Qua một lúc lâu sau Lạc Chi Dực mới buông Nhiễm Khải Minh ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh: “Em đói bụng.”

“Đi lên ăn khuya nhé?” Anh xoa đầu cô.

Cô khẽ gật đầu, nhanh chóng cùng anh đi về phía cửa khách sạn. Đi khoảng mấy bước, cô bỗng nhiên nói: “Em phát hiện anh rất là cường tráng.”

“Sao lại nói thế?”

“Lúc trước khi ôm anh cảm giác khá gầy, vừa rồi ôm anh giống như đang ôm một ngọn núi vậy.”

“Đây có phải là một ví dụ hay không?” Nhiễm Khải Minh bất đắc dĩ nói, “Anh không mập, chưa đến một trăm bốn mươi cân nữa.”

*1 cân của Trung Quốc bằng 0,5kg của Việt Nam.

“Nhưng cho em cảm giác rất an tâm.” Lạc Chi Dực không chỉ kéo tay anh, cả người còn dính sát về phía anh: “Nói thật đi, gần đây anh có tập tạ không?”

“Không có, cùng lắm là ở trong khách sạn tập vài cái chống đẩy thôi.”

Lạc Chi Dực khẽ cười, lắc lư cánh tay anh: “Anh không tò mò xem em bao nhiêu cân à?”

“Không quan trọng, nhìn thích là được.”

Trong lòng Lạc Chi Dực xuất hiện những chuỗi bong bóng ngọt ngào. Vừa bước chân vào cửa chính khách sạn, cô lại quay đầu liếc nhìn những người xung quanh, nghĩ thầm bây giờ mình là người đã có bạn trai, không biết liệu có được chú ý tới hay không.

Trên đường đi cô luôn nắm tay Nhiễm Khải Minh, mãi đến khi thang máy đến tầng mười lăm rồi vào phòng mới lưu luyến không rời buông anh ra.

Nhiễm Khải Minh vừa nãy đã để đồ ăn khuya lên ghế sô pha. Lúc này hai người đang ngồi trước cửa sổ, vừa ăn sườn heo chiên vị tỏi vừa ngắm cảnh đêm.

“Hỏi anh một chuyện.” Lạc Chi Dực gặm miếng xương sườn, hỏi anh, “Em có đẹp không?”

“Rất đẹp.” Anh trả lời vô cùng thẳng thắn.

Lạc Chi Dực có chút hài lòng, tiếp tục hỏi: “Đáng yêu không?”

“Rất đáng yêu.”

“Gợi cảm không?”

Ánh mắt Nhiễm Khải Minh rơi trên đùi cô, nói lời từ tận đáy lòng: “Đương nhiên, có một đôi chân đẹp như vậy mà.”

“Vậy khuyết điểm của em là gì?”

Nhiễm Khải Minh nói thẳng: “Có đôi khi sẽ bị kích động.”

“Vậy anh chịu được không?”

“Anh sẽ chịu đựng. Nhưng mà em cũng phải thay đổi.” Anh đưa tay vỗ nhẹ đầu cô, “Em còn muốn anh bao dung cho em vô điều kiện sao?”

“Tại sao không được? Bạn trai nhà người ta không phải đều nhường nhịn bạn gái sao?”

“Đó là bọn họ, không phải chúng ta, huống hồ như vậy sẽ không được lâu bền.”

“…”

“Những gì em thấy bọn họ thể hiện chưa chắc là sự thật. Nếu như hai người không bỏ thói quen xấu của mình, không học được cách bao dung lẫn nhau thì sẽ không đi được đến cuối cùng.” Anh vừa nói vừa nhặt mẩu xương nhỏ mà cô không cẩn thận để rơi xuống đất lên, thuận tay ném vào thùng rác nhựa.

Lạc Chi Dực bỏ đồ ăn ngon trong tay xuống, khoanh chân ngồi suy nghĩ: “Anh đang yêu đương hay là đang viết kế hoạch vậy? Tại sao lại đâu ra đấy như thế? Anh không dỗ dành em được à?”

“Thỉnh thoảng thì có thể, nhưng lúc nào cũng dỗ dành thì không làm được.” Anh đột nhiên bật cười, ánh mắt sáng lên, “Bởi vì chúng ta không phải mối quan hệ nhất thời.”

