Bì đại nương cùng Lý Hương Vân các nàng cũng ngồi xuống, vây quanh bên cạnh bàn, Phó đại sư tính quẻ, chính là một đại kỳ quan! Tất cả mọi người đều là lần đầu tiên nhìn thấy, hai mắt đều không nháy một chút nào.

Phó Diễm hơi trịnh trọng mà đem đồng tiền ở trong tay lắc lắc, chủ yếu là không có mai rùa, bằng không cái này trông càng chuyên nghiệp.. nói chung là càng có cảm giác nghi thức!.

Sau đó tùy ý tung trên mặt bàn một cái, tiền Ngũ Đế liền nhanh chóng tản ra thành một hình dạng nhất định. Quẻ tượng biểu hiện đại cát, khả năng thôi diễn của Phó Diễm được nâng cao lên, đúng là một chút đều không uổng phí công sức trau dồi mấy ngày nay, không giống như lần trước thôi diễn cho Bạch Mặc Thần, nàng nhìn cũng phải ra một thân mồ hôi lạnh. 

Phó Diễm cảm thấy ánh mắt cùng cảm giác của bản thân đều đã nâng lên mộttầm cao mới. Như vậy xem ra vẫn là muốn sử dụng nhiều lần hơn mới có tiến bộ! Trăm hay không bằng tay quen chính là đạo lý này.

"Tiểu thúc vừa vào cửa, ta liền nhìn thấy ấn đường ngươi có hồng quang, vốn nghĩ là ngươi hồng loan tinh động, tính toán xong thì quả thật đúng là như thế. Tiểu thúc, việc tốt của ngươi gần tới rồi!".

Phó Bình Phục vừa nghe liền mừng rỡ, hắn cùng Mạt Lỵ quen biết cũng đã nửa năm, trừ bỏ người trong nhà nàng còn chưa biết, bên ngoài tính tình hai người rất hợp nhau, gặp nhau là nhu tình mật ý.

"Đại chất nữ! Hôn sự này có thể có trở ngại gì hay không?". 

Phó Bình Phục khẩn trương hỏi. Phó Diễm lại nhìn nhìn tướng mạo tiểu thúc, kết hợp quẻ tượng, có thể nhìn ra đây chính là tiểu thẩm tương lai, tuy nhiên trong nhà nàng là có chút chuyện phiền toái. Bất quá đối với Phó đại sư mà nói, sự tình không quá lớn, giải quyết dễ như trở bàn tay sự.

"Tiểu thúc cùng tiểu thẩm tương lai là ông trời tác hợp, chính là trong nhà vị cô nương này còn có chút chuyện bất bình."

Phó Bình Phục hơi thả lỏng, không còn khẩn trương nữa, hắn cau mày suy nghĩ một chút. Gần đây thái độ Mạt Lỵ quả thật có chút kỳ quái, coi như thiên ngôn vạn ngữ cũng nói không nên lời. Trên mặt lúc nào cũng thấy ưu sầu.

"Sự tình nhà nàng ta không biết rõ lắm, chỉ biết cha nàng là hiệu trưởng trung học. Trong nhà còn có một ca ca, đã kết hôn." 

Phó Bình Phục đem hết sự tình có thể biết đều nói cho Phó Diễm. Phó Diễm nghe xong liền bấm bấm ngón tay, một lúc liền tính ra. 

"Sự tình này chỉ sợ có nguyên nhân từ trên người ca ca và tẩu tử nàng."

Phó Diễm gọi Phó tiểu thúc đưa tai lại gần, công đạo, dặn dò hắn mấy câu. Phó Bình Phục nghe được, liền an tâm.

Thời điểm này cũng không còn sớm, muốn về còn phải đi qua cả một ngọn núi, Lý lão thái liền đứng lên, dặn dò khuê nữ vài câu rồi cáo từ. Lúc trước khi đi, lại giữ chặt tay Phó Hâm, tinh tế công đạo một lần, nói hắn chú ý an toàn. Phó Hâm cẩn thận nghe, không ngừng gật đầu. Bà ngoại luôn luôn thương yêu chính mình, vừa đi như vậy còn có chút không nỡ. Trái lại, hắn cũng dặn dò mấy lần, muốn Lý lão thái cùng Vương lão tam chú ý thân thể, không nên làm việc nhiều.

