Nhiễm Khải Minh quay về Quảng Châu, tâm trạng Lạc Chi Dực không khỏi có chút buồn vô cớ, nhưng dù sao cô cũng không phải là con nít, không đến mức đắm chìm vào trong chút cảm xúc không thoát ra được. Vì để dời đi lực chú ý, cô đã dồn tất cả tinh lực vào Lửa Gầm.

Không ngờ hôm nay lại xảy ra một chuyện khiến cho cô cực kỳ buồn bực.

Buổi trưa Trình Nhiên chạy tới chỗ Lạc Chi Dực cáo cáo một chuyện mà cậu ấy nhìn thấy: Quản đốc Mậu đã xàm xỡ Hiểu Nhược ở góc khuất cửa toilet, nơi camera không chiếu tới.

Lạc Chi Dực nghe xong vô cùng kinh ngạc, lập tức hỏi Hiểu Nhược ở đâu.

Trình Nhiên nói: “Sau khi chị ấy đẩy quản đốc Mậu ra thì lập tức bỏ chạy ra ngoài. Em muốn đuổi theo nhưng bị quản đốc Mậu cản lại, anh ta nói hết thảy đều là hiểu lầm, là em nhìn lầm. Nhưng em cảm thấy mình không nhìn lầm, sau khi liên tục cân nhắc vẫn quyết định nói việc này cho chị biết.”

Lạc Chi Dực im lặng.

“Có thể chị cho rằng em không nên xen vào việc của người khác, nhưng em tận mắt nhìn thấy chị Hiểu Nhược bị ức hiếp, trong lòng rất khó chịu.”

“Đương nhiên cậu không xen vào việc của người khác, ngược lại nếu như việc này là thật thì tính chất của nó rất nghiêm trọng.” Lạc Chi Dực nghiêm mặt, “Chị cần phải tìm Hiểu Nhược hỏi cho rõ ràng đã.”

Trình Nhiên khẽ gật đầu, nói xong lập tức rời khỏi văn phòng, không muốn quấy rầy quản lý Lạc nghỉ ngơi.

Khoảng một tiếng sau, quản đốc Mậu và Hiểu Nhược lần lượt quay về quán, thời gian chênh lệch không đến mười phút. Lạc Chi Dực đi vào đại sảnh, gọi riêng Hiểu Nhược tới văn phòng, đang chuẩn bị đóng cửa, ngoài cửa lại vang lên giọng nói gấp gáp của quản đốc Mậu:

“Ngại quá.”

Quản đốc Mậu thừa dịp cửa còn chưa khóa, lách mình kịp thời chui vào văn phòng, nhỏ giọng nói: “Quản lý Lạc, có phải cô tìm Hiểu Nhược là muốn hỏi chuyện của tôi không? Tôi cần phải giải thích rõ ràng một chút. Hôm nay tôi tìm Hiểu Nhược là vì muốn trả tiền, đợt trước điện thoại di động của tôi bị hỏng, cô ấy đã cho tôi mượn tiền để mời mọi người uống nước. Tôi cũng cảm thấy hơi ngại, không muốn để cho những người khác biết việc này, cho nên vội vã gọi cô ấy lại vào lúc cô ấy đi toilet, chuẩn bị trả tiền cho cô ấy. Nhưng cô ấy quá khách sáo, cứ một mực nói không cần trả lại, còn đưa tay đè điện thoại di động của tôi, cản tôi lại. Tôi hơi gấp nên mới gỡ tay của cô ấy ra, trong quá trình này có thể có tiếp xúc tay chân một chút, cho nên mới bị Tiểu Trình hiểu lầm.”

Lạc Chi Dực nghe anh ta giải thích xong, liếc mắt nhìn về phía Hiểu Nhược, hỏi cô ấy: “Quản đốc Mậu nói có thật không?”

Hiểu Nhược nhỏ giọng đáp: “Không sai, chính là như vậy.”

