Thư Điện hợp lần thứ hai cầm lấy vải vóc, đem lau trên lưng Hoàng Thượng, chếch ngón tay cái ấn ở bên trên, hơi tạo áp lực nhẹ nhàng, đem nốt mủ đẩy ra hết.

việc này không chỉ cần sự kiên trì, cũng cần phải có kỹ năng, không thể dùng nội lực. không tới một lúc trên trán nàng đã đổ mồ hôi.

chờ vải vóc bị mủ thấm ướt, nàng lại lấy một miếng vải sạch khác, đè lên vết thương đem số mủ còn lại cho hết ra ngoài, rắc thêm thuốc chống viêm.

Cuối cùng dưới sự giúp đỡ của Tả Hoài, vì Hoàng Thượng băng bó xong vết thương.

Trong toàn bộ quá trình đều không thấy có máu, đủ thấy Thư Điện hợp y thuật cao minh.

Hoàng thượng lại ngất đi, Thư Điện hợp trên tay dính ít vết bẩn, không một lời đứng dậy, đứng bên cạnh chậu nước rửa tay sạch sẽ, muốn tới lấy giấy và bút mực.

Nàng một tay vén tay áo, lộ ra cổ tay trắng ngần, vận bút như phi, viết xuống bên dưới giấy, tên từng thảo dược, cùng liều lượng.

Sau khi viết xong, nàng đưa đơn thuốc cho Tả Hoài. " Làm Phiền."

Tả Hoài cung kính nói: " Nô tài sẽ cho người đi bốc ngay."

Thái tử nôn đến sắc tái mặt xanh trở lại, vừa ngửi mùi trong điện, dạ dày lại cuộn lên cổ họng, lại lần nữa muốn ói. Hắn vội vã dùng tay áo che miệng lại, mạnh mẽ ngăn lại cảm giác này.

Lúc này Tả Hoài phân phó xong đơn thuốc của Thư Điện hợp, đến trước mặt Thái Tử dò hỏi nên xử lý tiếp như thế nào.

Bời vì có Thư Điện hợp đứng ở giữa, nên hai người họ cũng không có nói chuyện, Thái tử cho hắn một ánh mắt, Tả Hoài liền có thể lĩnh ngộ.

Sau khi Tả Hoài rời đi, Tuyên Thành vội vã chạy vào, lúc này trong điện, mùi đã biến mất hầu như không còn, bên cạnh giường cũng được thu thập sạch sẽ, cho nên nàng cũng ngửi thấy một chút mùi vị không thích hợp, thế nhưng cũng không có phản ứng giống Thái tử.

Nàng gấp như khỉ, nói không lựa lời, truy hỏi Thư Điện hợp, nói: " Kẻ xấu xa, phụ Hoàng của ta thế nào rồi?" 

Thư Điện hợp nghe được cái tên này cùng mình nửa điểm không liên quan đến nhau, không rõ từ khi nào, công chúa lại gọi mình thêm một cái họ tên, nói: "Thảo dân đã xem trên lưng Hoàng thượng mủ độc đã diệt, nhưng vẫn cần thay đổi nhiều lần bông băng, và uống thuốc, thì Hoàng thượng bệnh tình mới tốt mau một chút. Đồng thời bởi vì Hoàng thượng thân thể quá suy yếu, muốn khôi phục khỏe mạnh như ngày xưa, vẫn cần phải uống thuốc mấy tháng. Trong lúc đó, ăn uống phải thanh đạm, ít muối, ít dầu mỡ, không để mệt nhọc."

Thái tử rốt cuộc cũng lại đây, hắn không nghe thấy xưng hô vừa nãy của Tuyên Thành đối với Thư Điện hợp. Nhưng lời Thư Điện hợp vừa nói, hắn lại nghe rõ không xót một chữ nào vào tai.