Người Vương gia mới vừa đi, một nhà Phó Thành cùng Quế Lan cũng trở về nhà nghỉ ngơi. Trong nhà chỉ còn lại có Phó Đại Ny cùng Phó Bình Phục. Người một nhà cùng đi vào nhà chính, Phó Đại Dũng nói có chuyện muốn công đạo. Vì thế lúc này hán mới lấy ra thư tín cùng hộp đồ mà mẫu thân lưu lại ra, cho hai người bọn hắn nhìn, cũng giải thích vì cái gì đến bây giờ mới nói cho bọn hắn biết.

"Năm đó trước khi mẫu thân lâm chung một ngày, ước chừng biết chính mình sắp đến giờ tạ thế, liền đem cái này giao cho ta. Nguyện vọng của nàng là ai có bản lĩnh, có thể thu hồi tài sản đến tay thì chính là của người đó, lúc đó là do ta làm chủ, không nói cho hai ngươi biết chuyện này, chỉ nói qua cùng Đại Tráng. Dù sao cái đồ vật này quá lớn, ta chỉ sợ tâm tình các ngươi không bình nổi dẫn đến xung quanh nghi ngờ. Mấy thứ này nhìn qua thì thực là tốt, nhưng là chúng ta không giữ được, chính là cái tai hoạ. Đạo lý này, hai người các ngươi hẳn là minh bạch. Nếu không phải là cha viết thư cho Đại Tráng, ta còn chưa nghĩ nói cho các ngươi biết. Hiện tại ngày tháng trôi qua cũng rất tốt, hà tất hy vọng mấy thứ xa vời này. Nếu có một ngày chúng ta có thể lấy về, mấy thứ này tự nhiên là bốn chúng ta chia đều."

Phó Đại Dũng nói xong, coi như thở phào một hơi. Phó Đại Ny nhớ tới mẫu thân của mình, chỉ có thể âm thầm rơi lệ, chính là kết hợp tình trạng hiện nay của nàng, khóc càng lớn. Phó Bình Phục trăm triệu lần không nghĩ tới, nhà mình cũng là nhà giàu, nhưng hắn cũng biết cái gì gọi là vật cực tất phản, thịnh cực tất suy.

"Đại ca! Ta từ nhỏ theo ngươi lớn lên, đại tẩu lại đối đãi ta không tệ, thường xuyên làm quần áo làm giầy cho ta, trước khi ta đi trong xưởng, giặt giũ nấu ăn đều là đại tẩu làm. Ta đối với ngươi và nàng luôn tôn trọng như cha mẹ. Đừng nói ngươi không đem cái này kể với ta và đại tỷ, dù ngươi không nói, ta cũng không oán trách một lời." 

Phó Bình Phục trịnh trọng bộc bạch.

"Lại nói, hiện tại bản lĩnh Tiểu Hỏa lớn như vậy, nói không chừng những đồ vật kia một ngày có thể lấy trở lại, đến lúc đó đều làm đồ cưới cho Tiểu Hỏa, nương không phải đã nói, ai có bản lĩnh lấy lại thì là của hắn sao?." 

Nhớ tới chất nữ đề xuất chủ trương, Phó Bình Phục càng là đắc ý!.

"Ngươi cũng không còn nhỏ, nếu sự tình với cô nương kia mà thành, có tâm muốn chung sống qua ngày, ngươi liền mang nàng trở về ta nhìn thử xem, lúc đó đại tẩu sẽ tới xử lý hôn sự cho ngươi!".

Vương Thục Mai trực tiếp biểu lộ thái độ, đó cũng là sự tình nàng và Phó Đại Dũng sớm thương lượng xong. Người cha chồng kia của mình, không phải là người có thể tính toán được.

"Ai! Vậy cái kia liền mệt mỏi đại tẩu vậy!". 

Nói xong Phó Bình Phục đứng lên, hướng Vương Thục Mai bái một cái, làm cho nàng vui vẻ cười ha ha. Phó Đại Ny ngồi bên cạnh thì vẫn không nói chuyện, Lệ Lệ cùng Phân Phân nhìn nương chính mình khóc, cũng không nhịn được khóc lên, nhưng là còn không dám khóc to, chỉ có thể yên lặng sụi sùi.

Phó Đại Dũng vừa thấy bộ dạng này, nhất thời cảm thấy hỏa khí bốc lên. Chính hảo muội muội nhà mình, tuy nói tính tình hơi có điểm nhu nhược, lúc ở nhà cũng là có thể tươi cười nói chuyện, giờ gả cho Cát Hồng Quân hắn, ngược lại là bị giày xéo thành cái dạng này!.

Phó Bình Phục vừa rồi không chú ý đại tỷ, chỉ nhìn hai ngoại sinh nữ ( cháu ngoại gái) một bộ dáng ủy khuất, liền đứng phắt lên. Xem ra lão Cát gia thường ngày giày xéo hài tử không ít, ngươi xem đem hài tử sợ tới mức này!.

