từ phát hiện các nữ đồng nghiệp bộ phận kinh doanh đều có giá trị nhan sắc rất cao.

Có một lần phòng làm việc của cô nói chuyện phiếm, cô không nhịn được cảm khái một câu, “Các nữ đồng nghiệp công ty chúng ta thật sự xinh đẹp nha.”

Thu Nhi cười nói: “Em không biết giám đốc của chúng ta là một nhan khống* à?”

*nhan khống: người thích ngắm những khuôn mặt đẹp.

Ngu Từ kinh ngạc.

Vẫn là Phùng Vãn Nặc biết cô còn hoài nghi: “Bộ phận kinh doanh mặc dù ít khi trực tiếp hẹn gặp khách hàng xã giao nhưng vẫn sẽ có lúc khách hàng yêu cầu thì không thể không đi. Vậy nên lúc tuyển dụng có điều kiện là phải có ngoại hình tốt.”

Hà Phỉ nói đùa: “Ngày đó giám đốc nói với chúng ta là sẽ có một cô bé xinh đẹp tới, tôi còn đang nghĩ xem có thể xinh đẹp đến mức nào, lúc nhìn thấy Tiểu Từ rồi thì cảm thấy là một người ôn nhu rộng lượng, đúng là đã tuyển được một người rất được yêu thích.”

Thu Nhi cũng nói: “Nhìn em thường ngày dáng vẻ ôn nhu điềm đạm, lấy tính tình nóng nảy của chị Vãn, đổi lại là tôi hay A Phỉ đã sớm bị mắng chết.” 

Hà Phỉ: “Ngày hôm qua chúng ta còn nói, em đúng là kiểu người phật hệ, vô dục vô cầu mà.”

Tính cách Ngu Từ chính là như vậy, bản thân cũng thấy phiền não, không có mong muốn đặc biệt tranh giành cái gì, ngay cả người mình thích cũng chỉ len lén thích, cho tới bây giờ chưa từng chủ động, lần tỏ tình khi đó là chuyện to gan lớn mật nhất mà cô từng làm.

Lại không nghĩ rằng toàn bộ dũng khí bỏ ra khi đó cuối cùng đổi lại kết quả như vậy.

Vì vậy cô thực sự hâm mộ người có tính cách như chị Vãn, muốn mắng cứ mắng, muốn nói liền nói, sấm rền gió cuốn, không cần để ý đến ánh mắt của người khác.

Nói tới phản ứng chậm, Ngu Từ nhớ tới một chuyện thú vị, coi như một tiết mục ngắn kể lại cho mọi người nghe một chút: “Hồi còn đi học em rất hay đi muộn, có một hôm lại đi học muộn, cô giáo kêu mấy bạn đi trễ đều đứng lên, sau khi nhìn thấy em cô lại nói, Ngu Từ ngồi xuống đi, tôi biết em động tác chậm chạp.”

Chọc mọi người cười một trận.

Thu Nhi cười chảy cả nước mắt, nói: “Tôi phát hiện em thật sự đúng là như vậy nha, bất kể là gặp chuyện gấp cỡ nào, em vẫn như vậy, không nhanh không chậm, đây cũng là một loại bản lĩnh đó em biết không.”

Hà Phỉ nói: “Nếu em mà là con của tôi là muốn đòn lắm rồi đó. Em cũng chưa từng nghĩ muốn thay đổi sao?”

Ngu Từ thở dài, “Từ nhỏ đã có thói quen xấu đó, bố mẹ em cũng không bởi vì em chậm chạp mà đánh mắng, mọi người trong nhà đều dung túng cho em, cũng không có ý thức được là phải sửa, chờ đến lúc thành quen rồi thì đã rất khó để thay đổi, muốn làm nhanh cũng không nổi, bất kể là chuyện gấp đi nữa, em cũng không vội.”

Phùng Vãn Nặc nói: “Tính cách em như vậy không phải mọi người dung túng em. Bình thường em đều là hòa hòa nhã nhã, nói chuyện hay làm việc đều rất điềm tĩnh, là bởi vì em có khả năng khơi mong muốn che chở của người khác, họ cũng không nói được gì em.”

Là như vậy sao?

Lần đầu tiên Ngu Từ nghe thấy có người nói như vậy.

Sau khi tan làm, Ngu Từ mệt không muốn động, mấy ngày qua, ngày nào cũng chạy qua chạy lại mấy chục chuyến kiểm kê tồn kho, phải liên tục nhìn vào màn hình máy tính khiến đầu óc căng thẳng, về nhà chỉ muốn đi ngủ.

Cô hoài nghi nghiêm trọng có phải cơ thể này xuống cấp rồi hay không? Lúc trước đi làm ở văn phòng cũ, công việc còn nặng nhọc hơn thế này nhiều nhưng cũng không cảm thấy mệt mỏi đến vậy. Cũng có thể đơn thuần là do vấn đề tuổi tác chăng?

Dù thế nào thì có lẽ cô phải tiến hành rèn luyện thân thể thôi. Ngu Từ quyết định tự làm cho mình một thẻ tập luyện.

Làm xong thẻ ngày thứ hai, cô lê thân thể mệt lả tan làm, động một cái cũng không muốn động, bèn gọi Ngu Chiên Hành lái xe tới đón.

Cả dọc đường đều bị Ngu Chiêm Hành châm chọc, nói cô tiêu tiền lãng phí, còn đánh cược cô sẽ không kiên trì nổi một tuần, chút tiền đó chẳng thà cho cậu còn có ích hơn.

Chiếc xe đậu trong hầm để xe Ngân Thái.

Ngu Chiêm Hành đưa Ngu Từ đến nơi thì có hẹn rời đi.

Ngu Từ ở bên trong chạy bộ khoảng nửa giờ đồng hồ, mồ hôi đổ như mưa nhưng lại cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.

Cô bước xuống từ máy chạy bộ, người ở máy bên cạnh cũng bước xuống. Cô không chú ý nhìn, đang định lướt qua người đó thì nghe thấy đối phương hô lên một tiếng, sau đó chiếc điện thoại rơi xuống bên chân Ngu Từ.

Cô khom người nhặt lên giao lại cho đối phương, ánh mắt vừa gặp, phát hiện là một cô gái xinh đẹp. Da thịt trắng nõn, trạng thái lớp trang điểm rất tốt, trên khuôn mặt phủ một tầng mồ hôi mỏng.

Con người trời sinh thích ngắm người đẹp, Ngu Từ cũng không ngoại lệ, không tự chủ nhìn nhiều thêm hai lần.

Đến khi cô thay quần áo đi ra, chú ý thấy cô gái xinh đẹp kia cũng đang đi ra ngoài, thoải mái đưa túi đựng quần áo cho chàng trai ở bên cạnh, còn kéo tay 

như đang làm nũng, vẻ mặt rất thân mật.

Đối phương đưa lưng về phía Ngu Từ, mà cô vừa nhìn đã nhận ra.

Không ai khác, chính là người vừa gặp mặt một tuần trước, Lục Nghiêm Kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!