"Bản cung sau đó sẽ thông báo ngự thiện phòng chú ý." hắn nói thêm: " Mặt khác oan ức Thư đại phu ở trong cung một khoảng thời gian nữa. Thân thể Hoàng thượng còn cần Thư đai phu tỉ mỉ chăm sóc, cũng sợ rằng bệnh tình chuyển biến xấu, không có Thư đại phu bên cạnh, xem xét kịp thời. Chờ Hoàng thượng khôi phục hoàn toàn, bản cung nhất định phái người đưa đai phu an toàn trở về."

"Vâng, Thảo dân nghe theo sắp xếp của Điện hạ." Thư Điện hợp nói.

Thư Điện hợp được sắp xếp ở Thái Y viện, để tiện có thể bất kỳ lúc nào cũng có thể vào cung trị bệnh cho Hoàng thượng, cũng để nàng thuận lợi hiểu rõ dược liệu hàng ngày Thái Y viện sử dụng.

Sợ hắn cùng các thái y không quen, nên Thái tử đã an bài cho Thư Điện hợp một gian nhà, lại phái cho hai thị vệ tốt, vì Thư Điện hợp làm trợ thủ, nghe theo Thư Điện hợp sai khiến. Kì thực, là giám thị Thư Điện hợp nhất cử, nhất động, sợ Hoàng đế vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mà hắn lại chạy mất dép rồi.

Thư Điện hợp viết mỗi một đơn thuốc, đều đưa cho các ngự y xem qua một lần, xác nhận không có độc, mới cho đi sắc thuốc cho Hoàng đế.

Thái tử làm những chuyện này, Tuyên Thành cũng không biết. Sau khi Thư Điện hợp ở Thái Y viện, hai người cũng chưa từng gặp lại.

Bên trong Thái y viện nắm giữ nhiều loại sách về thuốc, nàng ngẫu nhiên phát hiện trong đó, rất nhiều phương thuốc của nhân gian đã thất truyền, vui vẻ như thỏ thấy rau. Nàng hận không thể cả ngày không nghỉ ngơi, hàng đêm thắp đèn, muốn đọc và ghi nhớ tất cả các loại sách kia vào đầu, mang về trên núi.

Ngoài ra, trong lòng nàng bây giờ, cũng chỉ còn nhớ nhung sư phụ đang ở trên núi.

Hoàng đế sau khi tiêu trừ nguyên nhân bệnh là mủ đi, Thư Điện hợp viết hai thang thuốc để uống, ngay đêm đó toát ra một thân mồ hôi, cũng hết sốt.

Lại trải qua hai ngày tĩnh dưỡng và uống thuốc, mấy ngày nay không còn rơi vào hôn mê nữa. Chỉ là tay chân không có lực để cử động, có thể sớm khôi phục lại.

Bất luận trong mắt người khác. Từ hình tượng ban đầu của Thư Điện hợp đến không tin tưởng y thuật của nàng, giờ đổi thành kính ngưỡng.

Thư Điện hợp còn vì sư phụ mình, tăng thêm danh tiếng. Trong cung mọi người đều nói, hoa đà Phùng Hoán Lâm, dạy dỗ được một đồ đệ xuất sắc như thế.

Ở trong cung một mảnh bận rộn, sau đó thì đến tết, cũng biến thành một ngày bình thường, bởi vì Thánh thượng long thể bất an. Năm nay Hoàng cung không có mở tiệc chúc mừng.

Các nơi trong cung, bởi vì hoàng thượng bệnh, tràn ngập bầu không khí ngột ngạt, chỉ tùy tiện đón năm mới.

Ngoại trừ lúc giao thừa thức ăn ngon hơn mọi khi một chút, nhưng không có nửa điểm vui vẻ rộn ràng của năm mới.

Những thứ này đối với Thư Điện hợp không có chút quan hệ nào. Nơi này, không phải nhà của nàng, nơi này không có sư phụ của nàng, nàng chỉ muốn sớm chữa khỏi bệnh cho Hoàng đế, sau đó trở về núi.