"Đại tỷ, hôm nay ngày tốt ngươi khóc cái gì?". 

Phó Bình Phục kéo hai hài tử qua, từ trên bàn lấy hai khối kẹo đường, còn nói mấy câu dỗ dành, mới khiến hai đứa nhỏ nín khóc, nhưng vẫn là sợ hãi không dám nói lời nào. Phó Diễm cùng Phó Miểu thấy vậy, một người kéo một đứa, lại lấy trái cây cho các nàng ăn, dỗ đến mức Lệ Lệ cùng Phân Phân tươi cười nũng nịu.

Bên này Vương Thục Mai trực tiếp liền hỏi Phó Đại Ny bị ủy khuất cái gì, bảo nàng nói hết ra để đại ca, đại tẩu làm chủ cho nàng. Chính là Phó Đại Ny vẫn lặng im, sống chết không nói, chỉ ngồi một bên ôm mặt khóc! Cái gì cũng không nói.

Phó Đại Dũng cùng Phó Bình Phục càng phiền não, là người bên đó lừa gạt ngươi như thế nào mà bị bắt nạt cũng không nói ra!.

Tính tình Phân Phân so với Lệ Lệ ngược lại là có điểm kiên cường hơn liền rụt rè nói. 

"Nãi nãi nói, nương sinh không sinh được nhi tử, liền cho cha ta lần nữa tìm một tức phụ khác  mà sinh, rồi để cho mẹ ta nuôi! Còn nói ta cùng tỷ tỷ là đồ bồi tiền, muốn bán cho người khác để lấy tiền, cho cha ta nuôi đệ đệ!".

Một câu nói làm long trời lở đất, người một nhà đều kinh hãi. Đây là người nhà sao?! Lão thái bà chết tiệt không khỏi quá càn rỡ! Lại nói tiếp, việc hôn nhân của huynh muội trong nhà, chỉ có hôn sự của Phó Đại Ny là do Phó Lão Xuyên định ra. Cũng bởi vì cha của Cát Hồng Quân là Cát Sĩ Binh, cùng làm công nhân khai thác mỏ với Phó Lão Xuyên. Trong một lần uống rượu vào ngày nghỉ, cha Cát Hồng Quân liền nói giỡn, muốn kết thông gia với lão Phó, còn Phó Lão Xuyên bên này uống rượu xong, không tỉnh táo liền trực tiếp đáp ứng, nói đồng ý. Mơ mơ hồ hồ liền tìm xong con rể cho khuê nữ nhà mình. Lúc trở lại nhà, vừa nói ra Trầm Tố Chi liền mãnh liệt phản đối, nhưng là Phó Lão Xuyên đã thu lễ định thân của người ta. Sau Cát Hồng Quân lại thường xuyên tới cửa, nhìn bộ dáng cũng là tiểu tử có tài, tuy nói tính tình hơi mềm yếu. Nhưng đó cũng không phải lý do chủ yếu Trầm Tố Chi không thích hắn, quan trọng nhất chính là do nương Cát Hồng Quân là một người quá mạnh mẽ.

Nhưng không chịu nổi hai người đã tình đầu ý hợp, Trầm Tố Chi cũng không thể làm sự tình gậy đánh uyên ương. Cứ như vậy, nghẹn khuất mà đem Phó Đại Ny gả cho Cát Hồng Quân. Hôn nhân vài năm đầu cũng là trải qua một đoạn ngày lành, nhưng là từ khi Phó Đại Ny sinh hai nữ nhi xong, sau đó nhị đệ Cát Hồng Quân là Cát Tiểu Quân cưới tức phụ, đệ muội lại là chất nữ bên ngoại của bà bà. Ngày tháng trôi qua liền hoàn toàn không giống trước đây.

"Cát Hồng Quân hôm nay như thế nào không đến?". 

Phó Đại Dũng mắt mở trừng trừng hỏi Phó Đại Ny. Câu này làm Phó Đại Ny bình tĩnh một chút, nước mắt cũng không chảy ra nữa, cảm xúc vững vàng hơn không ít.

"Mẹ hắn không cho đến, nói trong nhà còn có nhiều việc để hắn làm." 

Phó Đại Ny cúi đầu trả lời.

"Ta hỏi ngươi Cát Hồng Quân nói như thế nào?".

"Hắn nói chúng ta hiện vẫn còn ở chung, không thể trái ý mẹ hắn. Liền không có tới."

