"Ta có bạn đồng học ở Tiểu Dồn thôn ( tên thôn của Lưu Đại Ny), hắn cũng họ Lưu, không biết có phải cùng một nhà hay không." Phó Sâm nhớ tới bạn cùng lớp của mình trùng hợp là người thôn này.

"Ngươi nói là ai, sao ta không biết?" Phó Miểu ngồi cùng bàn với Phó Sâm, nghi hoặc hỏi.

"Sự tình của nam nhân, ngươi khẳng định không chú ý mà. Chính là Lưu Bình. Nhà hắn là ở Tiểu Dồn thôn."

"Quan hệ các ngươi có tốt hay không? Liệu có thể đi hỏi thăm một chút chứ?" Vương Thục Mai nghe vậy liền quay sang.

"Tiểu tử kia rất trượng nghĩa, nương, nghe nói phong cảnh phụ cận trên núi Tiểu Dồn thôn đẹp lắm, ta có thể hẹn mấy cái tiểu đồng bọn đi leo núi sao hắc hắc!" Phó Sâm nhân cơ hội nêu yêu cầu.

Vương Thục Mai nhìn con mình, liếc mắt một cái, đồng ý. "Đi ra ngoài chơi cũng có thể, nhưng nếu ngươi không hỏi thăm đên nơi đến chốn, ngươi chờ cha ngươi xử lý ngươi đi. Cha bọn nhỏ, ta nhớ rõ hình như tức phụ của Nhị Khuê chính là ở thôn kia, chúng ta có muốn đến hỏi một chút hay không?".

"Được! Sáng mai chúng ta liền đi, đem thêm chút bồ đào cho hài tử nhà Nhị Khuê làm quà, hài tử nhà hắn khá nhiều đấy." Phó Đại Dũng rít một hơi thuốc rồi nói.

Sáng sớm hôm sau, Vương Thục Mai liền cùng Phó Đại Dũng đi đầu thôn đông đến nhà Nhị Khuê. Nhị khuê cùng Phó Đại Dũng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhà Nhị Khuê nhiều khó khăn, bình thường Phó Đại Dũng cũng tiếp tế không ít cho hắn.

Nhà mẹ đẻ tức phụ Nhị Khuê chính là ở Tiểu Dồn thôn, chẳng qua cha mẹ đẻ nàng thân thể đều không tốt, còn hướng về phía nàng cầu giúp đỡ, cũng may huynh đệ nàng đều đã lớn, giờ đã có thể bắt đầu gánh vác công việc. Nhìn lại mấy năm trước thật sự là không được, ngày qua ngày quá căng thẳng.

Trong nhà Phó Nhị Khuê cũng không ai giúp đỡ, cha mẹ thì mất sớm, huynh đệ tỷ muội đều quá túng quẫn, Tiểu Phương vào cửa liền sinh bốn hài tử, lớn nhất mười bảy, nhỏ nhất mới hai tuổi. Nhìn Phó Đại Dũng đến chơi, Nhị Khuê nhanh chóng tiếp đón, sai hài tử rót nước pha trà. "Đại Ny! Mau rót nước cho bá phụ ngươi, lấy hạt dưa đến cho đại nương ngươi. Mẹ bọn nhỏ! Đại Dũng ca cùng tẩu tử đến chơi nè." 

Tiểu Phương đang ở trong phòng thiêu thùa may vá, vì trong nhà nhiều hài tử choai choai hay nghịch ngợm nên hầu như mỗi ngày đều phải may may vá vá.

Phó Đại Dũng cùng Vương Thục Mai ngồi xuống, nói rõ mục đích của mình, Nhị Khuê cũng không nhìn Tiểu Phương, liền trực tiếp đáp ứng luôn.

"Mai tỷ! Buổi chiều ta tranh thủ trở về nhà mẹ đẻ hỏi xem. Có tin tức gì liền đến nói cùng ngươi."  Tiểu Phương quả thực thật sự, cũng cảm động và nhớ nhung ân tình tiếp tế của vợ chồng Phó Đại Dũng.

Phó Đại Dũng và Vương Thục Mai thấy thế đều đứng lên nói lời cảm tạ, nhìn tình trạng nhà Nhị Khuê, hai vợ chồng thật đúng là có tâm, muốn giúp đỡ họ một phen. Chính là tạm thời còn bất lực. Chỉ để ở trong lòng, chờ về sau nếu có cơ hội sẽ hỗ trợ thêm.

