Trên đường về, Phó Đại Dũng có thương lượng qua với mọi người, sau đó bọn họ trực tiếp trở về Phó gia, còn Phó Bình Phục thì tự mình đưa Lý Mạt Lỵ về thị trấn.

Vốn là Phó Đại Dũng nghĩ sẽ trực tiếp đi Lý gia, thuận tiện nói luôn chuyện hôn sự, nhưng sau đó  nghĩ lại, nếu đi như vậy thì giống như có ý tứ ép buộc, lấy thân báo đáp. Vì vậy liền không đi, chỉ dặn dò Phó Bình Phục buổi chiều trở về ăn bữa cơm, nói xong Phó Đại Dũng liền mang theo Phó Diễm cùng Phó Đại Tráng tách ra, đi theo đường nhỏ bên cạnh để về nhà. Hai thôn mặc dù cách nhau không xa tuy nhiên cả đi cả về cũng mất đến nửa giờ.

"Đại ca! Chúng ta hẳn là nên đi Lý gia nhìn xem, như vậy hôn sự của tiểu đệ khẳng định nắm chặt trong tay." 

Phó Đại Tráng vừa đi vừa nói chuyện.

"Chúng ta nếu đi như vậy, nhân gia chẳng phải sẽ cho rằng chúng ta muốn bức hôn sao? Không có việc gì, Bình Phục đem Tiểu Lý đưa về nhà, Tiểu Lý tự nhiên sẽ nói lại với cha mẹ mình. Ta thấy, hôn sự này của Bình Phục hẳn là ổn. Chúng ta cứ chờ xử lý hôn sự thôi." 

Phó Đại Dũng phụ giúp dắt xe đạp, vô cùng cao hứng mà nói. Lúc này Phó Diễm chợt vượt lên, đi qua trước mặt cha mình, quay đầu lại vứt một ánh mắt ra hiệu cho hắn. 

"Cha! Phía trước quẹo vào cũng sắp đến nhà mình rồi, về đến nhà rồi lại nói!."

"Đại Tráng! Có chuyện này ta muốn nói cho ngươi biết, khi trở về thấy cái gì cũng không cần quá kích động." 

Phó Đại Dũng suy nghĩ một chút rồi quyết định, hiện tại hẳn là thích hợp đem mọi chuyện nói cho Nhị đệ, nếu hắn có bùng nổ thì cũng sẽ bùng nổ ngay lúc này.

"Chuyện gì? Ngươi nói đi, đại ca." 

Phó Đại Tráng vừa ngờ vực hỏi lại, hắn liền thẳng thắn đem hết sự tình của Phó Đại Ny, từ đầu chí cuối nói cho Phó Đại Tráng. Quả nhiên, vừa nghe Phó Đại Dũng nói xong, hai tay Phó Đại Tráng nắm chặt gắt gao! Gân xanh đều lộ cả ra.

"Cát Hồng  Quân! Cái đồ rùa đen, vương bát đản này! Ta muốn đi giết hắn!". 

Nói xong liền hướng Tiểu Chu thôn mà chạy. Phó Đại Dũng thấy vậy liền trực tiếp ném xe đạp xuống, nhảy lên ôm chặt lấy hắn, miệng còn khuyên hắn không được xúc động. Chính là dù có dùng bao nhiêu khí lực cũng không ăn thua, mắt thấy sắp bị hắn hất ngã ra đất. Phó Diễm nhìn vậy không có biện pháp nào khác, trực tiếp tiến lên, tìm đúng cơ hội, điểm nhẹ vào cánh tay Nhị thúc mình một cái. Trong nháy mắt, cánh tay Phó Đại Tráng như mất hết sức lực, buông thõng xuống. Nàng cúi xuống nhìn lại tay mình, nghĩ thầm rằng, thuật pháp điểm huyệt của lão tổ tông thật đúng là dùng được! Ngay cả Nhị thúc, thân kinh bách chiến cũng đều có thể chế trụ được!.

Phó Đại Tráng đang bạo nộ chợt sững người lại, nghi hoặc nhìn Phó Diễm, đây là cái thủ đoạn gì?.

"Nhị thúc! Ngươi đừng quá kích động, ngươi đều sắp đem đại ca ngươi ném xuống đất rồi kìa. Thắt lưng cha ta không chịu được ngươi ném hắn xuống đâu." 

Phó Diễm đưa mắt xem thường nhìn một cái, Phó Đại Tráng vừa rồi cũng không phải là thực sự bốc đồng, nhưng là trong lòng buồn bực khổ sở, quay lại sau lưng, một quyền đánh tới gốc cây bên cạnh. Nháy mắt, nắm tay liền xuất hiện huyết nhục mơ hồ. Ngồi xổm người xuống ôm đầu, một câu cũng không nói.

