Lâm Phong lựa chọn từ bỏ, không có tiếp tục thử chém nữa. Thân thể chậm rãi hạ xuống, Lâm Phong lại lần nữa trở về mặt đất, nhìn bóng người đang đắm chìm trong Phật quang kia. Chỉ thấy người đó hơi có chút giật mình, kinh ngạc nhìn Lâm Phong nói:

- Phong ấn của Phong Ma thạch quá mức hùng mạnh, từ bỏ cũng tốt.

Trong Tử Vong sơn cốc này nguy cơ tứ phía, tiết kiệm lực lượng của ngươi đi, hy vọng ngươi có thể đi ra khỏi mảnh thung lũng này.

- Tiền bối thực nghĩ như vậy sao? Lâm Phong hỏi.

- Đương nhiên.

Đối phương khẽ gật đầu, thần sắc thản nhiên, trang nghiêm giống như Phật, không có chút ý lừa dối.

- Nếu như thế, vãn bối xin cáo từ.

Lâm Phong chắp tay, lập tức xoay người, thân thể lóe lên, chuẩn bị rời khỏi.

- Đợi một chút.

.. Ngay tại lúc Lâm Phong đi được khoảng ngàn thước, đối phương lại gọi hắn lại, Lâm Phong nhìn đại năng.... giả kia, mở miệng hỏi:

- Tiền bối còn cái gì chỉ bảo sao? - Thung lũng này tràn đầy, tiến vào thì dễ, muốn ra lại khó như lên trời.

Ta ở chỗ này bị trấn áp nhiều năm, còn chưa từng thấy có người còn sống đi ra khỏi Tử Vong sơn cốc. Ngươi có thể đi tới biên giới này đã là may mắn rồi, nếu như vậy rời đi, chỉ sợ lại tăng thêm oan nghiệt cho ta. Ngươi cứ thử xem có thể phá vỡ chữ Phong kia không. Nếu có thể là tốt nhất, để Tử Vong sơn cốc từ nay về sau không còn tồn tại. Còn nếu thật sự không được, ta truyền thụ cho người một thần thông năng lực dũng mãnh, cho ngươi có được thêm một thần thông công pháp lợi hại, đánh tan uy thế của chữ Phong này. Đối phương bộ dạng trang nghiêm, đắm chìm trong Phật quang, dường như cách biệt với ngoại vật.

- Ý tốt của tiền bối, vãn bối tâm lĩnh.

Nhưng mà vãn bối chỉ là phàm phu tục tử, không thể sánh cùng đại năng... giả tiền bối thượng cổ. Trong trường hợp này cũng tự biết thân, vãn bối tin tưởng bản thân không đến mức không thể đi ra khỏi Tử Vong sơn cốc. Cáo từ tiền bối. Giọng điệu Lâm Phong mang theo vài phần tự tin, khiến ánh mắt đại Phật bị trấn áp dưới kia hơi lóe lên, tuy nhiên lại ngay lập tức khôi phục như thường.

- Ngươi đã mấy phen từ chối, sau khi lấy được bảo kiếm của mình liền nghĩ rời khỏi, có phải không ổn hay không? Phật lên tiếng, nhưng trong thanh âm đã phủ thêm một tầng lãnh ý.

- Tiền bối, lời này của ngài không có sự độ lượng của Phật.

Lâm Phong chế nhạo. Đối phương trầm mặc một lát, lập tức nhìn chằm chằm Lâm Phong, lạnh lùng nói:

- Ngươi làm sao nhìn ra được.

- Bản thân ngươi vừa mới nói: “Trong Phật điện, dưới Ma thạch, nơi nào mà không thể tu đạo, đều là tu đạo, cần gì phải để ý thời gian, địa điểm.

Đợi khi cơ duyên tới, tự nhiên sẽ tọa hóa, chỉ có điều, tận mắt nhìn thấy vô số sinh linh bị chôn vùi trong sơn cốc, cảm thấy rất áy náy, không thể làm gì khác ngoài việc siêu độ những sinh linh đó.”

