Vào mùa thu, công ty của Nhiễm Khải Minh phân cho anh một chiếc xe hơi, cho phép anh dùng vào việc riêng. Anh bề bộn nhiều việc, mỗi tuần chỉ có một ngày nghỉ, nhưng anh hết sức cam đoan một ngày này chỉ dành cho bạn gái.

Lạc Chi Dực vô cùng thích mùa thu, thích bầu trời bao la trong xanh, thích trăng thu trên sông, thích gió mùa thu xuyên qua cây bạch quả, thích không khí mùa thu sau cơn mưa mới. Nhiễm Khải Minh đưa cô đi không ít nơi, bọn họ đã đi dạo hết thắng cảnh xung quanh thành phố. Lạc Chi Dực còn làm một quyển sổ tay thật dày cho buổi hẹn hò của họ, vẽ lại mỗi nơi bọn họ đi qua, những trò chơi đã chơi, những món ngon từng ăn, sau đó dán ảnh chụp chung của bọn họ lên.

Cô cảm thấy vừa hạnh phúc vừa phong phú, giống như mỗi một ngày đều tràn ngập những kỷ niệm tốt đẹp.

Ngoài tình yêu, cô cũng không quên bạn bè. Giữa tháng, cô mời Hứa Lẫm và Trang Y Manh đi ra ngoài ăn cơm, còn đưa Nhiễm Khải Minh đi cùng.

Đây là lần đầu tiên Hứa Lẫm gặp Nhiễm Khải Minh, không ngừng khen ngợi ngoại hình anh, nói quả thực có thể đè bẹp rất nhiều tiểu thịt tươi trên màn ảnh trong nháy mắt.

“Cũng tàm tạm.” Nhiễm Khải Minh tỏ vẻ khiêm tốn, “Gần đây hơi đen, bớt đẹp trai hơn rồi.”

Lạc Chi Dực giơ tay sờ đầu anh, nhắc nhở: “Được khen cũng đừng kiêu căng.”

Hứa Lẫm nghĩ đến một chuyện cũ, cười nói với Nhiễm Khải Minh: “Năm đó không phải cậu muốn nhận cậu ấy làm chị gái sao? Sau khi cậu ấy nghe được thiếu chút nữa muốn đập đầu vào tường.”

Nhiễm Khải Minh giải thích: “Lúc ấy tôi thật sự đã nghĩ thế, cảm thấy cô ấy là một người tốt, cho nên muốn tìm lý do thích hợp tiếp tục ở lại bên cạnh cô ấy.”

Thì ra là thế, Lạc Chi Dực nghe xong cảm giác có chút ngọt ngào.

Hứa Lẫm tiếp tục truy hỏi câu chuyện tình yêu của bọn họ, may mà Lạc Chi Dực cũng là người thích thể hiện, chuyện gì cũng kể hết.

Trang Y Manh ngược lại không nói lời nào, chỉ im lặng lắng nghe.

Khi sắp ăn xong, Trang Y Manh mới mở miệng hỏi một câu: “Thấy tình cảm của hai người tốt như vậy, chắc là nghĩ tới khi nào thì kết hôn rồi chứ?”

Hứa Lẫm nghe vậy cũng kích động hỏi: “Đúng vậy, hai người có kế hoạch kết hôn gì không?”

Lạc Chi Dực cười nói: “Kết hôn? Còn sớm, chúng tớ còn chưa yêu đương đủ.”

Nhiễm Khải Minh nói: “Tôi đều nghe cô ấy.”

Trang Y Manh có lòng tốt nhắc nhở: “Nếu có tình cảm thì kết hôn sớm chút cũng có lợi, nói thực tế thì trước ba mươi tuổi sinh con sẽ dễ dàng hơn.”

“Sinh con?” Lạc Chi Dực suy tư, sau đó nói, “Tuy rằng tớ rất thích trẻ con, cũng muốn làm mẹ, nhưng vấn đề là bản thân tớ bây giờ vẫn còn là một đứa trẻ, không chắc làm được chuyện này.”

“Cậu ấy sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con các cậu.” Trang Y Manh chỉ vào Nhiễm Khải Minh, “Tính cách cậu ấy rất trưởng thành.”

Lạc Chi Dực quay sang nhìn Nhiễm Khải Minh, nghĩ bụng, thì ra mọi người đã nhìn ra bạn trai cô là người rất chín chắn, đặc biệt còn biết cách chăm sóc người khác.

