Ngôn Minh mím môi không nói gì, anh cũng không hỏi Ngu Điềm bất cứ chuyện gì, chỉ trực tiếp dắt cô rời khỏi hội trường tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường, đưa tới sân vận động bên ngoài cách Chân Trời Góc Bể tiếng tăm lừng lẫy của Đại học Y thành phố Dung không xa.

Chân Trời Góc Bể đương nhiên không phải là bờ biển, mà là một hồ nước ngọt tọa lạc bên cạnh Đại học Y thành phố Dung, mặc dù nhỏ nhưng ở trước mặt con người vẫn được coi là rộng lớn.

Trường của Ngu Điềm đã xây dựng một lối đi bộ riêng bên bờ hồ, sinh viên Đại học Y thành phố Dung có thể sáng tối đi dạo quanh hồ thưởng ngoạn phong cảnh, những con đường mòn được bao phủ bởi cây cối xanh tươi, rất trong lành và tự nhiên, cũng có đầy đủ sự riêng tư. Đây có thể được coi là thánh địa hẹn hò của Đại học Y thành phố Dung. Lâu dần, cái tên lãng mạn Chân Trời Góc Bể đã được các sinh viên đặt cho nơi này.

Nơi Ngôn Minh và Ngu Điềm đến là con đường mòn đối diện với hồ nước, không có bất kỳ cây cối nào.

Tại thời điểm này, không có đám đông ồn ào, hay những ánh mắt dò xét, tìm tòi vây quanh, không còn bất kỳ cảm xúc bên ngoài nào ảnh hưởng.

Chỉ có gió, ánh mặt trời, trong không gian mơ hồ truyền đến tiếng nhạc từ sân vận động phía xa, nhưng dường như lại đến từ một thế giới khác.

Trước mặt Ngu Điềm chỉ có thảm cỏ xanh mướt, hồ nước trong xanh rộng lớn, nắng vàng phản chiếu, cầu nhỏ bằng gỗ.

Còn có Ngôn Minh yên tĩnh, trầm mặc.

Anh nhìn qua vẫn không dễ thân cận.

Nhưng Ngu Điềm lại cảm thấy ánh sáng rơi trên người Ngôn Minh, chiếu lên đường nét trên gương mặt điềm tĩnh, sáng sủa, tất cả âm thanh và cảm quan đều trở nên xa xôi.

Trong mắt Ngu Điềm chỉ còn lại mình Ngôn Minh, giống như mặt trời duy nhất tỏa sáng trong bóng tối, nhưng ánh sáng lại rất nhu hòa, không chói mắt.

Anh không nói lời nào, không dò hỏi, nhưng Ngu Điềm lại muốn mở miệng.

“Em lần đó đơn thuần là được người ta mời, anh ta lúc đó đang làm việc ở bệnh viện, có lẽ muốn cho em nhìn thấy dáng vẻ mặc áo blouse trắng chuyên nghiệp, nói em nhất định phải tới tìm anh ta, đợi buổi sáng anh ta hoàn thành công việc xong thì cùng nhau đi ăn trưa.”

Ngu Điềm hít sâu một hơi: “Em vốn dĩ không muốn đi, nhưng bởi vì em đang thực hiện chương trình nhỏ về phổ cập khoa học y tế, muốn làm một kỳ liên quan đến khoa nhi, anh ta vừa hay công tác ở khoa nhi, thế nên em nghĩ, qua đó tìm hiểu một chút tình hình của khoa nhi cũng không phải không được, cuối cùng em đi.”

“Người gây chuyện ở bệnh viện kia, thật ra không phải là người thành phố Dung, mà từ nông thôn xa xôi tới, điều kiện trong nhà rất khổ, lúc con gái sinh ra bị hở hàm ếch, vợ đã sớm chạy mất, ông ấy một mình làm công vất vả nuôi con, cố gắng tích góp tiền lên thành phố Dung làm phẫu thuật, chỉ là không ngờ tới trong quá trình làm phẫu thuật, đứa bé bị sặc máu vào khí quản. Một cái phẫu thuật tu bổ môi hở hàm ếch đơn giản nhưng đến cuối cùng lại mất con.”

