"Tiểu...Tiểu Dao."

Lâm Phong ngơ ngác nhìn cánh cửa lớn đóng chặt, trong lòng đau đớn vô cùng.

Đúng như dự đoán, khung cảnh gia đình sum vầy tuyệt đẹp không hề xuất hiện, mà lại là cảnh tượng thê lương thế này.

Nói cách khác, kể từ khoảnh khắc anh bị lão già kia đưa về núi mười năm trước thì anh đã được định sẵn rằng sẽ kết thúc trong bi kịch.

Lâm Phong đứng trước cửa th ở dốc hồi lâu, tâm trạng mới dần dần bình tĩnh lại.

Không thể phủ nhận rằng quá trình luyện tập khắc nghiệt của lão già kia thật sự ảnh hưởng đến anh, anh cảm thấy máu mình cũng trở nên lạnh hơn, như thể cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì anh vẫn có thể tự điều chỉnh tâm trạng rất nhanh,

Huống chi...

Chuyện đã tới nước này, anh còn có thể làm được gì nữa?

Việc có thể làm lúc này chính là bảo vệ em gái thật cẩn thận, để em gái có thể sống cuộc sống giàu có, để em gái không bị bất cứ một ai bắt nạt!

Chỉ có thế thôi!

Nghĩ đến đây, Lâm Phong thở ra một hơi, từ tốn giải thích:

"Tiểu Dao, năm đó anh cũng gặp chuyện ngoài ý muốn, bị nhốt mười mấy năm! Hôm nay mới có thể ra ngoài..."

Thế nhưng trong ngôi nhà một tầng ấy lại chẳng có một tí phản ứng nào.

"Tiểu Dao, cho dù có thế nào thì anh cũng đã quay về rồi, vậy nên anh cũng sẽ không đi nữa! Mấy cái tiền phá dỡ gì đó anh cũng không quan tâm, em là em gái anh, anh có nghĩa vụ bảo vệ em chu toàn!:

"Từ nay về sau, sẽ chỉ còn lại hai anh em chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, anh sẽ không để bất cứ ai bắt nạt em."

"Cạch..."

Cánh cửa được mở ra.

Lân Vân Dao lạnh lùng nhìn Lâm Phong.

Đương nhiên cô ấy không hề tin chuyện Lâm Phong bị nhốt mười năm.

"Anh có thấy phiền không hả? Cách ra xa chút được không? Anh không ngủ được nhưng tôi thì muốn đi ngủ đó."

"Tiểu Dao, ba mẹ qua đời rồi, hẳn là mấy năm nay em khổ sở lắm?"

Lâm Phong đau lòng nói.

"Không liên quan gì tới anh hết."


Lâm Vân Dao lại đóng sầm cánh cửa chính lại.

Sau đó, cô ấy dựa lưng vào cánh cửa, hai tay che kín miệng, trên gương mặt tinh xảo đã ướt đẫm nước mắt.

Cô ấy rất khổ, rất khổ!

Năm ba mẹ qua đời, cô ấy chỉ mới mười một tuổi!

Một cô bé mười một tuổi, không có ai hay những năm nay cô ấy đã sống thế nào, đã ngậm đắng nuốt cay biết bao nhiêu.

Cô ấy cũng rất muốn, thật sự rất muốn được nhào vào lòng anh trai như hồi còn bé mà khóc gào lên, tìm kiếm sự an ủi.

Nhưng vừa nghĩ tới sau khi anh trai tốt nghiệp đại học xong thì rời đi suốt mười năm chỉ vì một người phụ nữ, khiến cả ba mẹ đều qua đời là cô ấy lại không thể nào cho phép bản thân tha thứ cho anh trai được.

Nhất là bây giờ anh trai lại xuất hiện trong thời điểm nhạy cảm thế này, khiến người ta rất khó mà không nghĩ tới giả thuyết mục đích thật sự khi anh trở về.

"Tiểu Dao, em cứ ngủ một giấc trước đi đã. Anh trai đứng canh ngoài cửa, có chuyện gì thì cứ gọi anh."

Lâm Phong lặng lẽ nói một câu.

Sau đó anh tìm một chỗ bằng phẳng trước cửa rồi khoanh chân ngồi xuống.

Bây giờ trong lòng anh rất hỗn loạn, cần phải suy nghĩ cẩn thận lại một chút.

Vì đi tìm anh, mà ba mẹ bị tông xe qua đời.

Em gái lẻ loi sống cô độc một mình suốt nhiều năm như thế.

Nếu không phải vì lần này anh quay về kịp thời thì hậu quả lại càng thảm khốc khó ngờ hơn.

"Không biết hai người đàn ông vạm vỡ đó là ai mà lại dám cưỡng ép bắt cóc một cô bé ngay ở một quốc gia pháp chế như Đại Hạ nữa."