“Với lại cậu nhất định cũng có thể trở thành một người mẹ tốt, tớ rất tin tưởng cậu.” Trang Y Manh nói xong cầm lấy bia uống một ngụm, nhàn nhạt cười, “Được rồi, tới đâu hay tới đó, không giục các cậu nữa.”

Lạc Chi Dực và Nhiễm Khải Minh nhìn nhau, tạm thời không nói gì.

Trời ạ, bọn họ mới yêu đương bao lâu đâu, chuyện kết hôn sinh con cũng tính xong cả rồi?

Hứa Lẫm ở đối diện đã ảo tưởng, đắm chìm trong cảm xúc của mình, vui vẻ nói: “Nếu như là bé gái, sau này giống ba sẽ rất xinh, nếu là bé trai thì lớn lên hẳn sẽ như người mẫu. Các cậu đã nghĩ đặt tên gì chưa?”

Lạc Chi Dực: “......”

Nhiễm Khải Minh: “......”

Hứa Lẫm nói không ngừng, Lạc Chi Dực vất vả lắm mới tìm được một cơ hội cắt lời cô ấy, nhanh chóng kéo cô ấy quay về thực tế: “Bạn yêu, để tớ nhắc nhở cậu một câu, bọn tớ vẫn đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.”

Hứa Lẫm trừng mắt nhìn, than thở một câu: “Sao tớ thấy như hai cậu đã kết hôn rồi ấy? Thậm chí tiền mừng tớ cũng đã đưa rồi.”

“Nghĩ cái gì thế?” Lạc Chi Dực trừng cô ấy, “Thì ra là muốn trốn tiền mừng?”

Hứa Lẫm nhanh chóng xua tay, tỏ vẻ bản thân không phải loại người như vậy.

“Cô ấy còn chưa cầu hôn tôi.” Nhiễm Khải Minh bỗng nhiên nhắc nhở mọi người, “Xem ra tạm thời cô ấy chưa có ý định này.”

Lạc Chi Dực sửng sốt, sau đó vỗ vai anh, đĩnh đạc nói: “Cầu hôn cái gì? Làm màu quá thể. Chẳng lẽ anh không biết khi người ta yêu nhau sâu đậm sẽ bỏ qua bước này sao? Ngày nào đó thật vui vẻ thì sẽ đi đăng ký kết hôn thôi.”

Nhiễm Khải Minh hỏi thêm một câu: “Tiêu chuẩn của thật vui vẻ là gì?”

“Tạm thời chưa biết.” Lạc Chi Dực nhún vai, nhìn bạn trai bằng ánh mắt ‘Bảo bối của em, anh ngoan ngoãn chờ xem, tin tưởng bản thân đời này sẽ chờ được’.

Nhiễm Khải Minh: “......”

“Bây giờ cậu còn lúc nào không vui à?” Hứa Lẫm cười nói, “Tớ thấy ngày nào cậu cũng vui vẻ tới thừa năng lượng. Đúng rồi, vị quản đốc xấu xa trong quán của cậu không phải vừa đi rồi sao? Nhìn xem, nỗi phiền não cuối cùng trong cuộc đời cậu cũng tự động giải quyết rồi.”

Cứ nhắc tới chuyện này là Lạc Chi Dực kích động, đầu tiên là mắng quản đốc Mậu một lượt, sau đó lại khoe khoang sự sáng suốt của mình, nghĩ được cách khiến anh ta bị nhân viên khác dần dần xa lánh, thậm chí là bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, cuối cùng ‘dao cùn cứa thịt’ làm anh ta chịu không nổi, chủ động từ chức.

“Thật muốn nhìn thấy anh ta bị báo ứng.” Trang Y Manh bức xúc khi nhắc đến loại người xấu xa này, “Cứ nghĩ đến loại người này tới nơi khác có khi lại như cá gặp nước là tớ lại thấy tức giận.”

“Manh Manh, cậu nghĩ thoáng ra.” Hứa Lẫm đưa tay ôm vai cô ấy, “Trên đời này không ít người xấu xa, không phải người nào cũng bị báo ứng, cuộc sống không phải chuyện cổ tích, tốt xấu gì cũng có kết quả của nó. Chúng ta cứ sống tốt, làm những việc không trái lương tâm là được rồi, những chuyện khác chúng ta cũng không quản được.”

“Lẫm Lẫm nói đúng.” Lạc Chi Dực đồng ý, “Cuộc sống luôn có lúc bất lực, chúng ta chỉ có thể sống tốt phần của mình.”