Ngu Điềm không nhìn mặt Ngôn Minh mà chỉ nhìn về phía mặt hồ: “Ngày hôm đó là bảy ngày sau khi đứa trẻ mất, ông ấy không còn gì, uống rượu xong thì lao tới bệnh viện, tùy tiện tìm một phòng bệnh, vừa hay chính là phòng bệnh mà Trịnh Đình Phó phụ trách.”

“Lúc ấy đã kết thúc kiểm tra phòng bệnh buổi sáng, chỉ còn lại một bệnh nhân nhỏ tuổi ngồi chờ ba bé đi lấy giấy xét nghiệm, chỉ cần xem qua một chút là có thể về rồi, em vốn muốn ở bên ngoài phòng bệnh chờ, nhưng Trịnh Đình Phó nhất quyết kéo em vào trong…”

Sau khi sự cố xảy ra, vì trốn tránh, Ngu Điềm gần như không trực tiếp đề cập tới việc này, Tống Xuân Hương và Tề Tư Hạo cũng phối hợp ăn ý mà không hỏi tới.

Thời gian lâu dần, Ngu Điềm cảm thấy chính mình đã quên mất, nhưng cho đến giờ phút này, cô mới ý thức được, không hề, căn bản không có cách nào dễ dàng quên được như thế.

Ngày hôm đó sau khi bị thương tỉnh lại trên giường bệnh, Ngu Điềm đều không ngừng hồi tưởng đi hồi tưởng lại mỗi một chi tiết rồi tự tra tấn chính mình, không có một chi tiết nào là không tự trách, cô không ngừng suy đoán, tìm kiếm chứng cứ chứng minh bản thân vốn dĩ có thể tránh khỏi kiếp nạn này.

Ký ức về tiếng gào thét, giãy giụa, âm thanh khóc lóc thảm thiết, mọi sự hỗn loạn cùng với cảm giác kinh hoàng, tất cả đều đeo bám dai dẳng như hình với bóng.

Giọng nói của Ngu Điềm bất giác trở nên run rẩy, thần kinh tay trái theo phản xạ che lại tay phải: “ Lúc người nhà bệnh nhân cầm dao tiến vào, em còn chưa kịp phản ứng, Trịnh Đình Phó sớm đã thấy được dao trên tay người kia, anh ta gần như ngay lập tức bỏ chạy, thật ra em… có thể chạy trốn, nhưng lúc đó cảm xúc của người nhà bệnh nhân đã hoàn toàn mất khống chế, ông ấy thấy đứa bé trong phòng bệnh kia, lại muốn xuống tay.”

“Nếu như em cũng bỏ chạy, vậy đứa trẻ phải làm sao bây giờ?”

Ngu Điềm hồi tưởng lại giây phút ấy, vẫn cảm thấy rét lạnh đến tận xương.

Rõ ràng tay phải đã tốt hơn, nhưng cô dường như vẫn còn nhớ y nguyên cảm giác đau đớn khi bị con dao kia chém xuống.

“Người đó giơ dao lên…”

“Ngu Điềm.”

Thanh âm Ngôn Minh bình tĩnh mà trấn định, anh cắt ngang lời Ngu Điềm: “Không cần nói nữa.”

Anh dùng ánh mắt ôn nhu chứa đựng sự thương xót của bác sĩ mà nhìn Ngu Điềm: “Tôi đã biết rồi, không cần nói nữa.”

“Hiện giờ đã không sao rồi.”

Giọng nói của Ngôn Minh vẫn mang theo cảm xúc lạnh băng, nhưng ngữ khí của anh lại rất ôn hòa.

“Đều đã qua hết rồi.”

Sau khi bị thương được đưa vào bệnh viện Ngu Điềm không khóc, từ trong hôn mê tỉnh lại trong phòng ICU cô không khóc, biết được tay mình không thể cử động linh hoạt nữa cô không khóc, phải từ bỏ ý định học lên cao học ở Đại học Y thành phố Dung cô không khóc, bị ép phải thay đổi ước mơ và con đường sự nghiệp cô không khóc.

