Quả Thánh tâm, gần như là khắc tinh của tất cả các loại độc, Diệp Tinh đã sớm có chuẩn bị, thực lực của hắn không bị ảnh hưởng chút nào.” Trong hư không, một giọng nói vô cùng chói tai vang lên, chàng trai trường bào xanh bình tĩnh nói.

Chất độc chầm chậm lan ta, bao phủ cả mặt hồ, càng có nhiều chất độc lan về phía Xà Mạc và Không Luân Càn hơn.

“Hỗn Tát, ngươi mơ đi!” Xà Mạc lạnh lùng nói.

“Tấn công!”

Trong nháy mắt các công kích đánh tới, cùng lúc đó Xà Mạc và Không Luân Càn liên thủ, cùng nhau đối phó với Hỗn Tát.

Nhưng dưới tác dụng của những chất độc này, rõ ràng tốc độ của họ đã chậm lại.

“Công kích độc tố khủng bố quá.”

Diệp Tinh đứng phía xa, không tới gần, Hỗn Tát này nhờ vào chất độc khủng bố, vậy mà có thể dựa vào thực lực của một người mà nắm giữ cả cục diện.

“Kiếm Ngân, hy vọng của chúng ta chẳng còn bao nhiêu nữa.”

“Nếu không có gì bất ngờ thì chắc hẳn bảo vật lần này sẽ thuộc về Hỗn Tát.”

“Thực lực chênh lệch quá lớn.”


Mấy cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh phong của nhân tộc lắc đầu.

Không ngờ rằng Xà Mạc và Không Luân Càn lại lựa chọn liên thủ, mà Hỗn Tát lại bố trí chất độc khắp cả khu vực.

“Thực lực chênh lệch lớn ư?” lòng Diệp Tinh hơi trầm xuống.

Lúc này hai bảo vật của hồ nước còn ở đó, hắn không dám tới gần.

“Thực lực của Bất Tử Cảnh mười hạng đầu quả nhiên khủng bố!” Diệp Tinh thầm cảm thán, hắn biết bản thân không tranh được, nếu tiếp tục tranh đoạt, năng lượng của kiếm Hủy Nguyên và hóa Huyết Kiển có cạn kiệt cũng không lấy được.

Trong hư không, chàng trai mặc trường bào xanh nhẹ nhàng xuyên qua màn sương độc, khóe miệng mang theo một nụ cười.

“Xà Mạc, Không Luân Càn, các ngươi không biết rằng không thể cho ta có đủ thời gian ư? Thời gian lúc nãy đúng là rất nhiều đó.”

“Thời gian?” nghe Hỗn Tát nói vậy, Xà Mạc và Không Luân Càn nhớ tới điều gì đó, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.

“Khè khè!”

Bỗng nhiên trong không gian truyền tới hai tiếng kêu khiến cho da đầu người khác tê dại, không gian nứt vỡ, vậy mà có hai con sâu nhỏ dài mười centimet xuất hiện, con sâu này trông rất sặc sỡ, có một chiếc lưỡi thò ra thụt vào giống như lưỡi rắn, mặc dù mhor, nhưng trên người lại tản ra dao động cực kỳ kinh người.

Sau khi xuất hiện, hai con sâu nhỏ sặc sỡ này lập tức cắn về phía Xà Mạc và Không Luân Càn.

“Đây là...Thị Độc Trùng.”

“Nghe nói Hỗn Tát sử dụng độc chi đại đạo nuôi dưỡng hai con Thị Độc Trùng, Thị Độc Trùng này cực kỳ khủng bố, cho dù là cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh phong bị cắn, không chết cũng sẽ bị thương nặng!”

“Vậy mà lần này Hỗn Tát lại thả hai con Thị Độc Trùng này ra.”

Ánh mắt mọi người tràn ngập vẻ khiếp sợ.

“Thị Độc Trùng?” Diệp Tinh thấy vậy, sắc mặt thay đổi, rõ ràng hắn đã từng nghe qua lời đồn về Thị Độc Trùng này, trùng này khủng bố hơn Canh Kim trùng nhiều.

Có điều Canh Kim trùng chỉ cần Canh Kim Trúc là đủ, có thể sinh sôi không ngừng, nếu đủ số lượng, Thị Độc Trùng trước mắt này cũng chẳng coi là gì.


Nuôi dưỡng Thị Độc Trùng cực kì khó, ngày lâu tháng dài mới có thể nuôi được một con.

“Không ổn!” nhìn thấy hai con sâu nhỏ này, sắc mặt Xà Mạc, Không Luân Càn lập tức thay đổi, bọn họ cũng không dám chống đối, vội vàng trốn đi, đồng thời tức giận nói: “Liên thủ tấn công Hỗn Tát, không được để hắn ta lấy được bảo vật.”

Không cần anh ta nói, công kích của những cường giả khác đánh tới.

“Hừ!”

Hỗn Tát hừ lạnh một tiếng, tốc độ của anh ta thoáng cái trở nên cực kỳ kinh người, lập tức tránh đi phần lớn công kích, mà nhân lúc đó, cuối cùng anh ta cũng tới được trước hai bảo vật, lập tức đưa tay ra lấy.

“Hỗn Tát lấy được bảo vật rồi.”

Sắc mặt tất cả các cường giả thay đổi, nhưng căn bản không còn cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

“Lần này bảo vật xuất thế, đã định sẵn rằng người chiến thắng cuối cùng sẽ là mình.”

Lúc này Hỗn Tát mừng thầm trong lòng.

Dường như anh ta đã rút ra lá bài tẩy lớn nhất của mình, nếu như không có hai con Thị Độc Trùng đó, thực lực của anh ta chắc chắn sẽ giảm xuống rất niều.

“Hai món bảo vật này thuộc về mình rồi, cho dù vô dụng với mình, nhưng mình cũng có thể đổi được bảo vật phù hợp với mình trong tộc.” trong mắt Hỗn Tát tràn ngập vẻ hưng phấn.

Anh ta cách hai bảo vật đó ngày càng gần.

“Xoẹt xoẹt!”


Đúng vào lúc mọi người đang lo lắng, bỗng nhiên trong hư không phía xa truyền tới một âm thanh vô cùng chói tai, tốc độ phải nhanh tới mức độ nào mới có thể xuất hiện âm thanh như vậy.

Một ánh sáng xuất hiện, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã nhanh chóng khuếch đại, vậy mà lại là một thanh trường côn màu trắng bạc!

Thanh trường côn này dài tới cả nghìn mét, bên trên còn khắc rất nhiều bó văn kỳ lạ.

“Răng rắc!”

Trên con đường phía trước, hư không hoàn toàn bị trường thương này xé rách, chỉ để lại một vết nứt cực dài, vô số khí lưu màu dám đổ xuống, giống như một thác nước khổng lồ!

Thanh trường côn khổng lồ cứ vậy mà bay ra, trông mục tiêu có vẻ như là hồ nước.

“Đây là...” nhìn thấy thanh trường thương này, dường như tất cả các cường giả đều nhận ra, trong mắt lộ ra sự khiếp sợ cùng cực.

“Trốn!”

Bọn họ không dám ở lại nơi này, điên cuồng bay về phía xa, có vẻ như thanh trường thương này có gì đó khủng bố lắm.

Ngay cả ba cường giả Hỗn Tát, Xà Mạc, Không Luân Càn nhìn thấy trường thương đánh tới, sắc mặt cũng thay đổi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!