Trên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát.

Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán.

Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng.

“Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.”

Ông lão nói.

“Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?”

Lâm Phong lạnh lùng đáp.

Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!”

Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời.

“Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?”

Ông lão đột nhiên hỏi.

“Lúc trước rất hận!”

“Giờ thì sao?”

“Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…”

“Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.”

Ông lão thở dài một hơi.

Ông ta khó khăn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời phía xa xăm.

Lúc này mặt trời đang lặn ở hướng tây, hoàng hôn buông xuống.

Ánh hoàng hôn giao nhau với mây trời rọi xuống núi rừng bao la, phản chiếu ánh sáng tuyệt đẹp.

“Hoàng hôn đẹp vô cùng, nhưng cũng đã sắp chạng vạng.”

Ông lão cảm thán một tiếng, lại hỏi:

“Lâm Phong, cậu có thể gọi tôi một tiếng thầy không?”

Lâm Phong cúi đầu, trên khoé miệng vẫn giữ nụ cười mỉa mai không hề thay đổi.

“Lâm Phong, cậu nghĩ Tiên giới trông như thế nào?”

“Lâm Phong, tôi muốn ăn sủi cảo.”

“Lâm Phong…”


Xung quanh dần trở nên yên tĩnh.

“Vù vù.”

Gió đêm chậm rãi thổi qua mang lại cảm giác mát mẻ.

Hồi lâu sau.

Lâm Phong nhận ra có gì đó sai sai, bèn ngẩng đầu nhìn về phía ông lão.

Nhưng anh lại phát hiện ông ta đã nhắm nghiền hai mắt, ngừng thở từ lúc nào chẳng hay.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Phong đi tới nhấc thi thể của ông lão lên một cách thật thô lỗ, lạnh giọng nói:

“Ông muốn lừa tôi xuống núi, sau đó tìm lý do để đánh tôi cơ mà? Đâu đến mức phải làm ra chuyện buồn cười như giả chết chứ?”

Nhưng…

Dù Lâm Phong có nói gì đi chăng nữa, ông lão vẫn không có bất cứ phản ứng nào, mặt ông ta đang dần chuyển sang màu tím, nhiệt độ cơ thể cũng đang dần lạnh đi.

Cơ thể gầy gò chỉ nặng chưa tới bốn mươi cân, không còn dáng vẻ thần tiên như xưa nữa.



Ký ức dần hiện về trong tâm trí.

Mười năm trước.

Lâm Phong mới hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp đại học.

Để thực hiện lời hứa với bạn gái, anh lái xe đi một mình tới nhà bạn gái, định công khai với cha mẹ của bạn gái.

Ai ngờ trên đường đi gặp được ông lão thần bí này.

Ông ta nói anh là linh thể trời sinh, có thể thành tiên trong thời đại Mạt Pháp.

Sau đó ông ta không màng tới sự phản đối của anh, tự ý đưa anh lên ngọn núi ít người lui tới này.

Và rồi ở đấy suốt mười năm!

Trong mười năm qua, ông lão đã bắt đầu một cuộc huấn luyện khắc nghiệt nhất thế gian dành cho anh.

Mỗi ngày anh phải thức dậy tu luyện khi trời chưa sáng.

Bảy giờ tập quyền.

Mười giờ tập chân.

Mười hai giờ tập kiếm.

Mười bốn giờ học thuật đồng tử.


Mười tám giờ học trận pháp.

Hai mươi mốt giờ học thuật chế thuốc.

Từ không giờ trở đi bắt đầu tập hít thở.

Thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày chưa tới ba tiếng đồng hồ!

Trong mười năm qua, anh đã vô số lần muốn chạy trốn, trốn khỏi đây rồi về nhà.

Nhưng lần nào cũng bị ông lão dễ dàng bắt được và đánh một trận!

Lần nặng nhất thậm chí còn suýt mất nửa cái mạng.

Mặc dù tu tiên là một cơ hội lớn, nhưng Lâm Phong lại không hề quan tâm.