Nhưng giờ phút này, Ngu Điềm như đứa nhỏ trì độn phản ứng chậm nửa nhịp, trước đó nhắm mắt làm ngơ sự trừng phạt của cha mẹ vì ngu dốt bướng bỉnh, lúc này đây mới cảm nhận được hậu quả của những trừng phạt đó, vừa đau đớn vừa khó chịu.

Ngu Điềm muốn nhịn xuống, nhưng khi phản ứng lại nước mắt đã không nghe lời mà rơi xuống.

Ngu Điềm có chút mất tự nhiên, xấu hổ mà ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh giải thích bằng giọng khàn khàn, nức nở: 

“Bên hồ gió lớn quá, nên em có chút đón gió rơi lệ.”

“Nếu như là đón gió rơi lệ, vậy thì có khả năng là do virus và vi khuẩn viêm kết mạc, hoặc là do mô trên giác mạc bị trầy, cũng có thể là giác mạc hoặc kết mô bị loét…”

“……….”

Ngôn Minh dời tầm mắt, nhìn về phía mặt hồ: “Nếu cần, có thể đến chỗ tôi lấy số khám bệnh.”

“………..”

“Nhưng số của tôi không dễ lấy lắm, tôi cũng không thể cho cô đi cửa sau chen hàng, cho nên cô đến sớm một chút mới có thể lấy số.”

“………..”

Ngu Điềm vốn dĩ có chút thương cảm, nhưng hiện tại lại thấy buồn bực.

“Đàn anh Ngôn Minh, những lúc như thế này, bình thường muốn an ủi người khác không phải nói như vậy đâu, hoặc anh không muốn an ủi em thì có thể đổi chủ đề…”

Ngôn Minh ngẩn người, biểu cảm nhìn qua nghiêm túc lại hơi khó xử: “Tôi không hiểu lắm.”

“Nhưng anh là bác sĩ nha, bác sĩ gặp qua rất nhiều bệnh nhân, như vậy phải có thói quen nói vài câu trấn an người bệnh…”

Ngôn Minh mím môi dưới: “Đối với chuyện an ủi bệnh nhân tôi rất am hiểu, nhưng cô chắc bản thân cần loại an ủi này?”

Ngôn Minh dường như không phải người đến để an ủi mình, chưa kể anh còn sắp lên phát biểu với tư cách đại biểu khách mời trong lễ kỷ niệm thành lập trường.

Ngu Điềm không thể hình dung được tâm trạng của mình lúc này, trong người cô như có một ngọn lửa đang ngủ đông.

Cô cắn môi, nhìn Ngôn Minh gật đầu: “Ừm, cứ loại an ủi này là được.”

“Tôi đều sẽ nói với bệnh nhân của mình, không sao đâu, mắt của anh/chị hiện tại không mù, sau này cũng sẽ không mù.” Ngôn Minh dừng lại một chút: “ Nhưng tôi cho rằng lời này nói với cô không thích hợp cho lắm.”

“?”

“Cô không cảm thấy mắt nhìn người của mình hơi bị mù sao?”

“………...”

Ngôn Minh mím môi dưới: “Bạn trai kia của cô, trước tiên không nói tới nhân phẩm, nhưng ngay đến cả diện mạo cũng chẳng ra gì. Tuổi tác của anh ta so với tôi có lẽ còn nhỏ hơn, nhưng thảm thực vật trên đầu đã bắt đầu suy thoái, cô không cho rằng đối với người học y như chúng ta mà nói, ít tóc chính là một loại biểu hiện bất lợi về di truyền sao?”

“Làm sao em biết được trên đỉnh đầu anh ta ít tóc chứ!” Ngu Điềm thật muốn hỏng mất: “Em thấp hơn anh ta, sao có thể nhìn thấy đỉnh đầu!”

Ngu Điềm đột nhiên không rảnh lo thương xuân buồn thu nữa, cô tức giận: “Hơn nữa em muốn làm sáng tỏ một chuyện, Trịnh Đình Phó không phải là bạn trai của em!”