"Ta nghe Tiểu Kim nói, một mình ngươi giặt quần áo cho cả nhà? Còn liên lụy Lệ Lệ cùng Phân Phân bị nãi nãi mắng? Đây là có chuyện gì ".

Vương Thục Mai nhìn cô em chồng của mình, thời điểm chưa kết hôn kia, trên người lúc nào cũng có khí tức tươi trẻ, năng nổ nhiệt tình, nhìn xem hiện tại, quả thực là oán phụ mà.

"Bà bà nói, đệ muội còn muốn trông hài tử, không tiện giặt quần áo. Liền đem quần áo một nhà bọn họ đều đưa cho ta. Vốn là ta cũng muốn cự tuyệt, Hồng Quân lại nói ta chịu khó kiên nhẫn một chút, chờ thêm vài năm, đến lúc ở riêng thì tốt rồi!".

Phó Đại Ny nói đến đây, vẻ mặt liền lộ ra một tia ngọt ngào. Nghe xong Phó Bình Phục thật muốn đi làm thịt cái tên khốn kiếp Cát Hồng Quân kia! Bản thân hắn nhẫn nhịn như thế nào Phó Bình Phục hắn không quan tâm! Nhưng mấu chốt nhất chính là tỷ tỷ, nhìn bộ dạng nàng như vậy, nếu làm thịt tên khốn kiếp kia, nàng cũng sẽ chết theo mất.

Vương Thục Mai cũng buồn bực, em chồng mình dù là yêu thương Cát Hồng Quân, nhưng là cũng không đến mức như vậy đi. Cái này có thể thay đổi cả bộ dáng như vậy sao? Đến ngay cả tính tình cũng đều khác trước.

Phó Diễm nhìn vẻ mặt mê huyễn của đại cô, nhất thời cảm thấy chính mình giống như xem nhẹ cái gì vậy. Nhìn tới nhìn lui cũng không ra. Nàng yên lặng đi đến bên cạnh Phó Đại Ny, làm bộ như rót nước đưa cho nàng, thời điểm đưa nước qua, nàng liếc mắt một cái, nhìn kỹ đôi tay cô cô. Vừa nhìn rõ, Phó Diễm liền biết đã xảy ra vấn đề. Ngón giữa tay phải cùng tay trái, đều có một sợi tơ hồng. 

Phó Diễm đột nhiên ra tay, một phen vén ống quần Phó Đại Ny lên, bỏ giầy ra, giữa các ngón chân cũng lờ mờ có một sợi tơ hồng, đã lan gần đến đầu gối. Phó Diễm vẻ mặt nghiêm túc, dĩ nhiên là tình cổ của người Miêu! 

Động tác bất ngờ của Phó Diễm khiến người một nhà đều thực khẩn trương, Phó Đại Dũng nhìn  vẻ mặt Tiểu Hỏa nghiêm trọng thì càng sốt rượt, chẳng lẽ Phó Đại Ny bị bệnh gì? Suy nghĩ  một hồi rồi lại tự hỏi, Tiểu Hỏa cũng sẽ không xem bệnh! 

Phó Diễm trực tiếp đem Phó Đại Dũng cùng Phó Bình Phục gọi ra ngoài, lưu lại Vương Thục Mai cùng Phó Đại Ny ngồi trong phòng.

"Đại cô ta là bị người hạ cổ, cái loại cổ này thực khó giải. Ta chỉ có thể thử một lần, tốt nhất là đem người hạ cổ tìm ra, đây chính là tình cổ của người Miêu, trong Cát gia có ai xuất thân là người Miêu không?". 

Phó Diễm vừa mở miệng liền đem hai người dọa cho đứng im.

"Tiểu Hỏa! Cái gì gọi là cổ?". 

Phó Bình Phục lên tiếng hỏi ra tiếng lòng của Phó Đại Dũng.

"Chính là một loại sâu, chui vào trong thân thể người, có thể khống chế nhân tâm. Cô ta trúng  loại tình cổ này, chính là làm cho nàng cam tâm tình nguyện nghe lời người hạ cổ. Mấy sợi tơ hồng trên tay và trên chân nếu là đồng thời lan tới trái tim, thì thần tiên cũng khó cứu!".

Phó Đại Dũng trực tiếp ngồi sụp xuống ghế, nếu là Tiểu Hỏa không có truyền thừa bản lĩnh của lão tổ Trẩm gia, lúc này có phải hay không, Đại Ny chết như thế nào cũng không biết? 

Cát gia chết tiệt! Phó Bình Phục cùng Phó Đại Dũng đều cực lực áp chế tâm tình của mình, hiện tại không thể loạn, phải thật bình tĩnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!