Thư Điện Hợp định thần lại cái đồ vật bù xù kia, dĩ nhiên là cái đầu của vũ sư múa lân.

Nó giương cái miệng lớn như chậu máu, đôi mắt như chiếc lồng đèn, một trắng một đen miêu tả sắc thái, màu sắc sặc sỡ trên khuôn mặt. Lông mi cùng ria mép màu trắng. Đầu to lắc lư trái phải, để lộ ra thần thái bướng bỉnh.

Thư Điện Hợp nghĩ là do chính mình ngăn trở đường đi của đối phương, lập tức đứng gọn qua một bên. Duỗi chân vừa tính đi về bên trái, cái đầu vũ sư kia cũng xoay về bên trái lần nữa ngăn trở nàng.

Thư Điện Hợp chần chờ thay đổi một phương hướng khác, nó lại chặn nàng.

Thư Điện Hợp???????

Lần này là đối phương đang cố ý chặn nàng lại.

Kinh thành một người quen nàng cũng không có, hẳn là có người tìm đến tra? nàng nắm chặt cây trâm trong tay xoay người dự định trở về, không nghĩ tới cái đầu vũ sư kia còn nhanh hơn nàng một bước, dáng người mạnh mẽ vòng qua người của Thư Điện Hợp, như cũ dáng vẻ bứng bỉnh, lại chặn trước mắt Thư Điện Hợp.

Thư Điện Hợp hơi nhướng mày, không chờ nàng phát tác, mấy nam tử mặc đồ vũ sư ở trong đám người cũng xông tới, hướng giọng về phía này hô " Tiểu công tử, mau đưa trả lại đầu sư lân trả lại cho chúng ta đi!"

Lại quay đầu nhìn lại, bên dưới đầu sư xuất hiện một người mặc trang phục hiệp sĩ. Không phải Tuyên Thành còn ai vào đây?

Bởi vì mang đầu sư vừa kín vừa nặng lại che lấp đi không khí quá nhiều. Tuyên Thành bỏ đầu sư ra khuôn mặt nhỏ nhắn làn da trắng nõn đỏ bừng, một thân đầy mồ hôi, bỗng nhiên cởi ra tham lam hô hấp không khí bên ngoài.

Trong chốc lát, đám nam tử kia đã đến trước mặt hai người.

Tên cầm đầu trên mặt mồ hôi chảy ròng ròng, đem một tấm ngân phiếu nhét vào trong tay Tuyên Thành nói: "Tiểu công tử, tiền này chúng ta không muốn. Ngươi mau đem đầu sư trả lại cho chúng ta đi, chúng ta còn có chuyện quan trọng..." nói xong liền đưa tay hướng về đầu sư, muốn cầm nó đem về.

Tuyên Thành ngoài miệng thì bất mãn nói: "Mượn tới vui đùa một chút thôi. Làm gì mà hẹp hòi vậy." cũng không làm khó hắn, chê đối phương động tác quá chậm, liền trực tiếp nhét đầu sư vào ngực hắn. " Trả ngươi, trả lại ngươi, bản công tử mới không cần đồ vật nặng thế này."

Đố phương cầm lại đầu sư, cũng không làm khó dễ Tuyên Thành, khuôn mặt tươi cười, xoay người rời đi.

Tuyên Thành hướng về chỗ người rời đi thè lưỡi làm mặt quỷ, đem ngân phiếu nhét vào trong ngực mình, tự nhủ: "Tấm ngân phiếu này có thể mua được mấy cái đầu sư của bọn hắn, dĩ nhiên lại không cần, có lẽ nào là kẻ ngu si?"

Lúc nãy vừa nghĩ đến người, giờ khắc này lại thần kỳ xuất hiện ở trước mắt. Sau khi Thư Điện Hợp ngắn ngủi kinh ngạc, vẻ mặt lại khôi phục như thường. Đem chuyện vừa nãy cùng thần thái, ngôn ngữ của Tuyên Thành thu hết vào mắt, mỉm nụ cười cười chớp mắt cho qua.

Tuyên Thành trong lòng còn đang nhổ nhổ nước bọt việc vừa rồi, lại bỏ qua một lần dáng vẻ hiếm gặp của Thư Điện Hợp.