"Cô ta thật vất vả mới tốt lên một chút, Nhị thúc ngươi về nhà đừng có nhắc đến nữa! Nếu không cô cô mà khóc, Lệ Lệ cùng Phân Phân cũng sẽ không vui." 

Phó Diễm nhìn Nhị thúc như vậy, biết trong lòng hắn cũng không chịu nổi, vừa nói vừa lấy ra linh tuyền, vội chữa trị tay cho hắn.

"Ta đã sớm nhìn qua Cát Hồng Quân, vận mệnh hắn là sẽ phơi thây đầu đường. Về phần mẹ hắn, hừ, cũng sẽ nhận hết tra tấn mới có thể chết. Nhị thúc ngươi nếu hiện tại mà đánh chết bọn họ, ngược lại là giúp bọn hắn một đại ân, giúp bọn hắn từ khổ hải giải thoát ra rồi!".

Phó Diễm lập tức ấn đến miệng vết thương của Phó Đại Tráng, hắn bị đau cũng không buồn hừ một tiếng.

"Tiểu Hỏa nói đúng! Đại Tráng! Ngươi muốn đi đánh hắn, ngươi còn muốn tiền đồ hay không? Ngươi cho là ta không sinh khí sao? Nhưng là ta nhịn được, nếu ta mà không chịu đựng được nữa thì Bình Phục tuổi trẻ khí thịnh làm sao nhịn? Tất nhiên nhà bọn hắn xuống tay với Đại Ny quá ngoan độc, nhưng nếu chúng ta làm như vậy là không đáng. Bình Phục còn chưa có thành thân, ngươi còn có đệ muội cùng Giải Phóng. Đại Ny hiện tại mặc dù có chút khó khăn, nhưng cảm xúc ngươi nhất định phải khống chế lại, trở về nhà đừng có ồn ào, nếu ngươi thật lòng muốn tốt cho tỷ tỷ ngươi, về sau liền dìu dắt hai ngoại sinh nữ nhiều hơn. Chúng ta có thể đem Lệ Lệ cùng Phân Phân dạy dỗ tử tế, về sau hai nàng có tiền đồ, Đại Ny cũng tốt hơn. Đừng có hành động theo cảm tính."

Phó Đại Dũng chụp nhẹ bả vai Phó Đại Tráng lay lay, đem hắn kéo lại, sau đó ba người lại chậm rãi hướng trong nhà mà đi. Khi đến cửa, Phó Đại Tráng đột nhiên dừng lại.

"Đại ca! Tỷ ly hôn, cha nói như thế nào?".

"Gia gia nói, bắt cô trở về bên đó, hướng Cát Hồng Quân dập đầu nhận sai, về sau càng kiên nhẫn hơn một chút, bà bà mà có đánh vài cái cũng là vì muốn tốt cho nàng thôi." 

Phó Diễm trực tiếp không cố kị gì mà nói ra, không muốn làm cho cha mình khó xử. Dù sao con cũng không nên nói cha sai. Phó Đại Tráng rốt cuộc im lặng lại, không nói chuyện nữa. Người một nhà đẩy cửa ra, đi vào.

Bên trong, dưới tàng cây sơn tra, Phó Sâm, Phó Miểu mang theo Lệ Lệ, Phân Phân cùng Phó Giải Phóng đang cùng nhau ngồi chơi. Nhìn thấy cha mình tiến vào, tất cả đều chạy lên đón.

"Cha! Nhìn ca ca làm cái còi cho ta nè. Giữa trưa nay, đại nương còn làm thịt cho ta ăn. Thơm lắm luôn! Cha! Ta còn để dành cho ngươi mấy khối đó, ngươi nhanh đi ăn a!". 

Phó Giải Phóng líu ríu kể chuyện lý thú hôm nay cho cha mình. Phó Đại Tráng dùng tay không bị thương sờ sờ đầu hắn.

"Có cám ơn ca ca cùng đại nương ngươi hay không? Nương ngươi đâu?".

"Mụ mụ cùng đại nương còn có cô cô, hiện tại còn đang làm rượu đi. Đại nương nói một hồi nữa liền làm trứng ngâm cho ta ăn!".

"Tiểu Hỏa! Ngươi đã trở lại. Ta hôm nay làm cho Giải Phóng một cái túi bình an, lát ngươi đưa cho ta một cái bình an phù, đặt ở bên trong." 

Lệ Lệ cùng Phân Phân đều có bình an phù, Giải Phóng nhìn thấy thì cũng muốn, Phó Miểu liền  làm cho hắn một cái túi đựng. Bên trên còn dựa theo sở thích của hắn, thêu một cái hình vòng tròn như quả sơn tra, nhóc con vẻ thực vừa lòng. Phó Giải Phóng xoay người lại, trừng lớn hai mắt, thấy Tiểu Hỏa tỷ tỷ, hơi rụt rè sợ nàng cự tuyệt.

