Bên trong, Nam Nông cũng im lặng.

Giọng nói của Nam Việt vương khàn khàn.

"Vân Thanh đã rất đau lòng, đó là hài tử của ta và nàng ấy. Tại sao nó phải đến thế gian này để chịu nhiều đau khổ, chết một cách bi thảm vì người khác mà không hề được hưởng tình yêu thương của phụ mẫu?”

"Nàng ấy đã nghiên cứu một bí thuật của Linh Tộc. Hai mươi năm trước, nàng ấy sống ẩn dật một mình gần một năm. Khi nàng ấy xuất hiện trở lại, nàng ấy đang ôm một đứa bé không biết khóc và không biết cười, giống như một con búp bê bằng ngọc."

"Ta vẫn còn nhớ lời của nàng ấy. Nàng ấy nói, A Thành, chúng ta hãy kiên nhẫn chờ đợi, Tiểu Từ Nhi sẽ sớm quay lại thôi."

Nam Nông mở to mắt, nghĩ đến một bí thuật đã bị thất truyền nhiều năm ở Cửu Châu.

"Dùng linh hồn làm vật hiến tế để tinh luyện song trùng?"

*Doppelgänger: Là song trùng, một hình dạng trông giống hoặc song song với người hoàn toàn xa lạ. Hiểu theo nghĩa khác là con ma của một người đang sống.

Người ta nói rằng sau khi tinh luyện song trùng, khi cơ thể ban đầu chết đi, linh hồn sẽ nhập vào cơ thể thứ hai, tương đương với việc có thêm một mạng sống.


Nam Việt vương cười khổ: “Đây là đi ngược lại ý trời, đổi mạng lấy mạng. Vân Thanh không bao lâu thì thân thể liền nhanh chóng suy sụp, cuối cùng nàng ở trong ngực nói cho ta biết, nàng không hề hối hận, mọi chuyện rồi sẽ... ổn thôi. Chờ con gái chúng ta quay lại."

"Ta biết Tiểu Từ Nhi đang lừa dối ta, nó vẫn còn giữ nguyên kí ức của trước đây, nhưng ta chỉ có thể giả vờ như không biết, nếu nhịn không được nữa, ta chỉ có thể lặng lẽ nói với chính mình."

“Ta muốn Tiểu Từ Nhi sống hạnh phúc mà không phải chịu đựng bất kì đau khổ nào nữa."

"Vì đó là đứa con mà Vân Thanh đã hy sinh cả mạng sống."

Ngoài cửa, Mộc Trường An không nhịn được nữa, nước mắt dường như đã vỡ tan ra.

Chúc Cảnh Hoài bừng tỉnh, muốn giơ tay ôm nàng, lại thấy Mộc Trường An lau nước mắt không nói một lời, thở dài vài hơi.

Một lúc sau, nàng mới nở nụ cười, giọng vui vẻ nói: "Phụ vương, tiểu thúc ngủ rồi à? Con làm bánh hoa hồng cho hai người đây."

Những người bên trong dường như đang vội vã, điều chỉnh lại tâm trạng.

Nàng kiên nhẫn chờ đợi, một lúc sau, bên trong có người nói: "Mời vào."

Mộc Trường An bưng đồ vào, Nam Việt vương cảm động: “Nữ nhi ngoan thật hiếu thảo! Quả nhiên là tiểu tâm can của phụ vương!”

Mộc Trường An nhướng mày: “Tất nhiên là vậy.”

Nam Nông cắn một miếng, hài lòng lắc đầu thở dài: “Không biết sau này sẽ gả cho tiểu tử nào nữa.”

Nam Việt vương nghe vậy, trợn mắt, đau lòng: "Đệ đang nói vớ vẩn cái gì vậy? Tiểu Từ Nhi của chúng ta sẽ không xuất giá!"

Nam Nông nhìn Nam Việt vương lắc đầu, Nam Việt vương càng cảm thán hơn: “Ta nên gả Tiểu Từ Nhi cho ai? Không ai xứng đáng với nữ nhi của ta…”

Mộc Trường An vội vàng tiến tới an ủi ông: “Phụ vương, nếu người không muốn gả con, con cũng sẽ không xuất giá, mỗi ngày đều ở bên cạnh phụ vương…”


Nam Việt vương cảm thấy có gì đó không đúng, Chúc Cảnh Hoài đúng lúc can thiệp: “Bá phụ, xin người hãy tiêu tan suy nghĩ này đi.”

Sau khi ra khỏi tiểu viện, Mộc Trường An không nói gì, Chúc Cảnh Hoài cũng lặng lẽ đi theo.

Mãi đến khi đi tới đình trong vườn, Mộc Trường An mới nói: "Muốn hỏi gì thì cứ hỏi!"

Chúc Cảnh Hoài lắc đầu, trong mắt tràn đầy đau khổ.

Hắn cẩn thận giơ tay định chạm vào Mộc Trường An nhưng lại bỏ cuộc khi đã đến gần.

Hắn không đủ can đảm.

Thấy hắn không hỏi, Mộc Trường An mỉm cười tự nói.

“Mộc lão tướng quân đã qua đời khi ta còn nhỏ. Ta được Mộc Tĩnh nuôi dưỡng trong doanh trại quân đội.”

"Sau đó ta gặp được ngài, chuyện xảy ra với ngài, ta luôn cho rằng mình không xứng đáng."

"Trên đời này không có ai yêu ta ngoại trừ ca ca ta..."

Chúc Cảnh Hoài đỏ bừng mắt cắt ngang: "Không, ta mới là người không xứng, ta là nam nhân tồi tệ và ngu xuẩn nhất trên thế gian này."


Mộc Trường An lắc đầu, “Đã không còn quan trọng, ta không quan tâm nữa!”

Nàng mỉm cười, nhưng toàn thân không khỏi nghẹn ngào vì tiếng nức nở.

“Thì ra có rất nhiều người yêu thương ta. Mẫu thân ta đã hy sinh mạng sống của mình để cho ta một cuộc sống mới”.

“Phụ thân ta, vì để ta được sống hạnh phúc, đã một mình gánh vác bí mật nặng nề như vậy.”

“Còn có tiểu thúc, thái tử ca ca… họ chưa bao giờ nghi ngờ ta.”

Nàng cuối cùng cũng không nhịn được, nhào vào trong ngực Chúc Cảnh Hoài, khóc lóc thảm thiết.

"Chúc Cảnh Hoài, nguyên lai có nhiều người như vậy... Yêu ta!"

Lúc này, nàng cuối cùng đã làm hòa với chính mình!

(Wattpad@SuongSuong1123)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!