Lạc Chi Dực đưa tay bóp mặt anh, nũng nịu nói: “Anh là đồ hư hỏng.”

“Hư hỏng chỗ nào?”

“Không biết, dù sao anh cũng chính là đồ hư hỏng.” Lạc Chi Dực nói xong lại dùng ngón tay đâm đâm vào mặt anh một cái, cảm thấy chơi vui cực kỳ, quả thực không dừng lại được.

“Vậy em muốn như thế nào? Em nói cho anh biết đi.” Anh tỏ ra tôn trọng suy nghĩ của cô.

“Em không biết.” Cô lại bóp lại đâm mặt anh, sự chú ý của cô rõ ràng đã chuyển sang một thứ thú vị hơn, “Bây giờ em chỉ cảm thấy chọc ghẹo anh rất vui.”

“…” Nhiễm Khải Minh đành phải mặc cho cô tiếp tục đùa nghịch.

Lạc Chi Dực đùa nghịch một lúc lâu mới thả tay xuống, sau đó lại ăn thêm chút đồ, tiếp tục hai tay chống cằm nhìn anh.

“Sao lại nhìn anh nữa rồi?” Anh tò mò, “Cũng đâu phải lần đầu gặp mặt.”

“Em đang nghĩ, từ giờ trở đi anh chính là của em sao?” Cô rốt cuộc cũng hỏi ra câu hỏi không biết xấu hổ.

Nhiễm Khải Minh vốn muốn nói “Phương thức biểu đạt như thế này không ổn”, nhưng nhìn đôi mắt mở to tròn xoe của cô, biểu cảm trên mặt như đứa trẻ đang nhìn chằm chằm một miếng bánh ngọt, bỗng nhiên muốn dỗ dành cô, thế là nói: “Anh là của em.”

Trái tim Lạc Chi Dực nháy mắt như đang ngồi trên điểm cao nhất của phi thuyền Apollo, không cần nói cũng biết tâm trạng rất thỏa mãn, hỏi tiếp: “Vậy em làm gì với anh cũng đều được sao?”

Nhiễm Khải Minh nghĩ bụng, đương nhiên không phải điều gì cũng có thể, nhưng suy đi nghĩ lại, thôi so đo nhiều như vậy cũng không có ý nghĩa gì, thế là gật đầu lần nữa: “Trong phạm vi nhất định, em muốn làm gì cũng được.”

Đáp án này khiến cho Lạc Chi Dực rất kích động, trong đầu không khỏi hiện ra rất nhiều hình ảnh vụn vặt…

“Nhưng em không thể đánh anh, giữa chúng ta không thể có bất kỳ hành động bạo lực nào.” Anh nghiêm túc nói với cô, “Biết chưa?”

“Đương nhiên, em sao nỡ đánh anh được chứ?” Lạc Chi Dực nhỏ giọng nói, “Em muốn ôm anh còn không kịp.”

Nhiễm Khải Minh nghe được những lời này của cô, đôi mắt tràn ngập sự dịu dàng, một lát sau nói: “Vậy ôm ngay bây giờ đi.”

Anh thuận thế mở hai tay ra, một giây sau Lạc Chi Dực trực tiếp bổ nhào qua, hai tay ôm lấy cổ anh, vui sướng nói: “Anh thật là đáng yêu, em cứ muốn ôm anh mãi, phải làm sao bây giờ? Em còn thích mùi hương trên người của anh, em muốn ngửi mãi.”

Cô dùng sức bổ nhào qua, có một giây Nhiễm Khải Minh không kịp chuẩn bị, cả người suýt chút nữa ngã ra phía sau, may là bản thân kịp thời chống đỡ, đồng thời duỗi tay ôm người vào lòng.

Lạc Chi Dực ngửi ngửi mùi hương trên cổ anh.

Ngoài cửa sổ là đêm dài, phía dưới là thành phố lấp lánh như những vì sao, ánh đèn tụ lại thành dòng sông pha lê lan tỏa đến hàng nghìn hộ gia đình, mà ngọn đèn bên cửa sổ của họ là một trong những nguồn sáng đó, đơn giản và không quá rực rỡ, nhưng đủ ấm áp lòng người.