Mùng một tết, Thái y viện mọi người đều trở về đón tết, toàn bộ Thái y viện vắng lặng, chỉ còn hoa tuyết rì rào rơi xuống phát ra âm thanh. Thư Điện hợp dậy sớm như những ngày bình thường. Trong cung không có tuyên triệu, nàng không có việc gì làm, không chỗ nào để đi, liền ở thái y viện xem sách.

Thư Điện hợp đang đọc sách cực kì chăm chú, chờ lúc ngẩng lại lên, vừa vặn thái giám đem tới bữa ăn, nàng tùy tiện ăn mấy miếng. Rồ lên giường nghỉ trưa, cả người bất động không muốn làm gì, nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.  

Không biết là tuyết đã ngừng rơi từ lúc nào, thái y viện tuyết đọng, phủ một tầng dày đặc, một bên đình trồng cây dương liễu, rủ xuống bao phủ lên trong tuyết đặc biệt xinh đẹp, cành cây buông xuống mang theo từng lớp lóng lánh băng đọng. Tuyết phủ kín mái ngói, giống như cung điện cổ xưa.

Bình thường Hoàng cung trang nghiêm, nghiêm túc, lúc này lại xinh đẹp tựa nương tử, xuất hiện ở trước mắt nàng. Thư Điện hợp bỗng nhiên trong lòng hơi động, vươn mình xuống giường.

Nàng xuất hiện với y phục chỉnh tề, đứng trong sân của thái y viện, muốn đắp ra một người tuyết hoàn mỹ. Đầu tiên cần một đôi găng tay thật ấm, để ngăn ngừa tổn thương do tuyết lạnh. Thư Điện hợp vẫn dùng đôi găng tay mà Sài Long Uy mua cho nàng, hiển nhiên hắn dựa theo tay của nam tử mà mua, đối với Thư Điện hợp quá lớn, thế nhưng miễn cưỡng có thể sử dụng được.

Nàng ở trong lòng phác họa ra hình dáng của người tuyết mình muốn chồng, sau đó dựa theo tỉ lệ đầu và thân thể, làm thành một lớn, một nhỏ, hai hình tròn. đây là lần đầu Thư Điện hợp làm người tuyết, không có nhiều kinh nghiệm, làm lại hết lần này tới lần khác.

Bước kế tiếp, chính là đem viên nhỏ xếp lên viên to. Thư Điện hợp cẩn thận nhẹ nhàng nâng viên nhỏ lên, chỉ sợ lại làm vỡ, để tâm huyết trôi theo dòng nước, thân thể người tuyết từ từ đã xuất hiện.

Bước cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, điểm gương mặt.

Thư Điện hợp cởi găng tay, suy nghĩ một chút liền từ trong tay áo móc ra hai viên ô mai, trái phải nhét vào hốc mắt vừa đào lúc nãy.

Bây giờ trong thái y viện không thích hợp làm đôi mắt, ô mai tốt xấu gì cũng có màu đen, mà to nhỏ thích hợp.

Thư Điện hợp vừa muốn đứng thẳng, thưởng thức tác phẩm của chính mình, đột nhiên nghe âm thanh ở cửa viện, cách đó không xa, phát sinh một tiếng chi nha.

Thư Điện hợp quay đầu nhìn tới, chỉ thấy cửa viện chậm rãi bị mở ra một cái khe hở, dừng một chút, cho đến khi đủ rộng để một người đi vào, liền có một người ngó dáo dác vào bên trong nhìn xung quanh.

Người kia ánh mắt lén lút, đối đầu với Thư Điện hợp ánh mắt như giếng sâu, thân thể trong nháy mắt đông cứng lại.

Vẫn là Thư Điện hợp mở miệng trước: " Công chúa mời vào."