“Cậu không tư cách hùa theo. Tớ nói cậu này,” Hứa Lẫm đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lạc Chi Dực, vẻ mặt giận dữ, “Cuộc sống của cậu có lúc nào bất lực? Việc buôn bán của quán lẩu càng ngày càng tốt, còn có trai đẹp trong ngực, người khác ghen tị muốn chết. Cậu nhìn cậu xem, bây giờ da dẻ rõ đẹp, còn đẹp hơn người ta đi phẫu thuật thẩm mỹ, trắng trẻo mập mạp đến mức không thấy cả lỗ chân lông.”

“Đợi chút, trắng trẻo mập mạp?” Lạc Chi Dực đột nhiên bắt được trọng điểm, quay đầu liếc nhìn bạn trai, ý là ‘Cô ấy nói lời này rốt cuộc là nghiêm túc hay đơn giản, hay chỉ là ghen tị em quá hạnh phúc?’.

Nhiễm Khải Minh giơ tay nhéo mặt cô, vô cùng khách quan đánh giá: “Gần đây mỗi ngày em đều ăn khuya, cũng không đi tập luyện, béo lên cũng rất bình thường, nhưng mà vẫn xinh là được.”

Trong lòng Lạc Chi Dực cũng hiểu rõ gần đây mình hơi mập lên, dù sao thì mỗi ngày tắm rửa xong cô đều cân một lượt, nhưng cứ tưởng ngoài mình ra không ai thấy được sự thay đổi, sự thật chứng minh là cô đang lừa mình dối người.

Thôi vậy, hôm nay là bữa cơm cuối cùng, sau hôm nay tuyệt đối không ăn nhiều nữa, Lạc Chi Dực hạ quyết tâm ở trong lòng.

Có điều sau bữa cơm này còn vô số bữa cơm khác, cô vẫn không thể gầy đi được, hơn nữa nhận được một biệt danh ‘Lạc Tiểu Bàn còn muốn ăn một triệu bữa cơm cuối cùng’ đến từ người bạn trai yêu mình sâu đậm.

Vào cuối mùa thu, Nhiễm Khải Minh đưa Lạc Chi Dực đi gặp dì út của anh, ba người cùng nhau ăn một bữa cơm.

Tính cách của dì út Nhiễm Khải Minh thiên về hướng nội, nhưng bất ngờ là dì ấy rất thoải mái trước mặt Lạc Chi Dực. Giữa chừng, Lạc Chi Dực đi toilet dặm lại son, dì út lập tức nghiêng người nói với Nhiễm Khải Minh: “Dì thật sự không ngờ con bé tốt tính như vậy, không hề nhõng nhẽo chút nào, chuyện gì cũng hỏi ý cháu, dì cũng thấy thích. Khuyết điểm duy nhất chính là lớn tuổi hơn cháu, nếu nhỏ hơn cháu hai tuổi thì không phải suy nghĩ gì rồi.”

“Lớn hơn cháu thì không có gì không tốt.” Nhiễm Khải Minh nói thẳng, “Trước kia cháu còn cảm thấy mình không xứng với cô ấy.”

“Đâu có? Cháu cũng không tệ, sao lại bảo không xứng với người ta?” Lời của dì út thấm thía, “Nếu đã ở bên nhau, cháu đối xử tốt với người ta, về sau sẽ có phúc.”

“Vâng.”

Dì út uống một ngụm trà, sau đó nói về mẹ của Nhiễm Khải Minh: “Chị ấy vẫn không muốn trở về?”

“Vâng, bà ấy nói bắt đầu lại ở Quảng Châu.” Trong mắt Nhiễm Khải Minh có chút tiếc nuối, nhưng đồng thời cũng có phần kính nể mẹ, “Bà ấy nói mình vẫn chưa tới tuổi về hưu, muốn tiếp tục kiếm tiền, cố gắng kiếm lại tiền đã nợ mấy năm qua.”

“Tính tình chị ấy từ nhỏ đã rất mạnh mẽ.” Dì út cũng bất lực, dường như không đồng ý với lựa chọn của chị gái mình, “Dì thấy cháu vẫn nên khuyên chị ấy nữa đi, dù sao cũng ngần ấy tuổi rồi, sức lực không bằng người trẻ tuổi, ở xa xôi nếu có đau đầu nhức óc cũng không có người đưa đi bệnh viện. Cháu khuyên chị ấy trở về đi, hưởng phúc một hai năm, sau đó ở nhà giúp cháu chăm con, tốt biết bao.”

“Suy nghĩ của mỗi người không giống nhau, yêu cầu đối với sống cũng không giống nhau.” Nhiễm Khải Minh nói, “Không phải người phụ nữ lớn tuổi nào cũng muốn ở nhà chăm cháu.”