Đầu sư này nặng đến bảy, tám cân mới cầm một lúc hai cánh tay của nàng đã dã dời đến chết rồi.

Tuyên Thành xoa xoa bắp tay của mình ngẩng đầu lên vừa vặn đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Thư Điện Hợp, tựa hồ hiểu rõ nghi hoặc trong lòng nàng, còn vì mình giải thích: "Vừa nãy đi qua chỗ của vũ sư, cảm thấy cái đầu kia chắc là chơi vui, liền mượn chơi đùa một chút."

Nàng sợ đối phương nghĩ mình hung hăng càn quấy, không hỏi mà nói thêm " Ta là nguyện ý trả thù lao, là bọn họ không cần, càng muốn theo dọc đường đuổi theo ta."

Nàng lời lẽ ngay thẳng, khí chất hùng hồn, không chút nào nghĩ tới hành vi của mình có chút không thích hợp.

Cũng coi như nàng muốn cầm thì cũng không ai giám làm gì được nàng. Thiên hạ này lag của phụ hoàng nàng, một cái đầu sư có tính là gì?

Thư Điện Hợp nghĩ những Hoàn tử cùng công chúa này suy nghĩ cùng người bình thường có chút không giống nhau. Nàng cũng không có hứng thú đi truy cứu chuyện này.

"Công.... Tử tại sao lại ở chỗ này?" Thư Điện Hợp hiển nhiên là hiếu kỳ vấn đề này lẽ ra trong Hoàng cung quen được sống trong nhung lụa, vì sao lại xuất hiện nơi đầu đường cuối chợ, còn cướp cả đầu sư của người ta.

Nhất thời đầu óc cũng nghĩ không ra, suýt chút nữa trước mặt mọi người làm bại lộ thân phận cao quý của Tuyên Thành.

Tuy rằng chưa có nói ra cung xưng, Tuyên Thành đã sợ hết hồn, vội vả ra hiệu nàng cấm khẩu. Lần này là nàng lại trộm ra khỏi cung, vừa mới đi đã gặp phải Hoàng cô của mình, hiện giờ còn chưa muốn trở về. Còn đang ở dưới Hoàng thành nếu như bị thủ vệ, quan binh nghe thấy, nhất định là đem nàng tóm lại.

"Vấn đề này ta cũng muốn hỏi ngươi" nàng lấm lét nhìn trái, nhìn phải một phen, trong một bể người không nhìn thấy quan binh, nói "Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện?"

Thư Điện Hợp vừa vặn cũng có ý đó, hai người đứng đây cũng bất tiện để nói chuyện. Tìm tùy tiện một trà lâu ngoài rìa đường rồi ngồi xuống, thuê bao trọn một gian phòng.

Sau khi ngồi xuống, hai người hầu trà mang trà tới khom người muốn hỏi các nàng muốn dùng gì.

Tuyên Thành vừa chạy một đường miệng lưỡi khô liền muốn một bình trà. Đến phiên Thư Điện Hợp thi nàng lắc đầu. Người hầu trà lui xuống. Thư Điện Hợp nhìn đánh giá người trước mặt, đã lâu không gặp.

Thời gian bốn tháng cũng không phát sinh gì thay đổi trên người Tuyên Thành, trên mặt so với thời điểm mình rời đi có vẻ có thêm một chút thịt. Chắc là do thân thể Hoàng thượng đã khôi phục, trong lòng nàng ấy đã không còn áp lực, không buồn phiền lo lâu trong sinh hoạt, tất nhiên là đã tăng thêm vài kí.

Chỉ là từng ý thịt cũng không bõ bèn gì, cũng chỉ làm tăng thêm vẻ đẹp trên khuôn mặt, thêm mấy phần trẻ con. Một thân nam trang, ánh mắt lấp lánh giống như hài tử chưa dứt sữa liền trộm đi ra ngoài xông xáo giang hồ. Cũng không trách đám người kia vừa gọi nàng là công tử lại còn thêm một tiểu tự cho nàng.

Bất luận trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, Tuyên Thành vẫn đang nhìn chằm chằm tay Thư Điện Hợp dang cầm trâm cài tóc, hỏi: "Một nam tử như ngươi, tại sao lại cầm trâm cài tóc của một nữ tử trên tay?"