Lâm Phong nghĩ lại cảnh vừa nãy, sắc mặt anh lạnh lùng.

"Là do mình suy tính không kỹ càng, lẽ ra lúc nãy nên gặng hỏi vài câu, không nên để chúng nó chết vô ích như thế."

"Nhưng mà cũng không quan trọng, dù sao mình cũng quay về rồi, sau này có kẻ nào mà dám bắt nạt Tiểu Dao thì mình diệt cả nhà kẻ đó!"

Nghĩ đến đây, Lâm Phong ổn định lại tâm trạng.

Ba mẹ đã qua đời rồi, vậy nên việc chăm sóc em gái và vấn đạo thành tiên chính là việc duy nhất mà anh phải làm lúc này.

"Còn về phần Y Nặc..."

Lâm Phong lại thở dài một hơi.


Trần Y Nặc chính là người bạn gái năm ấy của anh.

Hai người ở bên nhau bảy năm.

Ba năm cấp ba, bốn năm đại học.

Mặc dù tâm đầu ý hợp, nhưng đến cuối cùng vẫn hữu duyên vô phận.

Mười năm trôi qua, Trần Y Nặc cũng đã ba mươi hai tuổi, có khi con cái cũng đã biết đi mua nước tương rồi!

"Thôi, bây giờ nghĩ những chuyện này thì có ý nghĩa gì nữa? Chung quy vẫn là mình phụ lòng người ta."

Lâm Phong không nghĩ nhiều nữa.

Anh bắt đầu luân chuyển tâm pháp, thở ra hít vào.

Phương pháp hô hấp mà anh tập luyện chính là "Cửu Thiên Tiên diễn pháp."

Theo như lão già kia nói thì đây là một tiên pháp tối thượng mà ông ta liều mạng lấy được từ một di tích thời thượng cổ!

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Đáng tiếc là người bình thường không thể nào tu được pháp này, chỉ có người có linh thể trời sinh mới tu luyện được, cho nên ban đầu khi lão già nhìn thấy Lâm Phong mới tỏ ra xúc động như thế...

Mà chuyện cho tới bây giờ, Lâm Phong cũng có thể đoán được vì sao lão già kia lại hà khắc nhẫn tâm với mình như thế.

Lão già đó có tài đáng kinh ngạc, đã đạt được tới cảnh giới Độ kiếp trong thời Mạt Pháp, đáng tiếc cuối cùng vẫn không vượt qua được sự cằn cỗi của đất trời nơi đây, khi tuổi thọ cạn kiệt cũng không thể vấn đạo tiên ban.

Vấn đạo tiên ban, là chấp niệm cả đời của lão già.

Cho nên, trong mười năm cuối đời, ông ta tìm thấy Lâm Phong, mới dạy tất cả những gì học được trong cả đời cho Lâm Phong, hy vọng Lâm Phong có thể phá vỡ xiềng xích của đất trời thay ông ta, phá vỡ ma chú hậu thế không thể thành tiên.

Mà dưới sự luyện tập như ma như quỷ của ông già, Lâm Phong cũng không chịu thua.

Chỉ trong vòng mười năm anh đã tở thành một nhà tu ở đỉnh Kim Đan kỳ.

Tu bất cứ một đạo nào cũng được chia thành:

Mười cảnh giới bao gồm Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Nguyên Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp.

Mỗi một cảnh giới lại được phân thành nhiều cảnh giới nhỏ.


Ví dụ như Kim Đan kỳ có thể chia thành ba cấp độ nhỏ: Tụ Đan, Kết Đan, Đan Biến, mà Nguyên Anh kỳ có thể chia thành ba cấp độ nhỏ là: Tụ Anh, Kết Anh, Anh Biến.

Mỗi một lần vượt qua một cấp độ nhỏ, với người tu mà nói thì đều là một bước đột phá lớn, thực lực lại tăng lên theo cấp số nhân.

Có thể nói trong thời đại Mạt Pháp này, với tu vi đỉnh Kim Đan kỳ của Lâm Phong thì dường như có thể quét ngang thiên hạ!

Tất nhiên, đây cũng chỉ là những gì lão già đã nói với anh trước khi ông ta chết,

Cụ thể thế nào thì Lâm Phong cũng không biết rõ, bởi vì tới giờ anh cũng chưa từng gặp được những người tu hành nào khác.

...

Một đêm trôi qua nhanh chóng.

Lâm Phong mở mắt ra sau khi tu luyện, thở ra một hơi khí đục.

Sau khi đột phá Kim Đan kỳ, anh muốn tiến thêm bước nữa cũng không dễ dàng gì.