Ngôn Minh tương đối biết nghe lời phải: “Ồ, ngại quá tôi quên mất, anh ta là bạn trai cũ, bạn trai hiện tại của cô là Tề Tư Hạo.”

“……….”

Ngu Điềm xoa xoa giữa chân mày: “Em lại muốn làm sáng tỏ tiếp một chuyện, Trịnh Đình Phó không phải là bạn trai cũ của em! Tề Tư Hạo cũng không phải bạn trai em!”

Ngôn Minh sửng sốt: “Cô đổi bạn trai nhanh vậy? Tề Tư Hạo cũng bị cho nghỉ việc rồi?”

“..............”

Ngu Điềm muốn hỏng mất: “Anh có từng nghĩ tới, bọn họ thật ra đều không phải là bạn trai hay bạn trai cũ của em không?”

Ngu Điềm nhịn không được nói thầm: “ Mắt nhìn người của em sao có thể kém đến vậy? Em ít nhất còn biết người nào xứng đính hôn với anh, sao tới lượt mình lại có thể tìm người kém vậy được?”

“Trịnh Đình Phó từ đầu đến cuối đều là tự mình đa tình. Tề Tư Hạo cũng chỉ là bạn thân kiêm hàng xóm của em thôi, lần trước chỉ là em muốn giúp cậu ta từ chối người theo đuổi, nên mới đồng ý giả làm bạn gái của cậu ta, khiến cho người ta hết hy vọng. Nếu nói muốn để Tề Tư Hạo làm bạn trai em, dù có cho không em cũng không thèm. Cậu ta tham ăn muốn chết, còn thích đi ăn chực, nhà em sắp bị cậu ta ăn đến nghèo…”

“………..”

“Nhưng vừa rồi, thật sự cảm ơn anh.”

Ngu Điềm nói ra lời cảm ơn xuất phát từ nội tâm, sau đó cô thật cẩn thận mà liếc Ngôn Minh một cái: “ Chẳng qua sau này có thể gọi anh là anh Ngôn Minh được không? Gọi đàn anh, hiện tại do liên quan tới Trịnh Đình Phó mà em rất có thành kiến với hai từ này, luôn cảm thấy dùng để gọi tra nam…”

Ngôn Minh nhíu nhíu mày: “ Tôi và hai chữ tra nam có gì giống nhau?”

Ngu Điềm cân nhắc dùng từ: “Anh muốn nghe lời nói thật hay nói dối?”

Ngu Điềm như vậy, không cần mở miệng, Ngôn Minh cũng đoán được cô không nói ra được lời nào hay ho.

Anh bình tĩnh nói: “ Cô vẫn đừng nên nói chuyện.”

Ngu Điềm có chút không cam lòng: “ Nhưng em cái gì cũng chưa nói mà!”

Ngôn Minh mặt vô cảm nói: “ Tám phần cô muốn nói là tôi lớn lên trông giống tra nam.”

“……….”

Ngu Điềm hơi xấu hổ, cô giãy giụa nói: “Đây là biến tướng của việc khen anh đẹp! Chẳng lẽ anh muốn nghe em nói anh lớn lên trông giống người thành thật sao? Xã hội hiện đại, người thành thật đã không còn là một từ dùng để khen ngợi!”

Ngu Điềm kéo kéo góc áo: “Hơn nữa giữa người thành thật và tra nam, hai chọn một, anh chọn cái gì? Chắc chắn không bằng chọn làm tra nam.”

Ngôn Minh rất trấn định mà nhìn về phía Ngu Điềm: “Tôi chọn làm người bình thường.”

Nói xong, anh lại nhìn thời gian: “Sắp đến lượt tôi lên sân khấu rồi, tôi đi trước.”

“Em và anh cùng nhau đi đi, anh Ngôn Minh!”

Ngu Điềm không quan tâm được nhiều như vậy, cô quyết định mặt dày mày dạn, một đường nhắm mắt theo đuôi đi theo Ngôn Minh: “Thật ra từ nhỏ em đã hy vọng có một người anh trai.”

Đây thực sự là cảm xúc thật của Ngu Điềm.