Bạn gái còn đang đợi anh cầu hôn, cha mẹ già và em gái nhỏ tuổi ở nhà còn đang đợi anh kiếm tiền nuôi cả gia đình.

Sao anh có thể ở lại đây được?

Nhưng dù anh có van xin thế nào đi nữa, ông lão vẫn không nhúc nhích.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Anh từng nói khéo muốn được báo tin cho gia đình, thậm chí còn quỳ xuống van xin, nhưng ông lão vẫn không đồng ý.

Mà sau khi đánh anh một trận nhừ tử, ông ta lạnh lùng bảo:

“Tu đạo nghĩa là đi ngược với ý trời, cần phải cắt đứt nhân quả hồng trần!”

“Lâm Phong, trừ phi ta chết, nếu không thì cậu đừng hòng xuống núi!” …

Kể từ lúc đó, Lâm Phong đã hận ông lão trước mặt này thấu xương tận tuỷ!

Mỗi ngày anh chịu khó tu luyện, hi vọng có thể sớm ngày tăng tiến tu vi và vượt mặt ông lão, sau đó chém ông ta ra thành từng mảnh để xoá bỏ mối hận trong lòng mình.

Và thế là mười năm đã trôi qua!

Anh khổ tu mười năm, không đợi được đến ngày vượt mặt ông lão mà lại chờ tới cảnh tượng này đây.

Vào thời khắc này trong lòng Lâm Phong trống rỗng.

Không vui mà cũng chẳng phẫn nộ như trong tưởng tưởng của anh, chỉ có mỗi sự bình tĩnh không chút dao động nào thôi.

Hoặc nói là chết lặng sẽ thích hợp hơn.

Anh chỉ cảm thấy sự kiên trì trong mười năm qua của mình có vẻ thật nực cười.


Gió đêm thổi nhanh hơn, nhiệt độ trên núi cứ như thể đột ngột giảm xuống dưới mức đóng băng vậy.

Lâm Phong không nói lời nào, yên lặng chôn cất ông lão.

Sau đó anh đứng dậy xoay người lại, đôi mắt u buồn nhìn dãy núi xanh ngắt phía xa xa.

Không ai có thể hiểu được cảm giác của anh lúc này.

Cứ như vậy.

Một lúc rất lâu, rất lâu sau...

“Không ngờ lần này ông lại chết thật!”

“Cơ thể của ông sẽ từ từ tiêu tan rồi biến thành vĩnh hằng, tựa như sỏi đá trong sa mạc vậy. Nói cách khác, đây cũng có thể là một loại vĩnh sinh.”

“Lần này từ biệt sẽ không bao giờ gặp lại!”

Cuối cùng Lâm Phong vẫn không thể gọi một tiếng “thầy”.

Anh lấy trường kiếm ra, hoá thành một tia sáng rồi biến mất ở phía chân trời.

Nếu như lúc này có người tu đạo ở đây thì chắc chắn sẽ rất kinh ngạc.

Khó có thể tưởng tượng được rằng, trong thời đại Mạt Pháp này lại có người có thể ngự kiếm phi hành!



Nửa tiếng sau, Lâm Phong trở về quê hương trong ký ức.

Quê anh ở vùng ngoại ô thành phố Kim Lăng, tỉnh Giang Nam.

Và ngôi nhà mà anh không bao giờ quên cũng chỉ là một căn nhà trệt đơn sơ thôi.

Trước nhà có một cái ao nhỏ.

Bên cạnh ao có một vườn rau xanh được bao quanh bởi hàng rào.

Ngoài các loại rau xanh đa dạng, trong vườn còn có một cây mơ héo rũ xiêu vẹo.

“Thì ra… chẳng có gì thay đổi cả!”

Nhìn khung cảnh quen thuộc trước mắt, đôi mắt sâu thẳm của Lâm Phong cũng trở nên ươn ướt.

