Trong kí ức của nàng, từ sau khi mẫu Hậu về tây thiên, phụ Hoàng bắt đầu trắng trợn sủng hạnh diện thủ. Trước đây có hay không, nàng cũng không biết được vì lúc đó nàng còng quá nhỏ tuổi.

+

Khởi đầu, cũng có triều thần biết được lấy chết khuyên can, thế nhưng tính tình của phụ Hoàng từ trước tới giờ không có nói nhiều, hết thảy ngoảnh mặt làm ngơ, lệnh cho Tả Hoài đem những người cố tình khuyên can nhốt vào.

Sau đó trước nghị sự điện, thậm chí có quan chức quỳ gối, lấy chết khuyên răn phụ Hoàng quay đầu lại. Nhưng mà cũng không khuyên được, chọc giận long uy, dưới cơn thịnh nộ trục xuất vài ba cái quan chức, những loại quan chức còn lại nhu nhược đành rút lui, lâu dần không còn ai dám trước mặt phụ Hoàng nói lung tung khuyên răn can thiệp vào hậu cung nữa.

Nàng sau khi hiểu được chuyện, cũng không nghĩ vì sao phụ Hoàng bày ra cả hậu cung ba ngàn giai lệ không cần, lại cần những nam tử mảnh mai.

Thái tử lão huynh cũng nói cùng nàng, miễn là trong lòng của phụ Hoàng vị trí của Mẫu hậu bất biến, cái kia phụ Hoàng có sủng hạnh chính ai, cái gì giới tính, cũng không đáng ngại.

Tuyên Thành nghĩ cũng đúng, phụ Hoàng một mực sủng hạnh nam tử, thì hậu cung không có sinh thêm tân hoàng, cũng không phát sinh ra nhiều chuyện dơ bẩn, xấu xa. Miễn là không làm lung lay được vị trí của thái tử lão huynh, cái khác liền không quá quan trọng.

Chỉ là chuyện ngày hôm nay thực sự quá lúng túng. Nàng lắc đầu, hận không thể đem kí ức hôm nay cắt bỏ đem ra ngoài.

Từ ngày cùng Phùng Hoán Sâm cúng mộ cha mẹ trở về. Thư Điện Hợp cũng không ra khỏi khách điếm nửa bước, một bên ôn tập khoa cử, học tứ thư ngũ kinh, một bên kiên trì đợi Phùng Hoán Sâm sắp xếp.

Hắn không phụ nàng chờ đợi, không bao lâu, liền phái Trường sử đi khách điếm tìm nàng.

Trường sử ở trước cửa phòng của Thư Điện Hợp gõ cửa, thấy nàng mở cửa đi ra, hắn trực tiếp thi lễ một cái, nói: "Lão gia nhà ta sự vụ bận rộn, đặc biệt phái tiểu nhân tới đây, nói với công tử hai câu."

Thư Điện Hợp ngóng trông nhiều ngày, vừa nhìn thấy người đến, chậm rãi mà mời hắn vào nhà uống trà.

Trường sử nói một tiếng " Khách khí."

Miễn những lời nói quanh co lòng vòng khách sao, trực tiếp vào đề tài chính, hắn nói: "Lão gia chúng ta nói, chuyện mà Thư công tử muốn, rất khó có thể được. Dù cho lão gia có khả năng thông thiên, cũng thật không có thể dễ dàng làm được. Vì phòng ngừa chuyện ngày càng rắc rối, mà không làm lỡ thi cử của công tử. Lão gia thay đổi một phương thức khác, giúp đỡ công tử đạt được mục đích."

" Là loại phương thức nào?" Thư Điện Hợp không rõ ý tứ của hắn. Nàng vốn đang lo lắng, không nghĩ tới ngoại trừ lấy thân phận Cử Nhân đi thi, còn có phương pháp nào của hắn mà để nàng danh chính ngôn thuận tham gia khoa cử được.