Cũng không biết vì sao lại vậy, nhưng Ngu Điềm luôn có chút dè dặt khi đối diện với Ngôn Minh.

Nhưng có lẽ vì dáng vẻ Ngôn Minh khom lưng xuống buộc dây giày cho cô giống như chìa khóa mở ra két sắt nào đó.

Ngu Điềm đột nhiên cảm thấy, mặc dù Ngôn Minh có vẻ ngoài không giống nhân loại nhưng xác thật tồn tại chân thật ngay bên cạnh cô, cũng không đến mức xa xôi không thể với tới, thậm chí có thể trở thành bạn bè, anh trai.

Ngu Điềm cho rằng bản thân vốn có cá tính hoạt bát, bây giờ vì nội tâm biến hóa vi diệu, nên thái độ đối với Ngôn Minh càng thêm gần gũi, to gan hơn, trò chuyện cũng thả lỏng hơn nhiều.

“Trước kia em nghĩ, nếu có anh trai, mẹ em mà đánh nhất định sẽ đánh anh ấy trước, nhân lúc đó em sẽ chạy thoát. Nhỡ sau này em làm chuyện gì không đúng, mẹ muốn mắng em, em sẽ có thể bán đứng bí mật của anh ấy, ví dụ như yêu sớm này, sau đó họa thủy đông dẫn*, để cho mẹ đi mắng anh ấy trước. Em không có tiền tiêu vặt, có thể vòi anh ấy, nếu anh ấy cần chân chạy vặt, em có thể kiếm lời từ tay ông anh mình. Bài tập nào không làm được có thể nhờ anh ấy chỉ cho…”

*Họa thủy đông dẫn (祸水东引): chuyển dời nguy cơ sang người khác

Ngôn Minh vốn dĩ cũng không muốn nghe nghiêm túc nhưng không chịu nổi Ngu Điềm lảm nhảm giống như đang tụng kinh bên tai.

Anh định không để ý tới, nhưng nghe rồi lại không nhịn được.

“Cô được nhiều lợi như vậy, còn anh trai cô thì được cái gì?”

“Anh ấy sẽ có được một vua nịnh hót trung thực!”

Ngu Điềm còn rất tự hào: “Em sẽ không phân biệt xanh đỏ trắng đen mà thổi phồng anh ấy. Ủng hộ anh ấy! Cổ vũ tinh thần, khiến anh ấy tự tin, kiên cường. Anh ấy sẽ có thể chịu được những thất bại lớn hơn trong xã hội! Anh trai em sẽ là người lãnh đạo thế giới. Vị vua với tinh thần mạnh mẽ nhất! Có thể vượt qua mọi cơn bão!"

“………..” Ngôn Minh sắp không còn lời nào để nói rồi: “Vậy anh ta còn phải cảm ơn cô?”

“Cũng không cần, giữa anh em với nhau, không cần nói mấy lời nhảm nhí này, đều là người một nhà, chút ân tình này cũng không tính là gì."

Ngu Điềm nói xong, nhìn Ngôn Minh lấy lòng: “ Nhưng anh Ngôn Minh, nếu anh là anh trai của em, em chắc chắn sẽ không đối xử với như vậy, em tuyệt đối không trấn lột tiền tiêu vặt của anh, cũng sẽ không hố anh bị mẹ đánh, càng sẽ không tiết lộ bí mật của anh, em nhất định làm tùy tùng của anh thật tốt…”

“Chuyện ngày hôm nay, em cũng nhất định sẽ báo đáp anh!”

Ngu Điềm trịnh trọng hiếm có: “Nói tóm lại, sau này em sẽ xem anh như anh trai ruột mà hiếu kính! Tuy rằng hiện tại không thể làm bác sĩ, còn nhận giấy chứng nhận khuyết tật, nhưng em vẫn là một người rất hữu dụng.”

Ngôn Minh đang định an ủi Ngu Điềm mặc dù tay cô bị thương nhưng chỉ cần là người tam quan bình thường thì đều sẽ không vì vậy mà khinh thường cô, không cần quá mức nhạy cảm vì chuyện giấy chứng nhận khuyết tật này.