“Đồng ý với em, sau này gặp phải bất kì chuyện gì khó khăn cũng phải nói cho em biết, em sẽ chia sẻ với anh.” Lạc Chi Dực ôm anh, nói, “Đừng nói liên lụy hay không liên lụy, suy nghĩ như vậy là quá ngốc. Nếu em đã là người quan trọng với anh, đã được anh tin tưởng, vậy thì em cũng có tư cách biết được tâm sự của anh.”

“Được.” Nhiễm Khải Minh một tay vòng qua eo cô, một tay nâng lên sờ tóc cô, “Từ lúc nào lại trở nên biết nói chuyện như thế, hửm?”

“Bình thường mà, không phải em vẫn luôn hiểu chuyện như vậy sao?” Giọng nói của Lạc Chi Dực trở nên mềm mại, nghĩ đến một chuyện bèn dứt khoát nói: “Đêm này em không về nhà có được không?”

Nhiễm Khải Minh lấy ra chút lý trí còn lại hỏi cô: “Em có ý gì?”

“Không có ý gì cả, chỉ muốn ngủ lại đây với anh, lười về nhà. Bên phía ba mẹ rất dễ nói chuyện, bình thường em cũng ngủ lại quán lẩu, bọn họ sẽ không nghi ngờ gì đâu.”

“Em định ngủ với anh thật sao?” Sự tỉnh táo của anh dường như giảm đi rất nhiều, thấp giọng hỏi, “Em không cảm thấy hơi nhanh rồi sao? Trong phòng anh cũng chưa chuẩn bị thứ gì cả.”

Lạc Chi Dực đờ đẫn, sau khi phản ứng lại thì hai tay móc lấy cổ anh, cả người ngã ra phía sau một chút, đối diện với ánh mắt của anh rồi nói: “Anh đang nghĩ gì thế? Em chỉ đơn giản muốn ngủ nhờ chỗ anh một đêm thôi, không được sao? Anh xem chỗ của anh nhiệt độ thích hợp lại có cảnh đêm, quan trọng là ghế sô pha mềm mại, có thể cho em nằm đến bình minh được không?”

“Thì ra là thế.” Lý trí của anh đột nhiên tăng trở lại vì lời giải thích của cô, đưa tay v.uốt ve trán cô: “Vừa rồi còn tưởng em bị sốt nên bắt đầu nói nhảm. Ngủ nhờ đường nhiên không thành vấn đề, nhưng mà em ngủ trên giường đi, anh đến sô pha ngủ.”

“Không, em ngủ sô pha, em thích ngủ trên sô pha.” Cô kiên trì nói.

“Khéo thật, anh cũng thích ngủ trên sô pha, làm sao bây giờ?”

“Đừng lừa em, anh bình thường toàn ngủ trên giường, sao đột nhiên lại thích ngủ trên sô pha?”

“Thì là đột nhiên thích ngủ trên sô pha đấy, em bắt anh phải làm sao bây giờ?”

“Không được, em không thể nhường anh, dù sao em nhất định cũng phải ngủ trên sô pha.”

“Anh cũng nhất định phải ngủ trên sô pha, em ngoan ngoãn nằm ở trên giường đi.”



Hai người vì tranh cãi xem ai có thể ngủ trên ghế sô pha mà tốn mất mười lăm phút, cuối cùng mỗi người lùi một bước, không ai ngủ trên sô pha, cả hai đều ngủ ở trên giường, dù sao giường cũng rất rộng rãi.

Vốn cho rằng sẽ rất xấu hổ, nhưng chờ sau khi hai người đi rửa mặt, Lạc Chi Dực nằm lên giường trước, sau khi ngoan ngoãn chiếm giữ một nửa diện tích, cô nhanh chóng cụp mắt xuống, mặc cho cơn buồn ngủ kéo tới, không lâu sau đã ngủ mất.

Nhiễm Khải Minh tắt đèn chính, chỉ để lại một chiếc đèn tường, chậm rãi đi đến mép giường ngồi xuống, nương theo ánh đèn ngắm nhìn người trên giường.

Anh thấy cô rất mệt mỏi, tiếng ngáy của cô nhỏ mà kéo dài, có điều giờ phút này anh không cảm thấy buồn ngủ chút nào, tranh thủ chút thời gian để nhìn cô kỹ hơn.