" Lão gia cho công tử học tại Quốc tử Giám lấy danh nghĩa học trò của thừa tướng, treo một tên trong đó. Cho dù công tử không muốn vào Quốc Tử Giám đọc sách, vẫn có tên trong đó, cũng có thể trực tiếp tham gia kì thi Hương năm nay."

Trường sử nở một nụ cười, nói: " Công tử nếu chê khoa cử quá khó, nguyện ý học ở Quốc Tử Giám mấy năm, sau này cũng có thể trực tiếp có cơ hội vào triều làm quan, đây là sách lược vẹn toàn."

Thư Điện Hợp nhìn hắn ngạc nhiên nhìn hắn một điểm, nàng bừng tỉnh, nàng nghĩ sâu xa mấy phần. Chẳng trách người người đều nguyện ý học tập hơn mười năm để thi khảo công danh. Nguyên lại là vượt qua được long môn, không chỉ có cá chép hóa hồng, người vượt qua được vận mệnh, liền ngay cả đứng sau lưng hắn một gia tộc cũng sẽ vì đó mà thay đổi. Đây chính là một người đắc đạo, gà chó cũng đều được lên trời.

"Mặt khác..." Thư Điện Hợp thấy hắn lời nói còn chưa nói hết, nàng tiếp tục lắng tai nghe.

"Lão gia biết người ở trong kinh thành không có chỗ đặt chân, ở trong khách điếm có nhiều chỗ bất tiện. Muốn công tử dời vào thừa tướng phủ, đến lúc đó sắp xếp một viện tử yên tĩnh, cho công tử an tâm học tập, không biết ý công tử thế nào?"

"Cái này..." Thư Điện Hợp muốn mở miệng từ chối.

Nàng tuy rằng cùng Phùng Hoán Sâm gặp mặt có hai lần, thế nhưng hắn giúp đỡ nàng quá nhiều. Thư Điện Hợp cũng không phải cây cỏ vô tình, không nói cảm động chính là giả. Chỉ sợ hiện tại mắc nợ hắn quá nhiều, tương lai không biết làm sao báo đáp được hắn.

Trường sử như là nghi ngờ trong lòng nàng, hắn nói: " Lão giá coi công tử là đồ đệ trưởng. Để công tử không nên khách khí. Cứ tới phủ thừa tướng ở, đợi khi công tử ghi tên bảng vàng, công tử tự sẽ có quyết định rời đi hay không, lão gia không ngăn cản."

Thư Điện Hợp thức thời không thể từ chối thêm, ở trong khách điếm người tới người lui âm thanh ầm ĩ, xác thực không thích hợp để nàng chuyên tâm ôn tập. Gật đầu một cái, đồng ý đứng dậy ta ơn, nói: " Phùng Thừa Tướng đối với thảo dân ơn trọng như núi, ngày sau nhất định trả gấp đôi."

Trường sử cũng đáp lễ nói: " Mong công tử sẽ có thể đỗ đạt, có thành tựu, mới không phụ nỗi khổ tâm và kì vọng của lão gia nhà ta."

Hai người trò chuyện xong xuôi, Thư Điện Hợp thu thập xong hành lý của mình, cũng không có nhiều, liền theo trường sử hồi phủ thừa tướng.

Sau khi đến phủ, quả nhiên như Trường sử nói, hắn sắp xếp cho nàng một viện tử yên tĩnh, hơn nữa ra vào phủ có đường khác không cần đi qua cửa chính của phủ, miễn chạm mặt với người lạ.

Phùng Hoán Lâm phái tới mấy nha hoàn cùng gã sai vặt để hầu hạ nàng, mua cho nàng tứ thư ngũ kinh cùng thư tịch có liên quan tới thi cử, mọi phương diện đều cân nhắc chu toàn cho nàng.

Trong lòng nàng lại càng thêm đội ơn với Phùng Hoán Sâm, đồng thời cũng sinh ra vài tia bất an, e sợ là không báo đáp lại được ân tình của hắn.