"Hảo! Tỷ! Ngươi làm nhiều thêm vài cái, Nhị thúc, nhị thẩm đều phải có. Mà thôi, làm hẳn ba cái đi, tiểu thẩm tương lai cũng phải có." 

Phó Diễm giảo hoạt mỉm cười, thuận tiện sờ soạn khuôn mặt béo phì của đường đệ. Phó Miểu nghe vậy trừng lớn hai mắt, sốt ruột kêu lên. 

"Nói nhanh lên, nói nhanh lên!".

Phó Sâm thấy vậy cũng bu lại, nghe hai tỷ muội bát quái, kể lại câu chuyện ái tình của tiểu thúc. Phó Đại Dũng cùng Phó Đại Tráng thì trực tiếp đi vào phòng bếp, tìm kiếm đồ ăn. Một ngày chưa ăn cơm, nhiều ít đều sẽ có chút đói.

Vương Thục Mai các nàng vẫn ở phía sau viện, không nghe thấy ai nói nam nhân nhà mình trở về. Quá một hồi, làm xong hết rượu mới trực tiếp đi ra.

"Di! Các ngươi đã trở lại! Tìm được khuê nữ kia rồi sao?". 

Vương Thục Mai khoan thai hướng tới mấy người vừa về mà hỏi.

"Tìm được rồi nương! Tiểu thúc đưa nàng trở về rồi. Buổi tối tiểu thúc sẽ trở lại ăn cơm đoàn viên. Nhị thẩm hảo a!". 

Phó Diễm nói xong liền cùng mấy huynh đệ chạy đi chơi.

"Tiểu Hỏa đã lớn như vậy! Đi trên đường mà có gặp ta cũng không nhận ra, lần trước thấy nàng, mới lớn chừng Giải Phóng bây giờ vậy." 

Sư mẫn cười tủm tỉm nhìn Phó Diễm, nàng mà sinh thêm được một tiểu khuê nữ thì tốt rồi!.

"Không phải là sao? Một thân bản lĩnh kia của Tiểu Hỏa mới gọi là làm người ta than sợ hãi nha. Ta nếu là không có Tiểu Hỏa, lần này phỏng chừng sẽ thấy diêm vương mất." 

Phó Đại Ny  tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, quãng thời gian đã trải qua kia, bây giờ cũng có thể lấy ra để nói đùa.

"Các ngươi đều chỉ biết khen nàng, còn không phải đều là bộ dạng tiểu hài tử sao?". 

Vương Thục Mai miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng miễn bàn có bao nhiêu kiêu ngạo.  Lúc này Phó Đại Tráng từ trong phòng đi ra, hắn vẫn là không nhịn được, trong lòng không khỏi khổ sở. Thời điểm tỷ tỷ mình còn ở nhà, luôn chiếu cố chính mình, không nghĩ tới gặp phải tên vương bát đản như vậy!.

"Đại Tráng vài năm này ngược lại là nhìn ổn trọng nhiều, nhưng ta thấy là cùng đệ muội cùng một chỗ ngốc lâu, vẫn là cái bộ dạng trẻ người non dạ nha!". 

Phó Đại Ny nhìn đệ đệ, cười tủm tỉm nói.

"Tỷ! Nói gì thế! Ta đều đã hơn ba mươi tuổi rồi." 

Phó Đại Tráng thấy tỷ tỷ nói đúng điểm yếu của mình, tỏ ra rất ngại ngùng.

"Ngươi chính là bảy mươi tuổi, ta cũng lớn hơn ngươi."

"Tỷ! Ngươi không biết. Hắn ở bên ngoài nhìn thì luôn ổn trọng, chứ về đến nhà, cứ hơi động một chút là liền mắng cái này mắng cái kia." 

Sư mẫn nhìn trượng phu, cũng vạch trần hành vi ấu trĩ của hắn.

"Ha ha ha. Nhị cữu cữu, chân tướng ngươi vẫn là cái tiểu hài tử!". 

Lệ Lệ ở bên cạnh, cười ha ha. Phó Đại Tráng sờ đầu nàng. 

"Đây chẳng phải là cùng Lệ Lệ một dạng sao?!".

"Ta xem Nhị thúc còn không có bằng Lệ Lệ đâu, ha ha ha." 

Phó Sâm hoàn toàn là loại người miệng tiện tìm đường chết.

"Tiểu Mộc! Ngươi cái thằng nhóc này, xem ta có đánh chết ngươi không!". 

Phó Đại Tráng đề chân liền đuổi theo, rắn rắn chắc chắc liền thu thập hắn một trận. Hừ, nha đầu hắn không dám động thủ đánh, xú tiểu tử vẫn không thể đánh sao? Phó Đại Tráng cảm thấy mình thực chính nghĩa!.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!