Người kia khụ khụ hai tiếng, nụ cười quái dị, như chủ nhân tóm được tiểu tặc là chuyện bình thường: "Bản cung còn tưởng rằng ngươi không ở đây." Nếu đã bị phát hiện, nàng cũng không dấu nữa, quang minh chính đại đi vào.

"Thảo dân, gặp công chúa." Thư Điện hợp chờ nàng đến gần, đối với nàng hành lễ.

Tuyên Thành nhíu mày, không vội cho nàng bình thân, cố ý nói: " Trước kia ở núi chỗ sư phụ ngươi, ngươi gặp bản cung không khách khí, sao vừa vào Hoàng cung liền thay đổi dáng vẻ?"

Thư Điện hợp: "......."

Nàng đối với nàng ôn nhu không được, lễ phép cũng không được. Cái này, công chúa có phải muốn tra tấn nàng chăng?

"Lần trước là thảo dân, trong lúc vô tình đắc tội với công chúa, thảo dân hướng về công chúa xin lỗi, xin công chúa tha thứ." thân thể nàng lại cúi xuống thấp một chút rồi nói.

"Hừ, Bản công chúa đại nhân, đại lượng. Mới sẽ không cùng ngươi tính toán." Tuyên Thành vênh váo tự đắc nói: "Đứng lên đi, sau này ngươi nhìn thấy bản cung, không cho ngươi hành lễ."

Nàng trong ngày phiền nhất là có người đối với nàng những lễ này a. nhìn thấy liền phiền phức.

"Thảo dân không dám."

Tuyên Thành mặc kệ nàng, đánh giá Thư Điện hợp " kiệt tác" hỏi: "Ngươi đây là đang làm gì?" nàng nhìn hồi lâu, mới nhận ra cái kia chồng hình thù kì quái, là hình người tuyết. "Ngươi chồng người tuyết?"

"Đúng vậy."

Tuyên Thành muốn cười, nàng chưa bao giờ thấy người tuyết xấu như thế. "Bản cung nghĩ tới, phương nam không có tuyết, vì lẽ đó đây là lần thứ nhất ngươi nhìn thấy tuyết?"

"Đúng vậy."

Thư Điện hợp mỗi lần trả lời đều không quá năm chữ, ngữ khí khách sáo, Tuyên Thành dùng hết mọi câu chuyện, liền không biết nói gì cho phải.

Hai người nhìn nhau không nói gì, rơi vào bầu không khí quỷ dị lúng túng.

Tuyên Thành tự cảm nhận, chính mình hôm nay không nên xuất hiện ở đây, vốn là lo lắng cuối năm, người khác gia đình đoàn viên, một mình hắn ở trong cung cô độc, không nghĩ hắn vẫn rất tốt.

"Không biết công chúa tìm thảo dân có chuyện gì?"

Tuyên Thành hơi ngừng lại, không biết nên giải thích thế nào về mục đích mình tới đây.

Cũng không thể nói thẳng, là lương tâm mình nói, muốn đến xem một chút người này còn sống không? Bởi vì thân thể phụ Hoàng khó chịu, Tuyên Thành lại ở bên chăm sóc hắn, ngày đêm bận rộn, hiếm khi có thời gian rảnh rỗi nên đi một chút, mới nhớ tới thái y viện còn có vị trước mặt này ở.

Thái tử lão huynh hiện tại dang thay Phụ Hoàng giám quốc, công việc bận rộn, khó trách khỏi sơ xuất với sinh hoạt của Thư Điện hợp. Mà nói đến Thư Điện hợp là chính mình mời theo, chính mình lẽ ra nên quan tâm hắn. Ăn uống, sinh hoạt hằng ngày.

Trước là nàng sơ sẩy, hiện tại bổ cứu cũng có thể kịp, trong lòng nàng nghĩ vậy.

Tác giả có lời muốn nói:

Thư: " Thật thật sự chờ công chúa phát cơm, thần phỏng chừng đã chết đói từ lâu"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!