Ba tháng trôi qua như chớp mắt.

Rất nhanh đã qua giữa mùa hè, nhiều cây lá vàng héo tàn báo hiệu mùa thu sắp tới. Trong tiểu viện của Thư Điện Hợp ở lá cây rụng rơi bị gió thổi xào xạc. Mỗi ngày buổi sáng nàng mở cửa sổ ra, là có thể nhìn thấy một đống lá khô vàng. Giống như sau khi người đọc sách thâu đêm. Hơi dùng sức một chút có thể vuốt ra được nắm tóc rụng.

Mắt thấy khoa cửa sắp tới, vốn Thư Điện Hợp có tính cách trầm ổn, càng không có đi lại, cả ngày ngồi một chỗ đem mình hòa vào thư tịch, đọc sách mất ăn mất ngủ. Mỗi khi nàng đọc sách xong đều là thấy có tia bình minh, mới tắt đèn đi ngủ. Ngày thứ hai tinh dậy rất sớm, tiếp tục ngày hôm qua, viết văn, khắc khổ không ngừng, không thua gì ngày xưa học y thuật.

Tin tức sớm truyền tới chỗ của Phùng Hoán Sâm, hắn đúng là mỏi con mắt chờ mong nàng, mới đầu hắn vẫn còn cho rằng Thư Điện Hợp chỉ nói việc đó là lời bồng bột của trẻ con, sau đó trường sử qua xem Thư Điện Hợp viết văn chương, mới phát hiện là chính mình đã đánh giá thấp người này rồi.

Văn chương của Thư Điện Hợp viết hành văn trôii chảy, từ ngữ khéo léo, giữa những hàng chữ để lộ ra phong cách đặc biệt của chính mình. Nàng dẫn cứ điểm, hạ bút thành văn. Chợt có nhìn thấy chút khuyết điểm, nhưng mặc dù có cũng không thể che lấp được ưu điểm. Hoàn toàn không giống một người chưa bao giờ được bồi dưỡng thi cử, mà từ tay một tiểu thần y viết ra.

Phùng Hoán Sâm đã thấy rất nhiều quan văn hơi một tí là dở thói văn vẻ, khoe khoang làm rối loạn văn chương.

Mà thấy người này viết thành văn, bỗng như là những văn chương khác đều bị bại trước lời văn của nàng. Làm hắn không khỏi chú ý.

Đáng tiếc.....

Giá như Thư Điện Hợp là nam nhân, hắn cũng có thể có một chú ý nghĩ khác.

Cùng lúc đó, Tuyên Thành bị giam giữ ở trong cung cũng gần ba tháng. Từ ngày đó nàng chạy đi tẩm cung của phụ Hoàng cố tình gây sự một chuyện. Thì trong cung canh phòng càng thêm nghiêm ngặt. Không có cơ hội nào để nàng chuồn ra khỏi cung nữa, thậm chí phụ Hoàng của nàng còn phái một ma ma hung tàn vạn thần đi quản nàng.

Từ khi tân ma ma giáo dưỡng tới. Tuyên Thành mới biết được, Sở ma ma so với ma ma mới tới. Sở ma ma của nàng quả thực là con cừ bé nhỏ ôn nhu, ngày xưa nàng đối với mình nghiêm khắc, đều không tính là gì.

Đây rõ ràng là đang trả thù nàng! Tuyên Thành hận không thể đem cuốn nữ tắc ở trước mặt xé nát, nhưng sợ phụ Hoàng phái người quản giáo hung ác tới, chỉ có thể kềm chế yên lặng những ý nghĩ không tốt của chính mình, nàng qua loa cho qua ải.

Lửa giận của phụ Hoàng lúc này đặc biệt dài lâu, một điểm tha thứ cho nàng đều không có.

