Sau khi nhận được điện thoại của cô.

Phó Thanh Hoài đã ngừng ngay việc kinh doanh đang trên bàn đàm phán, khởi động máy bay riêng cả đêm chạy tới.

Ôm cô vào lòng, ngón tay thon dài trắng nõn và lành lạnh chạm vào khuôn mặt đang thất thần của cô, nó lạnh như băng, lại vì gió tuyết mà mất đi huyết sắc bình thường, anh cầm lấy áo khoác cashmere mà thư ký kịp thời đưa tới bọc cô lại.

"Yến Hàng nói em ngủ trên đường đi, nên anh không đánh thức."

Giọng nói khàn khàn mát lạnh của anh truyền vào tai cô, so với bình thường thấp hơn ba phần: “Bác sĩ đã khám cho bà rồi, trời đông trơn trượt, bà không cẩn thận bị ngã nên tổn thương đầu gối."

Khương Nùng phải mất rất lâu mới hoàn toàn lấy lại tinh thần, nếu không có anh ôm lại, e là cô cũng bị nứt xương bánh chè.

Nghe Phó Thanh Hoài nói bà ngoại không sao, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng rơi xuống đất, nhưng giọng nói của cô không khỏi có chút nghẹn ngào: “Cảm ơn anh.”

Lời cảm ơn này đã khiến Phó Thanh Hoài nhìn cô.

Lúc này, dường như Khương Nùng đã quên mất ngày hôm qua, hai người đã phát sinh hành vi mang tính thực tế, hoàn toàn, ngay cả thân thể đều đã thuộc về đối phương.

Cô vẫn chưa quen sai sử người chồng mới cưới hợp pháp này như cô nên làm, ngay cả khi được anh dìu đi vào trong con hẻm sâu trong ký ức, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của cậu đứng lặng trước căn nhà màu xanh đậm.

Khương Nùng vẫn không nhận ra, lần trở lại này không giống với trước kia.

“Niếp Niếp.” Giải Thành Kỳ mạo hiểm đứng đợi trong màn sương lạnh giá hồi lâu, đã bảy năm không gặp, ông khoác một cái áo lông màu đen, thân hình gầy gò hơn rất nhiều, nhưng từ giữa hàng lông mày vẫn có thể mơ hồ nhìn ra ông và Khương Nùng có cùng huyết thống, tướng mạo lạnh lùng, nhưng cao lớn anh tuấn dị thường.

Thái độ của ông đối với Khương Nùng hơi khách khí, cũng không biết đỉnh cấp hào môn là cái gì, hay người đứng đầu Phó gia quyền cao chức trọng gì đó.

Đối xử với Phó Thanh Hoài như một người con rể mới.

Ông dẫn người vào cửa, mời Khương Nùng ngồi xuống trước: “Bà ngoại con uống thuốc xong vẫn chưa tỉnh, cháu rể đã mời bác sĩ đến xem rồi—“

Còn mang theo một đám người mặc vest đen, mua không ít thuốc bổ quý giá.

Giải Thành Kỳ không có cơ hội nói hết câu, đã thấy Khương Nùng lạnh nhạt nói: "Con đi xem bà ngoại một chút."

Giải Thành Kỳ hiển nhiên không dám ngăn cản, phòng bà ở ngay sát bên cạnh, sợ khí lạnh tràn vào nên cửa sổ đều đóng chặt.

Khương Nùng nhẹ nhàng vén màn vải đi vào, thoáng nhìn thấy bà ngoại đang nằm trên giường, gương mặt tái nhợt, cô đi tới, khẽ vén chăn lên xem đầu gối bị thương của bà, thấy đã được băng bó kỹ càng, mới loạng choạng ngồi xuống bên cạnh.

Cô cúi đầu, giống như khi còn nhỏ, thích áp trán mình vào mu bàn tay của bà ngoại.

Dường như làm vậy mới thật sự có cảm giác trở về, đi đến đâu cũng không sợ.