Thực ra tóc cô hơi dài rồi, đã phủ lên cổ, một số ít còn rơi xuống vai. Lông mi cô rất dày, đầu mũi hơi vểnh lên, nhìn như vậy rất xinh đẹp và tinh nghịch. Tư thế ngủ của cô cũng không tính là xấu, cánh tay trái vòng qua ôm lấy eo của mình, bày ra tư thế bảo vệ bản thân, tay phải đặt dưới gối, chân trái chồng lên đùi chân phải, đường nét của hai chân thẳng tắp, nhìn rất đẹp.

Anh nhìn cô, ánh mắt lần lượt rơi trên mặt, cánh tay, vòng eo, hai chân của cô, cảm thấy các bộ phận của cô đều rất cân xứng, không phải gầy nhưng tuyệt đối không béo, tuổi trẻ khỏe mạnh lại có sức sống.

Anh muốn chạm vào cô nhưng sợ sẽ đánh thức cô, cuối cùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cô, cũng may cô không có bất kì phản ứng nào.

Lại một lát sau, anh cũng nằm xuống, ra sức duy trì khoảng cách nhất định với cô, sợ sau khi ngủ say cánh tay và chân sẽ đè lên cô.

Cơn buồn ngủ của anh rất lâu sau mới từ từ ập đến, thời khắc tiến vào giấc ngủ cả người thoải mái dễ chịu.

Khoảnh khắc đầu tiên khi anh mở mắt ra chính là quay đầu nhìn người bên cạnh.

Lạc Chi Dực đã tỉnh từ sớm, đang mỉm cười nhìn anh. Cô đương nhiên không định nói cho anh biết, cô vẫn luôn lấy tay nhẹ nhàng đâm vào cánh tay và vòng eo của anh, chơi đến quên cả trời đất.

“Em dậy lâu chưa?” Giọng nói của anh có chút khàn khàn.

“Hơn bốn giờ là em dậy rồi.” Lạc Chi Dực nói.

“Đói bụng không?” Anh hỏi.

“Không đói, tối hôm qua ăn khuya no quá nên giờ không muốn ăn gì cả.” Lạc Chi Dực đỏ mặt nói, “Nói cho anh biết một bí mật, anh đừng ghét bỏ em. Là như vậy, vừa rồi em có thả một cái rắm, còn là mùi tỏi nữa.”

“…” Nhiễm Khải Minh ngẩn người, dường như lúc này mới tỉnh táo thực sự, một lát sau không nhịn được cười rộ lên, “Anh không ngửi thấy, tại sao phải nói cho anh biết?”

“Em cảm thấy rất thú vị, muốn chia sẻ với anh.” Lạc Chi Dực che mặt nói, “Thật sự là mùi tỏi.”

“…” Anh muốn đỡ trán.

“Đúng rồi, anh nói xem từ hôm nay trở đi em nên gọi anh là gì?” Lạc Chi Dực ngứa tay, lại duỗi một tay ra nhẹ nhàng đâm vào mặt anh, “Nhiễm Nhiễm? Khải Khải? Minh Minh?”

“Em muốn gọi như thế nào cũng được.” Nhiễm Khải Minh đối mặt với cô, đưa tay nhẹ nhàng giữ cổ tay cô lại rồi đặt lên gối, sau đó lòng bàn tay của anh phủ lên tay cô, “Em cũng có thể nghĩ ra một biệt danh.”

Lạc Chi Dực đảo mắt vài vòng, nói: “Gọi anh là Nhiễm Bảo có được không?”

“…”

“Vừa rồi anh rõ ràng nói em có thể tự nghĩ ra một biệt danh. Nói lời phải giữ lời chứ, Nhiễm Bảo?”

“Được rồi, anh không có ý kiến.” Anh rất muốn đỡ trán.

“Vậy anh định gọi em như thế nào đây? Em cũng phải có biệt danh riêng với anh chứ.”

Nhiễm Khải Minh tưởng thật cân nhắc suy nghĩ, lại nhất thời không nghĩ ra được, dứt khoát xin ý kiến của cô: “Vậy em muốn anh gọi em là gì?”

“Không cần phiền phức, là Lạc Bảo đi.” Lạc Chi Dực có cảm giác được cưng chiều.

“Lạc Bảo? Rất hay, lập tức kéo trí thông minh của chúng ta về số 0.”

”…”

“Lạc Bảo?”

