Vật trao đổi!

Nghe vậy, cả đội săn bät Phi Lang đều nhìn về phía Tiểu Nhã.

Sao có thể dùng món đồ quý giá như vậy để trao đổi chứ?

Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Tiểu Nhã khế gật đầu một cái.

Lúc này, đội trưởng đội săn bắt Phi Lang quay đầu nói với Dương Phàm:

“Tiểu huynh đệ, chiếc nhẫn Häc Minh này rất quan trọng với Tiểu Nhã, liệu ngươi có thể trả nó lại cho Tiểu Nhã được không?”

“Bọn ta đồng ý trao đổi bằng vật phẩm khác.”

Nghe vậy, Dương Phàm lắc đầu cự tuyệt: “Không được!”

“Vật này cũng rất quan trọng với ta, hơn nữa, của đi thay người.”

“Ta đã hoàn thành lời hứa với Tiểu Nhã, vậy thì chiếc nhãn Hắc Minh này đã thuộc về ta rồi!”

Đội trưởng đội săn bắt Phi Lang vẫn còn muốn nói thêm gì đó nhưng Tiểu Nhã ngắt lời:

“Phi Lang ca, chỉ cần mọi người đều bình an vô sự thì ta không cần chiếc nhẫn Häc Minh này”

“Ngươi đừng làm khó công tử đây nữa.”

Nghe vậy, Dương Phàm hơi kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Nhã, trong lòng thầm nghĩ:

“Không ngờ tính cách nàng ta lại phóng khoáng như thế, vừa rồi mình đã xem thường nàng ta rồi”

Lúc này, Tiểu Nhã lại nói với Dương Phàm:

“Cảm ơn công tử cứu mạng, Tiểu Nhã vô cùng cảm kích”

“Từ giờ, nhãn Häc Minh đã là của công tử!”

Nghe vậy, säc mặt của cả đội săn bắt Phi Lang đều cực kỳ khó coi, nhưng Tiểu Nhã đã khăng khăng vậy rồi thì bọn họ cũng không thể ngăn cản được.

Dương Phàm khẽ gật đầu nói

“Vậy thì ta đi đây.”

“Ta biết nhất định chiếc nhãn Häc Minh này có lai lịch không tầm thường, ngươi hãy giữ xác con yêu thú cấp hai này lại coi như là một chút an ủi đi”

Nghe vậy, Tiểu Nhã lập tức kinh ngạc ra mặt.

Xác của yêu thú cấp hai có giá hơn yêu thú cấp một rất nhiều, không ngờ Dương Phàm lại cho nàng ta.

Tiểu Nhã vội vàng xua tay nói:

“Không, ta không thể nhận được.”

“Con yêu thú cấp hai này là ngươi giết được, ta..."

Nhưng Tiểu Nhã còn chưa nói xong đã bị Dương Phàm ngắt lời, hắn nói:

“Sao ngươi nói nhảm nhiều vậy, ta nói cho là cho:

“Chẳng lẽ Dương Phàm này lại còn chiếm món hời của một tiểu cô nương hay sao!”

Nói xong, Dương Phàm sải bước bỏ đi. "Thoáng chốc, hẳn đã đi mất hút!

Nhìn theo hướng Dương Phàm đi khuất, Tiểu Nhã lẩm bẩm một mình:

“Dương Phàm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!