Bên này người Phó gia đang lo lắng việc hôn sự của Vương Minh Lỗi. Tại Bạch gia bên kia đế đô, Bạch Mặc Thần bắt đầu đi lên xe lửa liên tỉnh để xuống nhà Lý Hoành Nghĩa. 

Vương Thục Mai sốt ruột, hấp tấp đi khắp nơi tìm hiểu gia cảnh, hôn sự của chất tử mình. Mà Phó Diễm thì ở nhà, chăm chú đào tạo nhân sâm, nàng xem một chút rồi kiểm tra, nhìn ra nhân sâm trong không gian thực tế đã khoảng một năm tuổi. Đồng thời lại chú ý một chút nhân sâm trồng ở trong sân, mỗi ngày được tưới nước giếng có pha loãng linh tuyền, bộ dáng sinh trưởng cũng rất mạnh, so với nhân sâm bình thường lớn lên nhanh hơn đến năm, sáu lần.

Phó Miểu cũng thập phần tỉ mỉ, thời điểm không có việc gì làm thì chính là ngồi ngốc ở bên cạnh nhìn, tính thời điểm xem đến khi nào hai cây nhân sâm cạnh giếng có thể mọc thêm lá. 

Phó Diễm nhìn thấy tỷ tỷ mình như vậy, thời điểm tưới nước càng là cẩn thận, nàng cũng thường xuyên lén lút trộn thêm linh tuyền vào trong giếng, khéo léo không làm cho tỷ tỷ nhìn ra không thích hợp. Cứ như vậy, nhân sâm sẽ không lớn lên quá nhanh.

Từ đó, hầu như tất cả thực vật trong sân nhà Phó gia đều phá lệ tươi tốt, chỉ cần vừa vào cửa đã có thể cảm thấy sinh cơ dạt dào, ai tới cũng đều khen tay nghề trồng trọt tốt. Hơn nữa gà trong nhà sau khi uống nước qua, trứng đẻ ra cũng thực nhiều, vừa to vừa nặng. Một ngày Vương Thục Mai so với trước kia có thể nhặt được gấp hai lần trứng gà. Trên miệng lúc nào cũng cười toe toét, đây đều là tiền cả mà.

Thời điểm rảnh rỗi, Phó Diễm liền rủ Phó Miểu cùng nhau lên núi hái bồ đào. Sự tình Phó Hâm  hỗ trợ ở đội sản xuất cũng kết thúc, liền lên núi cùng hai muội muội. 

Lúc này Phó Đại Dũng lại bắt đầu làm thùng gỗ để ủ rượu, ít nhất trước tiên đem hết đơn rượu đã đặt hàng làm xong, còn muốn chuẩn bị thêm, đề phòng khách hàng quen muốn mua nữa, cho nên muốn làm nhiều thêm vài cái.

Tiểu Phương về nhà mẹ đẻ ngây người một ngày, một hồi lâu sau mới về, Nhị Khuê liền thúc  giục nàng, nhanh chóng đến nhà Phó Đại Dũng báo cáo kết quả công tác. Tiểu Phương tranh thủ còn cầm cả cầm châm tuyến theo. Sau khi vào nhà, Vương Thục Mai đang dở tay, rửa mấy túi bồ đào của bọn Phó Diễm mang về. Bồ đào trên núi đều bị huynh muội Phó gia vài ngày nay vặt trụi. "Tẩu tử! Ta vừa về nhà mẹ đẻ xong liền vội vàng đến nhà ngươi đây."

"Tức phụ Nhị Khuê mau đến ngồi trong phòng. Ta chính là ngóng trông ngươi tới." Vương Thục Mai trực tiếp dẫn Tiểu Phương đi vào trong phòng.

"Tẩu tử! Nhà mẹ đẻ ngươi họ Vương, chất tử ngươi có phải gọi là Vương Minh Lỗi hay không?" Tiểu Phương muốn xác định trước, có phải đúng người hay không.

"Đúng vậy! Ta chỉ có một đại ca, hắn chính là trưởng tử của đai ca ta. Lần này là sự tình định thân của hắn." Vương Thục Mai nghe lời này, liền biết Tiểu Phương đã hỏi thăm được gì đó.

"Tẩu tử! Ta trở về có hỏi thăm qua, mẹ ta liền cho ta nói rất nhiều sự tình của Lưu gia, xong ta lại đi nhà thím ta ngồi một chút, nàng chính là chuyên đi ngồi lê đôi mách, tin tức luôn linh thông."