Dì út cười cười, lại hỏi: “Đúng rồi, rốt cuộc khi nào thì cháu kết hôn?”

“Chuyện kết hôn cô ấy còn chưa nói đến, cho nên cháu cũng không dám nhắc tới.”

“Nói như cháu, giống như việc này phải để con bé nhắc đến trước? Chuyện khác thì thôi, chuyện kết hôn sao lại để con gái nhắc trước được?” Dì út không đồng ý với suy nghĩ của anh, tận tình khuyên bảo, “Cháu phải cầu hôn con bé trước, thái độ chân thành một chút, nó không từ chối đâu. Con bé là con gái, ngoài miệng không nói nhưng trong lòng chắc chắn còn vội hơn cháu.”

Nhiễm Khải Minh thản nhiên nhìn thoáng qua dì út, sau đó nói: “Cô ấy thật sự không vội, ít nhất chắc chắn không thể vội hơn cháu.”

“Vậy cháu cũng phải nhanh chóng cầu hôn chứ. Ai rồi cũng phải kết hôn, đàn ông kết hôn rồi mới có thể hoàn toàn ổn định lại, sự nghiệp cũng sẽ càng ngày càng phát triển.” Dì út bắt đầu bày tỏ quan điểm đơn giản của thế hệ mình cho cháu trai, “Thành gia lập nghiệp rất quan trọng với đàn ông, không được thiếu cái nào. Còn có, kết hôn xong thì nhanh chóng sinh con, sau khi sinh cũng đừng lãng phí tiền mời người giúp việc, dì chăm giúp các cháu, coi như khỏa lấp niềm tiếc nuối cả đời không được chăm cháu của dì.”

Nhiễm Khải Minh lại nói: “Đến bây giờ cháu vẫn kiên trì với quan điểm của mình, hai vợ chồng có con rất hạnh phúc, không có con cũng có thể sống rất tốt.”

Dì út lắc đầu, vẻ mặt không ủng hộ, nhẹ giọng nói: “Không có đôi vợ chồng nào là không muốn có con, cũng không có một người phụ nữ nào là không muốn làm mẹ.”

Nhiễm Khải Minh hiểu được mình và dì út có quan điểm khác nhau về phương diện tình cảm, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng anh cũng không phản bác lại dì ấy, dù sao dì út đã lớn tuổi, rất nhiều ý nghĩ thâm căn cố đế, không ai có thể dễ dàng thay đổi được dì ấy.

Đương nhiên so với dì út, anh càng ngưỡng mộ người phụ nữ có tính cách như mẹ anh hơn.

Lúc Lạc Chi Dực trở về, điện thoại của Nhiễm Khải Minh vang lên, anh nhìn thoáng qua nội dung tin nhắn thì nhíu mày, lập tức xóa đi. Có điều, khoảnh khắc nhíu mày đó đã bị Lạc Chi Dực nhìn thấy.

Tạm biệt dì út, hai người cầm tay nhau ra về, trên đường đi Lạc Chi Dực dịu dàng hỏi anh: “Vừa rồi ai nhắn tin cho anh vậy?”

“Em nhìn thấy rồi à?” Nhiễm Khải Minh lười biếng nắm tay bạn gái.

“Không nhìn thấy nội dung, nhưng thấy anh xóa.”

“Còn ai có thể khiến anh ngay cả liếc nhìn cũng không muốn chứ.”

“A, hiểu rồi.” Lạc Chi Dực không hỏi nhiều.

Cô biết người nọ là ba của anh. Lại nói tiếp, cũng là bắt đầu từ một tháng trước, ba anh nghĩ cách liên lạc với anh, nói với anh về tình hình hiện tại rằng ông ta đã ly hôn, bây giờ muốn nhận lại con, sau này cũng để lại hết tài sản cho anh. Mặc dù Nhiễm Khải Minh đã từ chối rõ ràng, người đàn ông kia vẫn không chịu buông tha.

Hai người tay cầm tay đi một đoạn đường, đi ngang qua đài phun nước thì Lạc Chi Dực dừng lại, lấy điện thoại ra chụp ảnh với anh.

“Vui thế à?” Anh cưng chiều nhìn cô, “Sao em cứ như đứa trẻ con, chỉ có một chút việc nhỏ cũng vui vẻ rất lâu?”