Nàng vừa nói đến Thư Điện Hợp bất thình lình nhớ đến, trên tay vẫn còn cầm cây trâm chưa cất đi.

Lúc trước còn muốn đưa cho công chúa, hiện tại công chúa đang ở trước mắt, nhưng lại sợ lễ bạc công chúa không thích, lại không thể ở trước mặt công chú thu hồi lại, nếu không còn cách nào giải thích lý do, còn lại ra vẻ thêm, khác nào hành vi quái lạ.

Rõ ràng cây trâm làm bằng gỗ nhưng kì quái lúc này nắm có chút bỏng tay.

Ánh mắt của Tuyên Thành tìm tòi nghiên cứu. Thư Điện Hợp xoay ngang tay đưa cây trâm cài tóc hướng về phía trước mặt Tuyên Thành nói: " Đây là thảo dân mua được, muốn đưa cho công chúa." nàng cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, vì lẽ đó trông có hơi cứng ngắc.

"Đưa...đưa... đưa cho bản cung?" nàng trả lời làm cho Tuyên Thành ngoại dự liệu, khiếp sợ không thôi, cảm giác được trong lòng có chút dị dạng.

Trái tim Tuyên thành ầm ầm nhảy lên, không tin mình vừa nghe thấy, xác nhận lại: " Ngươi là mua trâm cài tóc cho ta?".

Người hầu đúng lúc dâng trà cho nàng.

Tuyên Thành nghĩ người này thường ngày đối với nàng một điểm cũng không tốt, mặt thì như tảng băng lâu năm, tính tình thì nghiêm túc cùng thận trọng, để người khác không thể nhìn thấu, muốn xác nhận lời nói của hắn thật hay là giả.

Hôm nay cũng như vậy, làm Tuyên thành lầm tưởng hắn đang cầu cạnh chính mình, ngờ vực hỏi: "Ngươi là có ý gì?"

Thư Điện Hợp nói: " Ở trong cung đã làm phiền công chúa đối xử tử tế với thảo dân, coi như lễ vật nhỏ trước thảo dân tạ lễ công chúa." lý do này không thể thích hợp hơn.

Dù vật Tuyên thành cũng vẫn chưa tin, nàng cong khóe miệng hỏi: " Ngươi lần này vào kinh, dự định làm cái gì?"

Nàng đâu ngờ tới Thư Điện Hợp sẽ vào kinh thành lần tứ hai, hắn cầm ngọc tỏa của mình đưa, nên rõ ràng ý của mình. Chẳng lẽ đúng là vì chính mình mà đến?

Nếu hắn nói trắng ra cầu muốn làm phò mã của mình, có khả năng chính mình có thể sẽ đáp ứng hắn. Thế nhưng Thư Điện Hợp một mực chẳng có biểu hiện gì ra bên ngoài, quan hệ của hai người như gần, như xa. Cảm giác này giống như lông vũ cào ngứa trong lòng Tuyên Thành. Dụ dỗ nàng phải suy nghĩ nhiều.

Tuyên Thành tự nhận là trong lòng nàng đối với Thư Điện Hợp có chút hảo cảm, nhưng chắc chắn nàng sẽ không từ miệng nói ra phần hảo cảm này. Bất kể nàng là người của Hoàng gia cao quý mang theo kiêu ngạo từ khi mới sinh đến giờ, hay là nữ tử chưa xuất giá rụt rè, cũng làm cho nàng không thể quyết định chính mình cầu người khác làm phò mã của mình.

Vậy thì chỉ có chờ đối phương chủ động nhắc tới.....

Tuyên Thành không tự chủ được ngồi ngay ngắn đoan chính một chút, để tránh đón lấy khả năng có thể đem đến kinh hỉ khiếp sợ.

Thư Điện Hợp thấy nàng cầm cây trâm trong tay thưởng thức, cũng không có ý tứ gì, nàng nói: " Nếu công chúa ghét bỏ, đều có thể trả lại thảo dân..." lời còn chưa nói hết, liền bị Tuyên Thành đánh gãy.

