Lý Tiểu Khả vội vàng mở túi ra, không ngừng lục lọi.

“Wow! Nhiều đồ lót quá! Tất cả đều là Victoria’s Secret, là đồ hiệu đấy! Nhiều đồ lót thế này chắc cũng tốn nhiều tiền lắm nhỉ? Tiểu Dao, anh cậu tốt với cậu quá!”

“Còn rất nhiều đồ ăn vặt nữa… Chân gà, khoai tây chiên, que cay, hạt dẻ, khô heo miếng, rong biển, bánh su kem với bánh ngọt… Wow wow wow… Toàn là đồ tớ thích nhất không đấy! Không được, Tiểu Dao, tớ phải cho cậu một điểm! Cậu biết tớ hoàn toàn không có sức chống cự gì với đồ ăn ngon mà!”

Lý Tiểu Khả vừa lục lọi vừa la to la nhỏ.

Lâm Vân Dao nhìn cảnh này mà không biết phải làm sao, trong lòng chợt cảm thấy hơi tự hào.

Trước đây chỉ có cô hâm mộ Lý Tiểu Khả có nhiều đồ ăn vặt và quần áo đẹp thôi, cuối cùng bây giờ cũng đến lượt Lý Tiểu Khả hâm mộ cô rồi.

“Tiểu Khả, nếu cậu thích thì cứ ăn đi.”

Trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Vân Dao xuất hiện một nụ cười hiếm thấy, hai chiếc răng nanh cũng lộ ra.

Nhìn thấy em gái cười, Lâm Phong cũng đứng bên cạnh cười ngô nghê.

“Tiểu Dao, anh cậu tốt với cậu quá! Tớ hâm mộ cậu chết mất… Nếu tớ cũng có anh trai thì tốt rồi.”

Lý Tiểu Khả nói với vẻ mặt hâm mộ.

Lâm Vân Dao nhìn lướt qua Lâm Phong nhưng lại chẳng nói gì.


Tục ngữ có câu, trái tim con người bằng xương bằng thịt!

Cô phát hiện anh trai mình vẫn đối xử rất rất tốt với mình giống như trong trí nhớ, không hề xấu xa như trong tưởng tượng của cô.

Có lẽ năm đó thật sự xảy ra sự cố gì đó.

Nên…

Cô quyết định lát nữa sẽ nói chuyện rõ ràng với anh trai.

“À đúng rồi… Tiểu Dao, anh còn mua cho em một cái điện thoại nữa.”

Nói rồi, Lâm Phong vội vàng lấy điện thoại trong túi ra đưa cho Lâm Vân Dao.

“Wow! Là Huawei P70 kìa. Đây là loại mới nhất đấy! Gần một vạn cơ! Không ngờ anh cậu lại là một đại gia ngầm đó nha!”

Lý Tiểu Khả lại kinh ngạc thốt lên, hâm mộ không biết phải nói gì nữa.

Điện thoại cô ấy dùng chỉ mới ba ngàn thôi, chiếc điện thoại này có thể mua được ba cái điện thoại của cô ấy luôn đấy!

“Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?”

Lâm Vân Dao nhìn chiếc điện thoại, nhíu mày hỏi.

Dù sao cách ăn mặc của anh trai cô cũng không giống người có tiền, vậy anh ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua những thứ này?

Nếu là trộm cướp, cô sẽ không bao giờ nhận.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Lâm Phong suy nghĩ rồi đáp: “Chiều nay anh vào thành phố thì gặp được một người tốt bụng, ông ta thấy anh đáng thương nên đã cho anh mười vạn.”

Anh vừa dứt lời.

Lý Tiểu Khả và Lâm Vân Dao đều ngẩn người.


Một người tốt bụng cho mười vạn?

Trên đời này có chuyện tốt như vậy sao?

Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Lâm Phong, hai cô gái lại tin tưởng.

“Người tốt bụng này ở đâu thế? Tôi cũng đi gặp tình cờ thử xem.”

Lý Tiểu Khả kích động nói.

“Quên đi thì hơn! Cô mà đi người ta sẽ không cho cô đâu.”

“Tại sao chứ? Chẳng lẽ vì tôi trông giống con nhà giàu không thiếu tiền ư?”

“Không… Bởi vì cô không biết vẽ bùa.”

“???”

Có một người dí dỏm như Lý Tiểu Khả ở đây, bầu không khí lập tức trở nên hoà thuận hơn.

Đặc biệt là hai anh em Lâm Phong và Lâm Vân Dao, mối quan hệ giữa họ rõ ràng đã dịu hơn rất nhiều sau những gì xảy ra vừa rồi.

Mặc dù em gái vẫn chưa gọi anh là anh hai, nhưng Lâm Phong tin rằng ngày này sẽ không còn xa nữa.

Đúng lúc này, không biết cảm ứng được điều gì mà Lâm Phong lại đưa mắt nhìn về hướng đông, trong đôi mắt sâu thẳm có sát ý không muốn người khác biết vút qua.

“Chú ơi, có chuyện gì vậy?”


Lý Tiểu Khả nhận thấy điều bất thường, tò mò hỏi.

“Không có gì, tôi nhớ ra mình có việc phải làm! Hai đứa nấu bữa tối trước đi, lát nữa tôi sẽ về, tối nay chúng ta tụ tập một bữa.”

Lâm Phong cười bảo.

“Vậy chú phải về sớm đấy nhé, chắc chú không biết tài nấu nướng của tôi đâu, tốc độ xào rau của tôi nhanh lắm.”

Lý Tiểu Khả ra vẻ kiêu ngạo.

Lâm Vân Dao không nói gì, nhưng đôi mắt to tròn long lanh của cô ấy lại lẳng lặng nhìn Lâm Phong, rõ ràng cũng đang mong anh có thể về sớm.

“Yên tâm, cùng lắm nửa tiếng nữa anh sẽ về thôi.”

Lâm Phong mỉm cười.

Nhìn em gái và Lý Tiểu Khả đi vào nhà, nụ cười trên môi anh mới từ từ trở nên lạnh lẽo, như thể nụ cười của anh chỉ rạng rỡ khi nhìn thấy em gái.

“Cá mắc câu rồi ư?”

Dứt lời, Lâm Phong nhìn một góc vắng vẻ, phóng thẳng lên trời rồi bay nhanh về hướng đông.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!