Không biết qua bao lâu.

Bên ngoài cửa sổ bằng gỗ truyền đến giọng nói của Yến Hàng, ầm ĩ muốn đi ngồi thuyền ô bồng.

Giải Thành Kỳ vội vàng nói, mùa đông trên mặt hồ có băng, chèo thuyền rất nguy hiểm, nhưng có để đi ăn bánh khiếm thực ở đầu cầu.

Giang Nông lơ đãng lắng nghe, cho đến khi tay của bà ngoại động đậy, giọng nói mơ hồ không rõ truyền đến: “Niếp Niếp?”

Cô ngẩng đầu lên, nước mắt lập tức dâng đầy: "Bà ngoại, cháu ở đây, bà còn đau không?"

Đông Thư Lan nằm đó nhìn một hồi lâu, ban đầu bà còn tưởng mình già cả hoa mắt, đứa nhỏ mà bình thường xem tin tức trên TV mới nhìn thấy sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, bà chạm vào mặt Khương Nùng, sờ sờ trán Giang cô: "Không đau nữa rồi, sao con lại chạy về đây làm gì, nhà mẹ nuôi con mà biết được thì sẽ không vui đâu.”

Đã đưa con cho người khác nuôi, trong lòng Đông Thư Lan cũng hiểu rất rõ, đổi lại là ai cũng không hy vọng đứa nhỏ đó có liên lạc mật thiết với người nhà trước đó của mình.

Khương Nùng lắc đầu, khẽ nói: "Con trở lại thăm bà."

Đông Thư Lan: "Nhìn một chút rồi đi đi, mấy năm nay nhà này không có nuôi dưỡng con, đừng để bị liên lụy."

Giọng nói vừa dứt.

Trong căn phòng ánh sáng lờ mờ yên tĩnh hồi lâu, màn cửa nặng trịch ngăn cách tiếng bước chân bên ngoài, chỉ có một lớp sương trắng rớt xuống từ ô cửa sổ bằng gỗ.

Giải Thành Kỳ vào bếp pha một ly trà, để Khương Nùng làm ấm cơ thể.

Ông hâm tới hâm lui, cho đến khi cô đẩy tấm màn cửa nặng nề bước ra, mới bưng lên: "Niếp Niếp."

Khương Nùng nhận lấy tách trà, trong hơi nóng lãng đãng, cô nhìn thấy trong tách trà có vài lát quế và kim quất.

Giải Thành Kỳ vẫn không quên cô bị dị ứng phấn hoa quế, lúc còn nhỏ vừa tham ăn lại thích đồ ngọt, vì vậy ông hay dùng đường phèn ngâm một cốc kim quất vàng óng, rắc một ít bột quế lên trên bề mặt, lấy ra để dụ dỗ cô.

Khương Nùng cũng không quên, cụp mắt xuống một hồi, mới ngẩng đầu lên nhìn gương mặt hơi đỏ của Giải Thành Kỳ:

"Cậu ra ngoài với con một lúc?"

Sau đó cô quay sang Phó Thanh Hoài đang đứng bên cạnh nhìn bức ảnh gia đình trong phòng khách nói: "Bà ngoại muốn gặp anh."

——

Tấm màn vải lại được vén lên.

Đông Thư Lan nghiêng đầu nhìn sang, trước đó bà bị choáng không quan sát kỹ, nhưng lúc này vừa nhìn một cái, liền cảm thấy dáng vẻ anh rất tốt, cho dù anh chỉ mặc một bộ tây trang đen đơn giản, dưới ánh mặt trời gay gắt trong mùa đông, anh đẹp đẽ đến mức chỉ xuất hiện trong tranh trong sách.

Chỉ là giữa hai lông mày nhìn lạnh lùng như sương tuyết, không thích nói cười, có vẻ là một người khó gần.