Bị linh khí mỏng manh đất trời nơi này làm phiền, muốn ngưng tụ Nguyên Anh, nếu chỉ ngồi thiền tu luyện thôi thì sẽ mất rất lâu, muốn đột phá nhanh thì chỉ có thể tìm cách khác.

Đúng lúc này.

Cửa căn nhà được mở ra.

Lâm Vân Dao bưng một chậu quần áo đi ra ngoài, chuẩn bị giặt quần áo trong hồ nước nhỏ trước cửa.

Lâm Phong lập tức đi tới bên cạnh em gái.

"Tiểu Dao, giặt đồ à? Anh giặt giúp em."

"Không cần."

Lâm Vân Dao lạnh lùng đáp.

Tối hôm qua, Lâm Phong ngồi thiền ở ngoài suốt một đêm, cô ấy đều nhìn thấy cả.

Thế nhưng ngay cả như thế cũng không thể nào làm tan biến hết những hận thù trong cô ấy.

Cô ấy vẫn cảm thấy lần này anh trai quay về thì tám chín mươi phần trăm là vì chuyện phá dỡ.

"Đừng khách sáo với anh."

Lâm Phong giành lấy chậu rửa luôn, rồi đi đến bên hồ nước.

Nhưng vừa mới ngồi xuống, anh đã nhận ra có gì đó không ổn, vì trong chậu toàn là mấy món đồ lót của con gái...

Lúc nãy chỉ lo thể hiện bản thân, nên không để ý tới cái này.

Giặt... Hay không giặt đây?

Lâm Phong thật sự có chút bối rối.


Mặc dù đây là em gái của mình, nhưng dù sao thì nam nữ cũng khác nhau.

Hơn nữa lại còn là đồ lót thế này...

Anh giặt giũ bằng tay, đúng là có hơi không ổn.

Nhưng sau đó nhìn lại mấy bộ đồ lót đã được giặt tới nỗi bạc màu, trong lòng Lâm Phong lại hơi khó chịu.

Với một cô gái mà nói thì mấy món đồ lót này cần phải mua mới thường xuyên, thế nhưng chẳng biết em gái đã mặc mấy món đồ này được mấy năm rồi.

"Sao vậy? Loại người như anh mà cũng biết ngại sao?"

Lâm Vân Dao đứng trên bờ sông lạnh lùng nói.

Thật ra, thấy anh trai giặt đồ giúp mình trong lòng cô ấy cũng rất vui, nhưng không hiểu vì sao cô ấy lại chỉ muốn nói mấy lời châm chọc.

"Mấy món đồ này cũ quá rồi, vứt đi, anh mua cho em cái mới."

Lâm Phong nói xong thì vứt thẳng cả chậu đồ lót bẩn xuống sông.

"Anh... Anh làm gì đấy!"

Lâm Vân Dao lo lắng vội vàng lấy một cây tre để vớt đồ lót của mình ra, nhưng nội y dính nước nên chìm xuống rất nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi mặt sông.

Lâm Vân Dao ngơ ngác nhìn cảnh đó, đôi mắt dần dần đỏ hoe, còn long lanh nước mắt.

Cô ấy nhớ tới những gì bản thân từng trải trong mấy năm qua.

Không nỡ mua quần áo, không có tiền thi lên đại học.

Đến cả ăn cơm cũng phải dè xẻn, đi chợ nhặt những lá rau mà người khác không thèm lấy.

Tết nhất, nhà người ta ai cũng đoàn tụ gia đình, cả một bàn thịt cả, mà cô ấy chỉ có thể nằm trơ trọi co quắp trên giường trong căn nhà trệt, cầu nguyện đêm lại sớm qua đi.

Bây giờ những thứ đồ lót này đã bị vứt đi, giống như một cọng rơm cuối cùng đè nén hàng phòng ngự của cô ấy.

Cô ấy không biết một người như mình sống trên thế giới này thì có ý nghĩa gì?

Có lẽ ngay từ tám năm trước, khi ba mẹ qua đời, cô ấy cũng nên rời khỏi thế gian này cùng họ?

Nếu thế thì cô ấy cũng sẽ không mệt mỏi thế này.

"Tiểu Dao, em sao vậy? Anh trai mua đồ mới cho em, em đừng khóc mà!"

Lâm Phong thấy dáng vẻ em gái mất hồn như thế thì cũng bừng tỉnh.

Hành động ném đồ lót của mình khi nãy đúng là có hơi không ổn!

"Tùy anh."

Lâm Vân Dao đờ đẫn đáp một câu, sau đó hồn bay phách lạc đi vào trong phòng.

Lâm Phong muốn lao tới ôm em gái vào lòng, nhưng nghĩ đến cảnh tối qua, anh chỉ đành đứng yên tại chỗ, nắm tay lại thật chặt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!