Lại nghe Ngu Điềm tự hào nói: “Bạn trai đều là giả nhưng giấy chứng nhận khuyết tật là thật. Vậy nên anh Ngôn Minh, anh nếu gặp phải chỗ nào rất khó đỗ xe, có thể tìm em đi cùng, bởi vì em có giấy chứng nhận nên có thể đỗ xe ở chỗ dành cho người khuyết tật! Tất cả bãi đỗ xe hiện giờ ở thành phố Dung đều dành ra chỗ đỗ xe cho người khuyết tật!”

“……….”

“Hơn nữa, em thật sự muốn có một người anh trai!”

Ngu Điềm vừa đổi đề tài đã bắt đầu dồn hết sức lực vuốt mông ngựa: “Em khao khát rất nhiều năm muốn có một người anh trai, trong đầu đã xây dựng sẵn hình tượng cho anh ấy.”

“Anh trai trong lòng em, làm công việc trị bệnh cứu người, thân hình cao lớn, vẻ ngoài tuấn tú, tính cách chậm nhiệt, nhưng bởi vì chậm nhiệt nên chứng tỏ anh ấy là người rất có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không giống kiểu đàn ông ấm áp như một cái điều hòa trung tâm*. Anh trai của em rất có nguyên tắc, bên trong vẻ lạnh lùng mang theo một chút gì đó không dễ tiếp cận, nhưng nếu như thật sự hiểu anh ấy, tuyệt đối sẽ bị mị lực nhân cách của anh ấy chinh phục.”

*Điều hòa trung tâm (中央空调): Một người đàn ông cùng lúc tốt với nhiều cô gái giống như chiếc điều hòa tổng phát ra cho tất cả mọi người.

Ngu Điềm vừa nói vừa điên cuồng ám chỉ, liếc nhìn về phía Ngôn Minh, hy vọng anh cho chút phản hồi.

“Tóm lại, đây vẫn luôn là người anh trai lý tưởng của em.”

Đáng tiếc Ngôn Minh nhìn qua không chút nào dao động.

Hết cách, nói tới đây, Ngu Điềm cũng miệng khô lưỡi khô, cô ngẩng đầu nhìn Ngôn Minh chăm chú, không ngừng nỗ lực nói: “ Cũng là hình tượng anh trai duy nhất trong tưởng tượng của em. Ngoại trừ hình tượng anh trai này, em thật sự không nghĩ ra kiểu người nào có thể làm anh trai, cũng không thể chấp nhận kiểu người khác làm anh trai.”

Ngôn Minh cụp mi mắt: “ Hình tượng cô nói rất cụ thể, nếu như mẹ cô tìm một gia đình chắp vá khác không có kiểu anh trai này thì sao?”

Ngu Điềm lập tức tỏ rõ lòng trung thành: “Chỉ có kiểu anh trai này mới là người em muốn và em có thể chấp nhận. Anh trai khác, nói thật, trong lòng em chắc chắn không thể nhanh chóng chấp nhận anh ta là anh trai. Tuổi này của em, nếu là kiểu anh trai khác, cũng chỉ có thể xem như người lạ quen thuộc, còn nếu là kiểu anh trai mà em thích thì sẽ muốn thân cận.”

Cô nói xong mới phát hiện, Ngôn Minh đối với những lời cô nói nãy giờ luôn gật đầu, tỏ vẻ nghiêm túc lắng nghe, nhưng trên mặt lại là biểu cảm nghiền ngẫm.

Lúc tâng bốc không cảm thấy gì, tâng bốc xong Ngu Điềm mới cảm thấy mình nói quá khoa trương.

Ngu Điềm hắng giọng nói: “Em biết, những lời này nói ra người khác có thể không tin, nhưng đây thật sự là những lời từ tận đáy lòng…”

“Cô cũng nói là người khác sẽ không tin.” Ngôn Minh cười cười: “Cho nên đừng nói nữa.”

“………..”

Tác giả có lời muốn nói: 

Ngôn Minh: Tự do chuyển đổi giữa làm người và làm chó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!