- Nhưng khi ta đề xuất muốn giúp ngươi phá vỡ phong ấn trấn áp, ngươi hình như lại quên mất lời này, thậm chí mơ hồ lộ ra một chút chờ mong, chẳng lẽ không phải trước sau mâu thuẫn sao? - Cái này dường như không đủ để chứng minh mà.

- Đúng vậy, không đủ để chứng minh cái gì, nhưng mà bởi vì ngươi quá mức nóng vội, cho nên trong lời nói lại ẩn chứa một cỗ ma lực, dường như muốn ảnh hưởng tới tinh thần của ta, để cho ta không tự chủ được nghe theo lời của ngươi, tin tưởng ngươi.

... Nếu không có cỗ ma lực này, có thể ta sẽ tin tưởng, nhưng cỗ ma lực kỳ lạ đó đã khiến ta không thể không hoài nghi người. Vì thế nên ta thử ra tay, quả nhiên, vẻ tham lam trong mắt ngươi đã khiến ngươi bại lộ nguyên hình. Lâm Phong nói xong, dừng một lát, nghi hoặc:

- Chỉ là ta không hiểu, vì sao khí tức Phật đạo trên người của ngươi lại thuần túy như thế, căn bản không phải ngụy trang mà có.

Có thể tu luyện thành đại Phật, bản tính của ngươi không nên như vậy mới đúng. Lâm Phong có thể cảm giác rõ ràng, khí tức Phật đạo trên người đối phương tuyệt đối chân thật, thuần túy. Tuy nhiên trong thanh âm đối phương lại mang theo một cỗ ma lực mê hoặc, thiếu chút nữa khiến hắn trầm mê vào trong đó. May mà ý chí hắn kiên định, linh hồn hùng mạnh, cảm ứng được thứ không thích hợp, nhìn thấu âm mưu đối phương.

- Thú vị, thật thú vị.

.. Khóe miệng đối phương lộ ra chút tươi cười, hiện lên vài phần tà dị, không còn có sự từ bi thánh khiết của Phật đạo. Ánh sáng Phật đạo mai một, thân thể của đối phương biến ảo không chừng, khi Phật khi Ma, một lát là Phật thân màu vàng, qua chốc lát lại là Ma đầu hắc ám. Cuối cùng, một cỗ khí tức ma đạo đáng sợ nở rộ ra, cho dù bị phong ấn trấn áp nhưng vẫn rung động lòng người đến vậy, lộ ra dáng vẻ bệ vệ, đáng sợ khôn cùng.

- Ma, thật là ma.

Không ngờ Phật Ma lại cùng hiện ra trên thân thể người này, khả năng ngụy trang của người này thật quá mức đáng sợ, rõ ràng là Ma mà lại có thể đắm chìm trong Phật quang vạn trượng, lập địa thành Phật, chẳng qua bản thể của đối phương vẫn là Ma.

- Nếu đã bị ngươi nhìn thấu, ta cũng không nhiều lời, chính ngươi động thủ đi.

Dựa theo lời ta vừa nói mà làm, lấy sức mạnh dũng mãnh to lớn đi phá vỡ phong ấn. Đã hóa thân thành Ma nên trong thanh âm đối phương tự nhiên lộ ra hơi thở hống hách đáng sợ. Cho dù bị phong ấn trấn áp, nhưng vẫn cao cao tại thượng như cũ, đứng trên khung thương quan sát chúng sinh.

- Ngươi cho rằng có khả năng đó sao? Lâm Phong chế nhạo.

- Ngươi không chịu động thủ, vậy ta tự mình làm.

Tiếng nói dứt, lập tức một luồng hắc mang đáng sợ từ giữa hư không bắn tới Lâm Phong, hơn nữa không phải chém tới nhục thể của mà là chỗ mi tâm Lâm Phong. Lâm Phong chém ra một kiếm nhưng căn bản không đủ sức, không chém rụng nổi hắc mang kia. Hắc mang tựa như một thanh kiếm, trực tiếp đâm vào đầu Lâm Phong, khiến đầu Lâm Phong dường như muốn nổ tung. Cùng lúc này, hàng nghìn hàng vạn tàn hồn do Lâm Phong tu luyện ra được bị đẩy ra ngoài, hóa thành vô số kiếm mang sắc bén.