"Vậy nhanh nói cho ta xem, cô nương kia là kiểu người nào?" Vương Thục Mai thập phần sốt ruột.

"Tẩu tử! Không phải là ta nói chứ, lúc trước kết thân, các ngươi như thế nào không thăm hỏi kĩ càng đây? Người nhà họ Lưu cũng không phải là cái người trong sạch gì."  Vẻ mặt Tiểu Phương khó hiểu nói. Thì ra phụ thân Lưu Đại Ny, Lưu lão tứ cưới vợ hai lần, Lưu Đại Ny chính là nguyên phối sinh, lão bà thứ hai lại sinh hai nam một nữ. Bởi vì nương Lưu Đại Ny qua đời là biểu muội của Lưu lão gia, cũng là thân cháu ngoại của Lưu lão thái quân. Lưu lão thái chính là coi Lưu Đại Ny như tâm can bảo bối, đối với con dâu thứ hai lại giống như kẻ thù.

Tôn tử thì còn tốt, đối với cháu gái nhỏ thì không đánh, chính là mắng. Lưu lão lại là một cái nhi tử hiếu thuận, nghĩ lại dù sao cũng là nhi tử thân sinh, chính là không chịu nổi lão nương khóc trước mặt nên đành chiều theo nàng. Sau đã thành thói quen. Không cùng một mẹ sinh ra, liền cùng địch nhân một dạng, Lưu Đại Ny ỷ vào nãi nãi yêu thương, cùng kế mẫu mới thập phần chèn ép, hỗn láo. 

Đặc biệt với muội muội Lưu Nhị Ny. Lưu Đại Ny thường xuyên ỷ vào chính mình lớn hơn, liền khi dễ muội muội, không sai sử nàng giặt quần áo, chính là đoạt đồ vậtcủa nàng. Nhưng là Lưu Nhị Ny vài năm này có lớn hơn vài tuổi, cũng không phải ăn chay, thường xuyên cùng tỷ tỷ của nàng cãi nhau.

Sau đó chính là tổ mẫu trong nhà ra mặt xử phạt nàng, không cho nàng ăn cơm. Lưu Nhị Ny cũng không quản, nên ăn thì vẫn ăn, nên uống thì vẫn uống, đem tổ mẫu mình tức muốn chết. Nhà lão Lưu thường xuyên gà bay chó sủa, toàn thôn đều cùng nhìn giống như hát tuồng. Cái này cả thôn đều thấy được, cho nên dẫn đến nữ nhân Lưu gia, nữ đặc biệt là Lưu Đại Ny, thanh danh tại  thôn phi thường không tốt, không người mối mai cưới hỏi.

"Tẩu tử! Lưu Nhị Ny này là một nữ tử kiên cường, cãi nhau cùng tỷ tỷ nàng cũng là bắt buộc bất đắc dĩ. Chính là Lưu Đại Ny, thanh danh trong thôn không có một câu nào dễ nghe." Tiểu Phương nói xong, lần thứ hai tỏ vẻ khó hiểu nhìn Vương Thục Mai.

Chỉ mới nghe đến đó, Vương Thục Mai liền hận đau cả răng, tẩu tử mình là mẫu thân như thế nào đây? Họa tinh như vậy làm sao dám trêu chọc mà dây vào, nàng là ngại nhà mình quá an ổn hay gì?

Tiểu Phương đem sự tình hỏi thăm được nói hết xong, liền muốn cáo từ về nhà. Vương Thục Mai cũng không giả vờ lưu nàng lại. "Vợ Nhị Khuê, hôm nào ta lần nữa lại đến cảm tạ ngươi."

"Tẩu tử! Nhà ai gặp gỡ việc này đều là chịu khổ, ngươi vẫn là nói lại cùng nhà mẹ đẻ ngươi đi. Nha đầu Lưu Đại Ny kia cũng không phải là người tốt." Tiểu Phương cũng là người thật thà.

"Muội tử! Đa tạ ngươi đi một chuyến." Hai người hàn huyên thêm mấy câu, Tiểu Phương liền đi về. Vương Thục Mai ở trong phòng đi dạo đến đi dạo đi, trong lòng chính là không an ổn, không biết Tiểu Mộc bên kia thế nào.

Cha hắn mang mấy hài tử thượng sơn sao còn không về! Trong lòng có việc liền  trở nên sốt ruột, vẫn luôn ngẩng đầu hướng ngoài cửa nhìn lại, chỉ nghĩ chờ mọi người nhanh chóng trở về, cùng nàng thương lượng ngay lập tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!