Nhưng Đông Thư Lan lại vô cùng hài lòng với anh, dù sao cũng sống hơn nửa đời người, còn cái gì không nhìn thấu.

Bà vẫy tay bảo anh ngồi xuống mép giường: "Nghe Niếp Niếp nói, con và con bé đã kết hôn rồi?"

“Dạ.” Phó Thanh Hoài cung kính trả lời, khi sườn mặt trong trẻo lạnh lùng của anh nghiêng qua, Đông Thư Lan thở dài nói: “Cái tên Khương Nùng này là do nhà mẹ nuôi đặt cho con bé, trước khi được nhận nuôi con bé không có tên, bà và cậu vẫn gọi nó là Niếp Niếp."

Đôi đồng tử sáng màu của anh vốn luôn trầm lặng, nhưng lúc này lại lộ ra mấy phần kinh ngạc.

Đông Thư Lan có ý nhắc tới một số chuyện: "Không phải không đặt, mà vì trước khi mẹ con bé sinh khó qua đời, nói là muốn đợi ba ruột nó tới đặt."

Nhưng chờ đến khi Khương Nùng sắp đến tuổi đi học, người nọ vẫn không xuất hiện.

Đông Thư Lan là một giáo viên có tiếng ở thủy trấn Giang Nam, còn trẻ đã để tang chồng, một mình nuôi dạy hai con, đáng tiếc con trai Giải Thành Kỳ không nên thân, chỉ có thể ở lại thị trấn nhỏ này, nhưng đứa con gái lại không chịu thua kém, thi đậu ra ngoài.

Không ngờ sắp đến ngày tốt nghiệp lại chia tay mối tình đầu, trong bụng còn mang Khương Nùng, chạy trở về.

Nói đến những chuyện đã qua, Đông Thư Lan khàn giọng nói từng chữ: “Khương Nùng rất giống người mẹ mà con bé chưa từng gặp mặt, bất luận là vẻ bề ngoài hay tính khí quật cường từ bé... Từ khi đứa trẻ này sinh ra bà đã biết nó không nên bị mắc kẹt ở chỗ này, cậu của nó là bùn nhão không thể trét tường, còn mợ của nó lại là một người đàn bà chanh chua, bà không thể dựa vào số tiền lương hưu ít ỏi mà nuôi nấng con bé."

Khi còn nhỏ, Khương Nùng đã rất mềm mại, cô thích ăn kẹo nhúng mật ong và kẹo mềm.

Lớn hơn chút nữa, thích ôm quạt hương bồ ngồi trước cửa nhà, lắng nghe tiếng bánh xe ngoài ngõ, liền biết đó là ông cụ bán bánh nếp.

Cô sẽ lấy ra một hai tệ tiền tiêu vặt mà cậu Giải Thành Kỳ cho cầm đi mua, còn biết chia cho em họ ăn.

Sau đó, có một lần cô bị mợ tát một cái, còn nói sau lưng cô: đã là chó mèo không ai nuôi còn tham ăn như vậy.

Khương Nùng khóc cũng không dám khóc, còn nhỏ như vậy đã biết sau này lúc ăn đồ ngọt phải trốn mợ mới được.

Đông Thư Lan nhìn thấy hết, đau xót tận đáy lòng. Từ đó về sau, bà có ý nghĩ không đợi gã đàn ông phụ tình mà con gái mình đến chết vẫn còn yêu tìm tới cửa nữa, mà muốn tìm cho đứa nhỏ thích ăn đồ ngọt này một gia đình thật tốt......

Nhưng không ngờ Khương Nùng lại cố chấp như vậy, sau khi được nhận nuôi lại trốn về.

Đông Thư Lan và Phó Thanh trò chuyện về thời thơ ấu của Khương Nùng, đôi mắt bà dịu dàng như dòng suối ấm áp, xen lẫn trong đó những cảm xúc rất phức tạp.