- Ầm ầm!

Trong đầu Lâm Phong nổ mạnh, hắn chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra. Thực lực của đối phương thật đáng sợ, không ngờ lấy ý chí công kích hóa thành hắc mang thật thể công kích, xâm lấn vào trong đầu hắn. May mà hắn tu luyện Tàn hồn thiên thuật, lực lượng linh hồn hùng mạnh, hàng nghìn hàng vạn tàn hồn hóa thành một lá chắn vô cùng dũng mãnh mới có thể chống đỡ loại công kích biến hóa đáng sợ này.

- Hả? Ma đầu bị phong ấn giận đến nổi điên.

Từng đạo kiếm hắc ám sắc bén đâm ra, đâm rách khí tức phong ấn, giết tới phía mi tâm Lâm Phong. Y muốn diệt đi ý thức của Lâm Phong, chiếm thành của mình, muốn khống chế thân thể hắn.

- Xuy.

.. xuy... Hắc mang đáng sợ cắn nuốt ý thức Lâm Phong, Lâm Phong làm sao có thể để cho đối phương được như ý nguyện. Mấy vạn tàn hồn điên cuồng rống giận, chống đỡ hắc mang, trong hư không dường như có vô số thanh kiếm giận dữ gầm thét tạo nên khung cảnh vô cùng hùng tráng. Ma đầu dũng mãnh kia bị trấn áp toàn bộ lực lượng, chỉ có ý chí dũng mãnh nhưng đã làm hỗn loạn cả không gian.

- Ầm ầm ầm.

... Một ý chí đáng sợ dao động va chạm trong đầu Lâm Phong, chấn động khiến cả người Lâm Phong run lên. Nếu là người khác, không có ý chí kiên định và lực lượng hồn phách đáng sợ như hắn, e rằng đã sớm bị y hủy diệt ý thức rồi. Đối phương chỉ lấy một cái ý niệm trong đầu đã thành công kích hủy diệt ý thức hắn.

- Tốt lắm, để ta xem ngươi có thể khống chế được bao lâu.

Đối phương gầm gừ. Ma kiếm trong tay Lâm Phong điên cuồng run lên, một cỗ ma tính đáng sợ nở rộ ra, Lâm Phong cảm giác được ý thức của mình đang bị Ma kiếm ăn mòn, ma tính đáng sợ lại lần nữa hiện ra.

- Xuy!

Kiếm khí phá tan trời cao, vọt tới hư không, Lâm Phong không thể khống chế Ma kiếm, bảo vật của hắn nhưng lại bị đối phương cách không khống chế.

- Hóa ra Ma kiếm tới đây là do ngươi dẵn dắt.

- Đúng vậy thì làm sao, kiếm của ngươi để cho ta mượn dùng chút đi.

Đối phương trả lời, trong lúc đó ma quang trên người không ngừng lưu chuyển. Ma kiếm bay lên không, trong giây lát đánh tới chữ Phong trên vách núi kia.

- Cút cho ta.

Lâm Phong gầm lên, đạp bước bay lên không, cầm Phong Ma thạch của bản thân trên tay, hình tượng như thiên thần giáng thế.

- Ầm!

Phong Ma thạch trấn áp Ma kiếm, đánh Ma kiếm bay trở về, Lâm Phong đứng ở cạnh chữ Phong, nhìn chằm chằm Ma kiếm, thái độ lo việc nghĩa không thể chểnh mảng. Đối phương muốn dùng Ma kiếm của hắn đánh tan lực lượng phong ấn, nhưng Lâm Phong làm sao có thể để cho y như ý. Tuyệt đối không được, nếu Ma đầu kia thoát ra, chỉ sợ hôm nay sẽ là ngày ch.ết của Lâm Phong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!