“Anh lặp lại lần nữa đi?” Cô kinh ngạc khi anh thật sự nghe theo ý kiến của cô.

“Lạc Bảo Bảo.”

“..Anh có thể dùng giọng nói dịu dàng hơn lặp lại lần nữa không?” Lạc Chi Dực lấy tay kéo góc áo của anh, thành khẩn cầu xin: “Có được không?”

“Lạc Bảo Bảo.” Anh cố ý nói chậm lại, biến giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn như cô muốn, gọi cô một lần nữa.

“Là em là em.”

“…” Nhiễm Khải Minh có chút nghẹn lời, cũng có chút muốn cười, cuộc đời của anh chưa bao giờ xuất hiện cuộc đối thoại nào ngây thơ như thế này.

“Chuyện biệt danh này cứ quyết định như vậy đi.” Tay Lạc Chi Dực vẫn đang kéo góc áo của anh, nói tiếp, “Chuyện thứ hai là chúng ta phải cùng nhau chụp một tấm hình.”

“Em muốn đăng lên vòng bạn bè sao?”

“Không cần phải đăng lên, chỉ cần lưu lại trong điện thoại của chúng ta.” Lạc Chi Dực vui vẻ nói, “Mở cho mình xem là được.”

“Được.” Nhiễm Khải Minh vươn tay tìm điện thoại trên tủ đầu giường đưa cho cô rồi đọc mật khẩu, “Muốn chụp thế nào thì tùy em.”

“Không thành vấn đề.” Lạc Chi Dực ngồi dậy, cũng kéo anh ngồi dậy theo, “Nào, xích lại đây một chút.”

Anh tới gần cô, để mặc cho cô tìm góc chụp và nghe cô hướng dẫn cách nhìn vào ống kính, cuối cùng chụp liên tục tám bức ảnh chung.

“Ôi thần linh ơi, anh có lọc ảnh hay không cũng không khác gì nhau.” Lạc Chi Dực kinh ngạc nhìn bức ảnh, lại quay đầu nhìn anh, “Anh nói xem tại sao làn da của anh lại đẹp như vậy? Nói anh là học sinh cấp ba em cũng tin đấy.”

“Cho là gen đi.” Anh nói.

Nói xong, vai của anh bị cô nhẹ nhàng đập một cái.

“Thật đấy.” Anh từ từ nhích lại gần, đặt cằm lên vai cô, cùng cô nhìn bức ảnh trên điện thoại, “Từ nhỏ đến giờ anh chưa từng bị nổi mụn, chính anh cũng cảm thấy kỳ lạ.”

“Đừng nói là nổi mụn, thậm chí lỗ chân lông anh cũng không có luôn đấy! Biết vậy em đã không chụp ảnh với anh, có cảm giác như bị lừa dối.” Cô không thể tin nổi, “Anh thật sự không chăm sóc da gì sao?”

“Thật sự không có, lười làm mấy cái đó lắm.” Anh dựa vào người cô, lười biếng nói, “Thật ra anh vẫn muốn mình nam tính hơn một chút, nhưng đành bất lực, vì da anh không ăn nắng.”

“……” Cứ khoe khoang đi.

“Hửm? Đang nghĩ gì vậy?” Anh thấy cô cứ chăm chăm nhìn ảnh chụp, giống như đang cân nhắc vấn đề gì đó lớn lao.

“Em đang nghĩ, có lẽ em sẽ nhanh già hơn anh rất nhiều.” Lạc Chi Dực có cảm giác khủng hoảng, “Anh nhìn ảnh chụp của chúng ta đi, bây giờ bằng mắt thường cũng có thể nhận ra em lớn tuổi hơn anh, đợi năm năm, mười năm, mười lăm năm hay hai mươi năm nữa, khi em và anh cùng ra ngoài, chắc chắn sẽ có người cảm thấy anh là cháu của em.”

“Nói linh tinh.” Anh liếc nhìn bức ảnh, khó hiểu nói, “Trông chúng ta bằng tuổi nhau mà.”

“Nhưng qua mấy năm nữa sẽ xuất hiện sự khác biệt.”

Anh hơi ngẩng mặt lên, vươn tay nâng mặt cô lên quan sát: “Để anh giúp em xem thử.”