"Cảm ơn. Bản công chúa rất thích." Tuyên Thành đem cây trâm ôm vào trong ngực. Nhanh chóng cất vào nơi ổn thỏa.

Thư Điện Hợp thấy nàng không ghét bỏ cái trâm cài tóc kia, trong lòng hốt hoảng bỗng thả lỏng ra, nói mục đích làn này đến kinh thành: " Sư phụ để thảo dân vào Kinh thành là tìm người thân của hắn."

Đáp án của hắn cùng mình không giống nhau. Trong lòng Tuyên thành một trận thất lạc, trên mặt lại không có biểu hiện ra, thân thể lần nữa thư giãn, hỏi: "Tìm người thân?".

Ngược lại nàng lại nghĩ đến thân thể của Phùng Hoán Lâm, hỏi: "Sư phụ của ngươi thân thể thế nào rồi, bản cung cho ngươi những dược liệu kia có dùng tới không?"

"Sư phụ đã qua đời."

"???????" Tuyên Thành không tin vào lỗ tai của mình, trợn tròn mắt lên.

Đến lúc này nàng mới chú ý kĩ, Thư Điện Hợp một thân nhàn nhạt tiều tụy, cả người gầy gò không ít, ngũ quan càng thêm lạnh lùng, tuy rằng không có u buồn quá nhiều vì đang để tang, nhưng quần áo cũng một thân trắng thuần, tóc vấn len cài một trâm hình lưỡi liềm, muốn vì sư phụ nàng giữ đạo hiếu. Không giống giả bộ.

Tuyên Thành nghĩ đến ngày đó, nhìn thấy bộ dáng của Phùng Hoán Lâm giống như không còn sống được bao lâu nữa, có thể chống đỡ được đến bao gờ không thể biết trước được. Thư Điện Hợp là Đại hiếu tử có thể để sư phụ một mình trên núi mà xuống núi, là bất đức dĩ. Tất nhiên là khi hắn trở về, sư phụ đã xảy ra vấn đề rồi. Chính mình nến sớm nghĩ đến, nàng âm thầm hối hận, không nên để vấn đề này xảy ra.

Nếu không phải là có Thư Điện Hợp trợ giúp. Thì phụ Hoàng của nàng không thể nào khỏe mạnh, Tuyên Thành biết cảm thụ việc mất đi người thân có bao nhiêu thống khổ.

Trên mặt của Thư Điện Hợp không biểu hiện ra, nàng biết trong lòng của hắn nhất định khó có thể vượt qua, nàng cũng cảm động lây.

Muốn nói một chút an ủi hắn, nàng cũng không biết nên mở miệng như thế nào. Bên trong tâm loạn như ma. Lựa lời lại nói: " Vậy sau này còn dư lại một mình ngươi?"

Lời này vừa nói ra, Tuyên Thành hối hận mình nhanh mồm nhanh miệng muốn chặt đi lưỡi của mình, này không phải là vết thương của người ta chưa khép miệng, nàng lại kéo rách ra thêm sao?

Nàng cẩn thận nheo mắt nhìn Thư Điện Hợp vẻ mặt vi diệu, muốn lấy trà uống để che giấu lúng túng của chính mình, bưng lên chén trà, quên thử độ ấm của trà, liền hướng về trong miệng uống, nước trà nóng bỏng suýt chút nữa muốn lột luôn đầu lưỡi của nàng.

"Đúng vậy." Thư Điện Hợp như cũ nhàn nhạt không muốn nhiều lời.

Đầu lưỡi vì trà nóng làm cho bỏng rát, mặt Tuyên Thành gượng gạo, khó nói ra, mơ hồ chuyển chủ đề: "Ngươi vào kinh là muốn tìm người thân của của sư phụ. Họ tên gì? Nhà ở phương nào? có hay không làm quan trong triều? Bản công chúa có thể vì ngươi tìm tới hắn."

Chỉ trách nàng mồm miệng ngốc không cách nào an ủi người trước mặt nhưng cũng có thể vì hắn làm chút chuyện.

Tác giả có lời muốn nói:

Tuyên Thành: Hổ thẹn mở miệng

Thư Điện Hợp: Ta không biết gì cả. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!