Cuối cùng, bà thở dài yếu ớt nói: "Khi Niếp Niếp nhắc tới con ánh mắt con bé giống hệt người mẹ quá cố của nó... đã sa vào đoạn tình cảm này quá sâu."

Dưới con mắt của của Đông Thư Lan, lần đầu tiên trong đời Phó Thanh Hoài bị người ta nhìn thấu như vậy.

Bởi vì những gì Đông Thư Lan yêu cầu ở anh không liên quan đến bất kỳ lợi ích nào: "Con bé thích ăn mật đường, cuộc sống không nên có cay đắng, con phải bảo vệ con bé — bảo vệ nhất thời hoặc cả đời, bà ngoại có ở suối vàng cũng sẽ cảm kích con."

- ----

Yến Hàng thực sự đi thuyền ô bồng, anh ta trả giá gấp ba cho người chèo thuyền.

Cổ trấn này nhiều cầu, đường xá lại chật hẹp, Khương Nùng đi ra khỏi ngõ liền nhìn thấy, trên tay vẫn còn cầm ly trà, nhưng không khí lạnh giá giữa mùa đông đã nhanh chóng khiến hơi nước ngưng tụ.

Xoay người đứng bên cầu, khóe mi rơi lên người Giải Thành Kỳ.

Chuyện bà ngoại bị thương té xỉu, ông cố tình không giải thích rõ ràng trên điện thoại.

Ban đầu Khương Nùng cho rằng rất nghiêm trọng, dù sao xương cốt của người già cũng không chịu nổi nếu như bị té, nhìn thấy người vẫn bình an vô sự, cô cũng dần dần tỉnh táo lại.

Nhưng không đợi cô hỏi, Giải Thành Kỳ đã thả lỏng hai vai, thuần thục móc một điếu thuốc trong túi ra châm lửa, rít một hơi thật sâu.

"Mợ con không có ở nhà."

Câu nói khiến Khương Nùng nhớ lại hình như vẫn chưa thấy bà ta.

Đôi môi Giải Thanh Kỳ khô nứt: "Giải Ưu bị người ta lừa vay tiền, mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng, hiện đang ở trong bệnh viện, Tuệ Dĩnh không yên tâm, vẫn luôn túc trực chăm sóc con bé."

"Giải Ưu sao có thể?"

Khương Nùng còn tưởng mình nghe lầm, nhất thời sửng sốt.

Làn khói trắng mờ ảo bốc lên từ ngón trỏ của Giải Thành Kỳ, rồi nhanh chóng tan biến trong làn sương trắng, khuôn mặt gầy gò như bị áp lực của gia đình giày vò, dù thân xác có tốt hơn cũng không chịu nổi tâm sự của ông: "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã lo âu về dung mạo của mình, dáng dấp giống mợ con, không giống cậu."

Ngoại hình của Giải Thành Kỳ cực kỳ nổi tiếng xung quanh mười dặm tám thôn.

Đáng tiếc cô con gái duy nhất lại không được thừa hưởng sự tốt đẹp của ông, cũng vì điều này mà từ nhỏ tính tình Giải Ưu đã rất tự ti và nhạy cảm, đặc biệt là sau khi Khương Nùng trở thành người chủ trì của đài Tân Văn, trong nhà vừa đến giờ là có thể thấy cô trên ti vi.

Có một lần, bị một người đã quen sống cường thế cay nghiệt như Hoàng Tuệ Dĩnh mắng chửi tàn nhẫn, có lẽ là để kí©ɧ ŧɧí©ɧ Giải Ưu: "Mày nhìn Khương Nùng đi, tốt nghiệp một trường danh giá lại đa tài đa nghệ, trên mạng gọi nó là tiên tử, nhìn lại mày coi, từ nhỏ tốn bao nhiêu tiền cho mày ăn học, còn thi đại học dự bị về nhà cho bà đây?"