Tuyên Thành trong lòng cũng ảo não, nếu phụ Hoàng không hé miệng, mặc kệ sau lưng có bao nhiêu vội vã, nàng cũng chắc chắn không đi cầu xin tha. Nàng xem xem ai có thể chịu đựng được lâu, ai có thể qua ải của ai! Nàng Tuyên thành công chúa tuyệt đối không thể chịu thua!.

Trong khoảng thời gan này, nàng tình cờ cũng nghĩ tới Thư Điện Hợp, không biết hắn ở ngoài cung thế nào rồi, hiện tại đang ở nơi nào. Nhưng nàng thất thần suy nghĩ không được bao lâu, thì ma ma hung ác đó liền tới âm thanh vang vọng ở bên tai nàng, giục nàng tiếp tục dọc sách, khiến sau lưng nàng mát lạnh.

Cái gọi là trên có chính sách dưới có đối sách. Sau đó ma ma hung ác lại " dốc lòng bắt nàng học". Tuyên Thành cũng không có vào đầu được, một bên làm ra vẻ chăm chú, một bên nghĩ đối sách để đối phó.

Ma ma không biết chuyện, tỏ ra khá vui mừng, còn tưởng rằng công chúa lớn rồi, hiểu chuyện, nhưng lại không biết rằng Tuyên Thành cái gì cũng không học vào, một số chuyện trước đó, trước mặt vẫn là bản nữ tắc, một tờ vẫn chưa lật.

Tuyên Thành chịu khổ, người bên cạnh nàng Miên nhi cũng tự nhiên chạy không thoát, theo Tuyên Thành bị cưỡng ép cõng lấy sách mà đọc. Một khuôn mặt nhỏ bé, như hoa như ngọc đều sưng cả lên vì tức giận. Mỗi ngày đều đều than thở bên tai Tuyên Thành, nàng nghe lại càng thêm phiền.

Ngày tháng cũng không có nhét được chữ nào vào đầu.

Lại qua thêm mấy ngày, Thái Tử cùng Thái Tử Phi tới thăm nàng nhưng có mục đích, cũng không phải là tới cứu nàng ra ngoài, mà là tới kiểm tra bài tập của nàng.

Tuyên Thành sau khi biết được, nụ cười vốn để đón tiếp hai người đều cứng ở trên mặt, kêu rên một tiếng, có vẻ không vui nằm xoài trên bàn Sách.

Thái tử cùng Thái tử phi nhìn thấy thế, nhìn nhau cùng nở nụ cười, trong lòng đối với muội muội của mình với bài tập cũng không có quá nhiều hy vọng. Đã như thế, không bằng nói chuyện có hứng thú.

Thái tử ghé sát vào tai muội muội, nói: " Hoàng muội, tuy rằng phụ Hoàng để cô với Thái tử phi tới kiểm tra ngươi bài tập, thế nhưng Hoàng huynh có tin tốt muốn nói cho người."

"Tin tức tốt gì?" Tuyên thành hứng thú bừng tỉnh ngẩng đầu lên, nàng liền biết Hoàng huynh sẽ không bao giờ làm nàng thất vọng.

"Ngươi đoán xem?" Thái tử vô cùng thần bí nói.

Dù sao cũng không phải tin tức phụ Hoàng cho nàng xuất cung. Tuyên Thành trá, trái lo phải nghĩ, ánh mắt lơ đãng rơi xuống ngữ khí cười cười rơi xuống trên người của Thái tử phi, lớn mật suy đoán, nàng nói: " Chẳng lẽ là Hoàng tẩu lại mang thai?"

Thái tử cùng Thái tử phi dưới gối có một trai một gái. Chát tử của Tuyên Thành năm nay bảy tuổi, tiểu chất nữ năm tuổi. Cách nhiều năm như vậy nếu nói là Hoàng tẩu lại mang thai cũng không phải chuyện gì ly kỳ cổ quái. Tuyên thành đoán hợp tình, hợp lý.

Tác giả có lời muốn nói:

Tương lai Tuyên Thành: phụ hoàng ta thích nam sắc, ta thích nữ sắc. Quả nhiên là người một nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!