“Kết quả thế nào?”

Lâm Phong bắt đầu thở gấp.

Lão già mất tích cũng đã lâu rồi mà giờ lại xuất hiện cứu em gái anh, điều này làm cho anh rất kích động.

“Kết quả nhìn thấy phân thân của sư phụ ôm em gái cậu bay đi mất…”

Gia Cát Tiểu Minh trả lời.

Phân thân?

Adv

Trong lòng Lâm Phong hơi ngạc nhiên.

Để thần hồn xuất khiếu thì phải đạt tới Xuất Khiếu Cảnh, còn để luyện thành phân thân thì phải đạt tới Hóa Thần Cảnh!

Nghĩa là khi đạt Hóa Thần Cảnh sẽ có thể phân nguyên thần của mình ra thành nhiều mảnh, mỗi mảnh nguyên thần đều có thể luyện thành một phân thân…

Đây cũng là cách bảo vệ tính mạng đặc biệt của tu giả Hóa Thần Cảnh!

Adv

Đương nhiên thông thường có rất ít tu giả muốn chia cắt nguyên thần của mình!


Bởi vì như vậy sẽ làm thực lực của mình giảm xuống rất nhiều.

Hơn nữa, một khi phân thân gặp sự cố cũng sẽ gây ra thương tích nghiêm trọng cho bản thể, nhẹ thì tụt cảnh giới, nặng thì đứt căn cơ, từ đó không còn duyên phận với tiên đạo nữa!

“Lão già bắt em gái tôi đi làm gì? Ông ta có nói gì với anh không? Tại sao ông ta không ở lại gặp tôi?”

Lâm Phong hỏi liên tục rất nhiều câu.

Gia Cát Tiểu Minh nhìn thoáng qua Lâm Phong, chần chừ một lúc rồi mới đáp:

“Sư phụ nói ba mẹ cậu nhớ em gái cậu nên mới bắt con bé đi, còn bảo cậu đừng đi tìm họ… Bởi vì cậu sẽ không tìm thấy được đâu!”

Lâm Phong nghe vậy thì sững sờ, chỉ cảm thấy lòng nhiệt huyết vừa mới dâng trào cứ như bị một gáo nước lạnh giội tắt!

Ba mẹ nhớ Tiểu Dao?

Sớm không nhớ, muộn không nhớ mà cứ phải nhớ ngay lúc này ư?

Đúng là vớ vẩn!

Rõ ràng đây chỉ là lý do thoái thác để lão già bắt em gái anh đi thôi!

“Lão già chết bầm, tiên sư nhà ông!”


Lâm Phong đột nhiên quay mặt về phía chân trời chửi ầm lên.

Rốt cuộc là vì sao? Có chuyện gì lão già không thể giáp mặt nói mà bắt buộc phải làm vậy với anh?

Đầu tiên là bắt anh lên núi tu tiên mười năm, sau đó bắt ba mẹ anh đi, giờ ngay cả em gái anh cũng bắt đi…

“Tiểu sư đệ, bình tĩnh, bình tĩnh, mọi thứ đều có nguyên do của nó mà! Với lại sư phụ cũng đâu thể hại cậu được, có đúng không?”

Gia Cát Tiểu Minh cười khuyên nhủ.

Lâm Phong dần bình tĩnh lại.

Sau mười năm sống trên núi, tính cách của anh đã trở nên lạnh nhạt, không vui vì vật chất, không buồn vì bản thân, lần này do anh sụp đổ thật sự nên mới mất kiểm soát như vậy!

“Ông ta còn nói gì nữa không?”

Lâm Phong hỏi.

“Không có, chỉ nói một câu thế thôi…”

Gia Cát Tiểu Minh lắc đầu.

Lâm Phong nghe vậy bèn gật đầu, nhìn Gia Cát Tiểu Minh, bảo:

“Nếu đã vậy thì chúng ta về trước rồi nói chuyện tiếp nhé?”

“Được!”

Gia Cát Tiểu Minh gật đầu.

Anh ta biết Lâm Phong muốn về để xác minh thân phận của anh ta.

Điều này cũng bình thường thôi, mặc dù vừa rồi anh ta nói rất nhiều, nhưng Lâm Phong đâu thể ngờ nghệch tin tưởng luôn được!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!