Ngón tay anh ấn vào má cô, chiêm ngưỡng cận cảnh khuôn mặt cô, qua một lúc sau mới nói: “Đừng lo lắng, rất đáng yêu.”

“Vậy thì em yên tâm rồi.” Cảm giác khủng hoảng của Lạc Chi Dực đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi được khen đáng yêu thì lập tức biến mất không dấu vết.

Nhiễm Khải Minh lại đặt cằm lên bả vai cô, vòng một tay qua cánh tay cô, suy tư một lát rồi nghiêm túc nói: “Sao lại đột nhiên để ý đến tuổi tác? Anh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, cũng không cảm thấy điều này quan trọng. Cho dù em lớn hơn anh mười lăm tuổi, chỉ cần em vẫn là tính cách này thì anh vẫn sẽ theo đuổi em đến cùng.”

“Ồ, anh bắt đầu nói lời ngon tiếng ngọt đấy hả?”

“Em nói thế thì cứ cho là thế đi.” Anh ôm chặt cô hơn, “Đừng rối rắm vấn đề này nữa, được không? Đói bụng chưa? Anh gọi hai phần bữa sáng lên đây nhé?”

Lạc Chi Dực khẽ gật đầu, Nhiễm Khải Minh lúc này mới từ từ rời khỏi người cô, đi gọi đồ ăn sáng.

Nhân lúc anh không để ý, Lạc Chi Dực chuyển những bức ảnh trên điện thoại của anh qua điện thoại cô, sau đó nhảy xuống giường, đi tìm di động của mình trên sô pha, nhanh chóng gửi ảnh của bọn họ vào nhóm chat bạn bè.

Haizz, cô vẫn là muốn thể hiện một chút…

Đến lúc Lạc Chi Dực và Nhiễm Khải Minh ngồi xuống ăn sáng, cô mới nhận được hồi âm của Hứa Lẫm. Hứa Lẫm rất thẳng thắng, hỏi cô đang ở đâu, tình huống cụ thể là thế nào.

Lạc Chi Dực hồi âm: “Tớ và cậu ấy đang ở khách sạn ăn sáng.”

Cô tiện tay chụp bữa sáng gửi cho Hứa Lẫm.

Hứa Lẫm hồi âm: “Giết tớ đi cho xong! Tối qua tớ tăng ca đến tận mười một giờ, ở lại công ty qua đêm luôn! Vừa mới thức dậy chuẩn bị đi mua một tô mì bò kho! Còn cậu thì sao? Không chỉ chăn ấm nệm êm ngủ ngon giấc một đêm, bữa sáng còn được ăn bít-tết! Tớ muốn block cậu quá đi!”

“….” Lạc Chi Dực cảm thấy mình quả thực có chút thất đức.

Có điều chẳng mấy chốc Hứa Lẫm lại hỏi cô: “Tối qua các cậu mệt quá chứ gì? Cho nên vừa thức dậy đã muốn ăn bít-tết? Nhân tiện chuẩn bị sức ‘chiến’ đợt tiếp theo?”

Lạc Chi Dực hồi âm: “Đừng suy diễn lung tung nữa, tớ với cậu ấy chỉ đơn giản đắp chung một chiếc chăn thôi, người nào ngủ phần người nấy.”

Hứa Lẫm hồi âm: “Dính vào con quỷ tình yêu là chỉ số IQ bị tụt dốc liền, xem đi, tớ đã nói câu gì xấu hổ ngượng ngùng đâu?”

Lạc Chi Dực cạn lời, sau đó bất luận cô giải thích thế nào Hứa Lẫm cũng không tin tối qua bọn cô là hoàn toàn trong sáng.

Đang bận giải thích với Hứa Lẫm thì Trang Y Manh cũng online, nhưng cô ấy nhắn tin riêng cho cô: “Đại Lạc, sau lần đầu tiên nhớ nghỉ ngơi cho tốt, ăn chút gì đó bồi bổ lại cơ thể.”

Lạc Chi Dực hoàn toàn bất lực, nhanh chóng giải thích cho Trang Y Manh rằng tình hiện hiện tại không phải như cô ấy nghĩ, hơn nữa bây giờ cô còn đang ăn một miếng bò bít-tết siêu dày…

Không lâu sau, cô nhận được câu trả lời đồng cảm từ Trang Y Manh: “Tớ hiểu mà, cậu rất mệt, cho nên bữa sáng phải ăn nhiều một chút.”