Anh nghĩ đến ngày hôm qua cô ăn kem cũng cười không ngừng, tuần trước đi mua một sợi dây chuyền đắt tiền ở trung tâm thương mại với cô, cô cũng vui vẻ rất lâu. Cô như có “dòng năng lượng tích cực” cuồn cuộn không ngừng phát cho anh. Mỗi lần quay lại nhìn thấy cô cười, anh cũng sẽ nhịn không được vui vẻ theo.

“Bởi vì ở cùng với anh, cho nên rất vui vẻ.” Lạc Chi Dực nói thẳng, “Hiện tại em cảm thấy mỗi ngày đều rất có hy vọng, chẳng lẽ anh không thấy thế?”

“Anh cũng thấy giống em.” Anh nói, “Thật sự, trước kia anh cũng không dám hy vọng xa vời mình có thể có được những ngày như hôm nay. Những điều này là em cho anh.”

“Vậy bây giờ anh phải đồng ý với em, nếu có tâm sự thì phải lập tức nói cho em biết.” Lạc Chi Dực giơ tay chạm  vào mi mắt của anh, “Không được buồn bực một mình.”

Nhiễm Khải Minh gật đầu đồng ý với cô.

Cô kéo tay anh tiếp tục đi, nghe anh nói về tâm sự của mình.

“Ông ta nói anh là đứa con duy nhất của ông ta, những lời này khiến anh thấy ghê tởm. Trước kia ông ta bỏ rơi anh, bây giờ cũng không chịu trách nhiệm với hai người con gái của ông ta, anh cứ nghĩ đến chuyện mình và ông ta có quan hệ huyết thống đã có cảm giác không thoải mái.”

“Ông ấy là ông ấy, anh là anh.” Lạc Chi Dực nói, “Anh thật sự không cần nghĩ nhiều như vậy.”

“Anh còn nhớ rõ ngày con gái lớn của ông ta dẫn người đến cổng trường học tìm anh, những lời cô ta nói với anh.” Nhiễm Khải Minh nói cho Lạc Chi Dực, “Cô ta nói anh chẳng qua chỉ là một công cụ để không của ông ta, một công cụ để thỉnh thoảng ông ta thỏa mãn một chút lòng tự trọng. Nghĩ kĩ lại thì thực ra cô ta nói cũng không sai.”

Anh đương nhiên cũng nhớ rõ lúc ấy mình đã trả lời cô ta như thế nào, anh nói với cô ta: “Cô yên tâm, tôi sẽ không lấy một đồng nào của ông ta, cũng không dính dáng gì tới ông ta. Nếu có thể, tôi hy vọng tôi không được sinh ra.”

Hiện tại anh vẫn không muốn dính dáng gì tới ông ta, nhưng khác biệt là anh không còn hy vọng bản thân không được sinh ra. Nếu không được sinh ra, bây giờ sẽ có người khác ở bên cô, nghĩ đến điều này, anh sẽ ghen tị.

Lạc Chi Dực kéo cánh tay của anh, dùng giọng điệu dỗ dành nói với anh: “Em chẳng cần quan tâm trong mắt người khác anh là gì, dù sao đối với em, anh chính là một bảo bối.”

Anh nghe ra giọng điệu dỗ dành của cô, trong mắt thấp thoáng chút ý cười, một lát sau nhịn không được thúc giục cô: “Ừ, dỗ tiếp đi?”

“Anh là bảo bối của em, một bảo bối cực kỳ lớn, anh là người thông minh nhất trên thế giới, đẹp trai đáng yêu nhất, thiện lương nhất, chính trực nhất, ngọt ngào nhất......”

Cô còn chưa nói xong, anh đã nghiêng mặt hôn cô.

Lạc Chi Dực đứng yên cho anh hôn xong, trong lòng rất hạnh phúc, mở miệng lần nữa, câu dỗ dành đã trở thành lời tỏ tình nghiêm túc: “Em không dỗ anh, ở trong mắt em anh chính là nam thần, thật sự. Anh có chuyện gì buồn bã thì đừng giữ trong lòng, nhất định phải nói cho em biết, em sẽ chia sẻ với anh, cho dù không thể chia sẻ cũng có thể giúp anh mắng nhất chửi người đáng ghét, giúp anh cảm thấy dễ chịu hơn, hiểu không?”

“Anh biết.” Anh nói, “Cũng giống như vậy, em gặp chuyện không vui cũng phải nói cho anh biết.”

“Nói rồi đấy nhé.” Lạc Chi Dực duỗi ngón tay ra, “Một lời đã định?”

Nhiễm Khải Minh duỗi ngón tay ngoéo tay cô một cái, nhìn bộ dáng thật sự nghiêm túc đáng yêu cô, trong lòng trở nên vô cùng mềm mại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!