"Mày không di truyền gen ngoại hình của Giải gia cũng không sao, bà nội mày là giáo viên có học thức nhất ở thủy trấn này, sao chút thông minh mày cũng không thừa hưởng được?"

"Sau này ra đường cũng đừng nói Khương Nùng là chị họ mày, mày với nó có chỗ nào giống chị em ruột thịt không hả... Tao thật sự xấu hổ thay mày."

Khi đó, Giải Ưu bị mắng nhưng không cãi lại, chỉ lặng lẽ cầm chén ngồi trước ti vi.

Nhưng Giải Thành Kỳ nằm mơ cũng không ngờ đứa trẻ này lại để mấy lời đó trong lòng, cho nên lấy ảnh của Khương Nùng, sau khi được bạn bè giới thiệu, tìm tới một thẩm mỹ viện có lòng dạ đen tối, muốn phẫu thuật thẩm mỹ.

Kết quả bị lừa gạt vay một số tiền khổng lồ không nói, dưới áp lực đòi nợ uy hϊếp đủ kiểu đã trở nên điên loạn.

Giải Thành Kỳ nhìn Khương Nùng đứng trong gió đông, đột nhiên cảm thấy cô đã thực sự trưởng thành, khuôn mặt nhỏ bé ngây thơ trong ký ức đã trở nên thanh tú và xinh đẹp hơn, rất giống đứa em gái đã qua đời của ông, điều này cũng khiến trong lòng ông tràn ngập cảm giác áy náy phức tạp, cổ họng nghèn nghẹn mấy lần mới nói: "Là cậu yếu đuối, có thể nuôi con nhưng lại không nuôi... Niếp Niếp, lần này mượn chuyện của bà ngoại để tìm con về là muốn cầu xin con."

"Có thể nể tình Giải Ưu là em họ con, đòi giùm em nó một công đạo hay không."

- ----

Yến Hàng thực sự rơi xuống sông, chim là loài động vật sợ nước nhất, anh ta thậm chí còn chê áo cứu hộ màu cam quá xấu, không mặc mà cũng dám lên thuyền.

Cũng may là người chèo thuyền có kinh nghiệm phong phú, hai ba lần đã kéo anh ta lên bờ.

Khương Nùng ngồi trên bậc thang đầu cầu, những ngón tay gầy guộc trắng nõn đặt lên thành ly, nhìn chằm chằm kim quất trong ly nước.

Cầm ly trà hơn nửa giờ nhưng không nhấp một ngụm nào.

Cứ ngồi đờ người như vậy, cho đến khi tất cả tri giác từ từ quay trở lại, mấy giây sau, tầm nhìn bị sương mù bao phủ trở nên rõ ràng hơn, cũng nhìn thấy người đàn ông tuấn mỹ đang đi ra từ trong ngõ hẻm.

Phó Thanh Hoài tới tìm cô, không nhìn đi nơi khác, ngay cả Yến Hàng Hàng cả người ướt sủng đến tìm anh, anh cũng không thèm liếc nhìn.

Anh thong thả bước tới, giẫm lên bậc thềm đá xanh, đưa tay về phía cô.

Ánh ban mai vàng nhạt từ trên trời rắc xuống, rơi vào trong mắt Khương Nùng, cũng rơi lên người Phó Thanh Hoài, lúc này, dáng người lạnh lùng nghiêm nghị của anh nổi bật giữa Giang Nam cổ trấn này, giống như một ngọn núi xanh sau khi đám sương mù bao phủ hoàn toàn tiêu tán.

Khương Nùng muốn dựa vào, cô rúc vào trong ngực anh, cảm thấy sống mũi cay cay.

Yên lặng hồi lâu.

Phó Thanh Hoài không coi ai ra gì cúi thấp khuôn mặt tuấn mỹ, tìm tới môi cô, như chuồn chuồn lướt nước, lúc nói chuyện hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô, bất ngờ không phòng bị đánh thẳng vào tim cô: “Sao lại có vị đường?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!