Lạc Chi Dực có trăm miệng cũng không biện bạch được, đành phải thả điện thoại xuống, buồn bã hỏi Nhiễm Khải Minh đang ngồi đối diện: “Sao anh lại gọi bít-tết cho em? Còn là một miếng siêu to như vậy nữa?”

“Sao vậy? Cảm thấy ngán quá ăn không nổi à?” Nhiễm Khải Minh đặt thìa xuống, “Có muốn húp miếng cháo của anh không?”

“Không cần, em thích bít-tết hơn.” Lạc Chi Dực nghĩ bụng, chỉ vì bữa sáng ăn bít-tết mà đã khiến bạn cô hiểu lầm trầm trọng rồi…

“Vậy em đang rối rắm chuyện gì?” Nhiễm Khải Minh đưa cho cô tờ khăn giấy, cười hỏi một câu.

Lạc Chi Dực không nhịn được, kể chuyện Hứa Lẫm và Trang Y Manh hiểu lầm cho anh nghe.

Nhiễm Khải Minh nghe xong, hỏi: “Đắp chung một cái chăn, ai ngủ phần người đó? Em thật sự nói như vậy với bọn họ? Thế thì họ tin mới là lạ đấy.”

“Vậy phải làm sao đây? Bọn họ hiểu lầm rồi.”

“Hiểu lầm thì có làm sao?” Anh hỏi nhiều một câu, “Em đang lo lắng cho danh tiếng của mình à?”

“Không sao cả, nhưng cũng không muốn bị hiểu lầm.” Lạc Chi Dực buồn rầu nói, “Em rõ ràng đâu có mệt gì, vậy mà bọn họ không tin, nhưng em cũng không có cách nào chứng minh….”

Nhiễm Khải Minh giúp cô nghĩ cách, sau đó đưa ra một phương án chứng minh sự trong sáng của cô: “Lát nữa em với anh ra ngoài chạy một vòng đi, vừa hay có một đường băng gần đây. Lúc em chạy anh sẽ giúp em chụp ảnh, sau đó em gửi qua cho bọn họ, dừng thực tế chứng minh thể lực của em hôm nay rất dồi dào, bởi vì tối qua ngủ rất ngon giấc, không làm thêm bất cứ chuyện gì quá mức quy định.”

“Đây đúng là một ý kiến hay.” Mắt Lạc Chi Dực chợt sáng lên, “Trùng hợp là đã rất lâu rồi em không chạy bộ, hôm nay cũng muốn chạy một chút.”

Hai tiếng sau, Lạc Chi Dực gửi bức ảnh chụp cảnh mình chạy bộ vào nhóm ‘Ba chị em’, kèm theo một câu: “Hôm nay thể lực vô cùng dồi dào! Sẵn sàng khiêu chiến một nghìn mét!”

Hứa Lẫm hồi âm: “Cục cưng Đại Lạc à, cậu hạnh phúc đến nỗi mắt thường cũng có thể nhìn thấy đó.”

Trang Y Manh hồi âm: “Tư thế chạy bộ của cậu sao giống như muốn ‘một bước lên trời’ quá vậy? Thật sự kích động thế sao?”

Hứa Lẫm hồi âm: “Còn phải nói? Cái tư thế chạy bộ này cảm giác như muốn lao thẳng đến thiên hà vũ trụ vậy đó, là bởi vì tối qua cuối cùng cũng được động phòng với người mình yêu sao? Aiguuuu…”

….

Lạc Chi Dực cạn lời, cẩn thận xem lại tấm ảnh Nhiễm Khải Minh giúp cô chụp lại cảnh chạy bộ, chỉ thấy cô dốc hết sức mình, hai tay vươn cao lên trời, đầu gối nâng cao, cơ chân sau cũng được kéo căng,….cả người quả thực chỉ có thể dùng một từ ‘vui mừng khôn xiết’ để hình dung.

Cô quay sang nói với Nhiễm Khải Minh: “Cảm giác như càng đậy càng lộ.”

Nhiễm Khải Minh vỗ nhẹ vào đầu cô, nhàn nhạt nói: “Người ta có câu ‘thanh giả tự thanh’, đừng giải thích nhiều làm gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!