Mười năm xa cách, trở về cố hương.

Cảm xúc của anh lúc này chỉ có chua xót và muốn khóc.

Lúc ở trên núi đã từng có biết bao nhiêu ngày đêm anh mơ thấy cảnh tượng như vậy…

Nằm mơ thấy mình bơi trong ao khi còn nhỏ.

Nằm mơ thấy cha mẹ ngồi trên phiến đá xanh trước cửa nhà, mỉm cười nhìn anh và em gái cầm sào tre hái mơ ăn.

Nằm mơ thấy khói lửa nhân gian.

Nằm mơ thấy thanh xuân… vẫn còn đó.

“Mình biến mất suốt mười năm, chắc cha mẹ nghĩ mình đã chết rồi nhỉ?”


“Cả em gái nữa, lúc mình đi con bé mới chín tuổi, không biết bây giờ đã lên đại học chưa!”

“Ông lão nói tu đạo là một con đường trường sinh, cần phải cắt đứt nhân quả hồng trần, nhưng nếu phải cắt đứt quan hệ với những người thân nhất này, mục đích tu đạo còn là gì nữa?”

“Cho dù độ kiếp phi thăng, lột xác thành tiên, trường sinh bất lão, không có họ thì có ý nghĩa gì.”

Lâm Phong thở ra một hơi thật dài, ổn định lại cảm xúc rối bời.

Đây chẳng phải là khoảnh khắc mà anh đã chờ đợi bấy nhiêu năm sao?

Mười năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Chỉ mong mọi thứ vẫn còn kịp!

Lâm Phong chuẩn bị vào nhà để chào đón khung cảnh đoàn tụ ấm áp của gia đình.

Kết quả, anh vừa nhấc chân bước đi.

Thì cửa nhà được mở ra từ bên trong.

Ngay sau đó.

Hai gã đàn ông đầu trọc xăm hình rồng trói một cô gái xinh xắn, cười hì hì đi từ trong nhà ra.

Cô gái khoảng mười tám, mười chín tuổi, mặc váy hoa nhí dài, tóc đen dài đến eo, làn da mịn màng trắng hơn cả tuyết, cao chừng một mét bảy.

Lúc này cô ấy đang bị bịt miệng bằng một miếng vải trắng, nức nở không nói nên lời, dù vậy vẫn không thể che lấp được gương mặt xinh xắn của cô ấy.

Lông mày như lá liễu, đôi mắt tựa làn nước thu.

Dịu dàng thanh thoát, trong sáng yếu mềm.

Rõ ràng đang để mặt mộc nhưng mỗi một centimet đều vừa phải, hệt như bước ra từ trong tranh.

Nhưng một cô gái như thế bây giờ lại đang khóc nức nở, vẻ sợ hãi và bất lực hiện rõ trên khuôn mặt hình trứng ngỗng trắng nõn.

Cảnh tượng bất ngờ này khiến Lâm Phong sững sờ.

Mặc dù mười năm trước em gái anh mới chín tuổi, vẫn còn là một cô nhóc, nhưng anh vẫn nhận ra cô gái này chính là em gái Lâm Vân Dao của mình!

Anh không ngờ sau mười năm, cô nhóc ấy lại trở nên xinh đẹp đến vậy!

Cũng như không ngờ mình vừa về đến nhà đã bắt gặp kẻ khác đang bắt cóc em gái mình?

Cùng lúc đó.

Hai gã đàn ông ở đối diện cũng sững sờ.

Trời đã tối thế này rồi!

Mà sao vẫn có người đến khu phá bỏ di dời đã bị trưng thu này chứ?

Thằng nhóc này để tóc dài, quần áo còn là kiểu của mười năm trước sắp bạc màu vì giặt, nhìn thôi cũng biết là một đứa nghèo rớt mùng tơi!

Lẽ nào là người nhặt ve chai xung quanh đây?

Mẹ nó!

Có khi nào là tới đây đi đại tiện không?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!