Lạc Chi Dực nghi ngờ hỏi: “Nếu như là lúc trước anh ta thiếu cô tiền, bây giờ muốn trả lại cho cô, vì sao cô không lấy?”

“Bởi vì tôi ngại để cho anh ta trả, bình thường anh ta rất quan tâm chăm sóc cho tôi và A Ngọc, cầm tay chỉ việc cho chúng tôi, đối với điều này trong lòng tôi rất cảm kích.” Hiểu Nhược khoanh hai tay trước người, quy củ nói, “Huống hồ cũng không có bao nhiêu tiền.”

Lạc Chi Dực nhìn quản đốc Mậu một chút, lạnh lùng nói: “Anh đi ra ngoài trước đi.”

Quản đốc Mậu gật đầu, trước khi đi ra còn liếc mắt nhìn về phía Hiểu Nhược, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Văn phòng chỉ còn lại Lạc Chi Dực và Hiểu Nhược.

Lạc Chi Dực hỏi thẳng cô ấy: “Những lời Quản đốc Mậu nói đều là thật sao?”

“Vâng, là thật.” Hiểu Nhược suy nghĩ, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Trình Nhiên là một người rất hiền lành, nhưng chuyện hôm nay đúng là cậu ấy đã suy nghĩ nhiều rồi.”

“Giữa lương thiện và suy nghĩ nhiều đương nhiên không có liên quan gì với nhau.” Lạc Chi Dực nói, “Hiểu Nhược, cô nói quản đốc Mậu chỉ muốn trả lại tiền cho cô, không có hành vi không phù hợp khác, nếu vậy tôi cũng không có lý do gì không tin cô. Nhưng mà cô có nghĩ tới không? Trình Nhiên sợ cô chịu thiệt thòi, đặc biệt tới tìm tôi nói chuyện này, hiển nhiên cậu ấy đã coi cô là bạn bè, cô thật sự xác định là cậu ấy nhìn lầm sao? Là cậu ấy nghĩ nhiều thật sao?”

“Tôi xác định.” Lông mi thật dài của Hiểu Nhược rũ xuống, che giấu cảm xúc trong mắt, “Là Trình Nhiên suy nghĩ nhiều rồi.”

“Được rồi, tôi không còn câu hỏi nào khác.” Lạc Chi Dực thở dài trong lòng.

Hiểu Nhược cũng quay người rời khỏi văn phòng.

Trước khi chợ đêm bắt đầu, Lạc Chi Dực bước vào đại sảnh, rõ ràng chỉ nghe thấy tiếng của quản đốc Mậu: “Trình Nhiên, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, là cậu nhìn lầm!” Quản đốc Mậu nhíu mày nhìn cậu thanh niên trước mắt, lên tiếng nói, “Sao cậu còn chạy tới hỏi Hiểu Nhược, chỉ trích cô ấy “bẻ cong sự thật” làm gì? Tôi hỏi cậu, cái gì gọi là “bẻ cong sự thật”? Chẳng lẽ cậu cứ nhất định muốn hất chậu nước bẩn này lên người tôi rồi mới ngừng lại sao? Một người hai mươi tuổi mới ra đời như cậu sao lại dã tâm như vậy? Trước đó thật sự không nhìn ra. Đến cùng cậu muốn làm gì? Sao lại muốn làm cho mọi người bất hòa như vậy? Việc này đối với cậu thì có ích lợi gì?”

Vẻ mặt Trình Nhiên rất bình tĩnh, giọng nói cũng không cố ý nâng cao, nói với quản đốc Mậu: “Bởi vì điều anh nói không phải là sự thật. Anh không phải vì trả tiền mới đi tìm chị ấy, lúc chị ấy vùng mình giãy dụa, anh còn đưa tay ra cào chị ấy một cái, chị ấy dùng sức đẩy anh ra sau đó bỏ chạy.”

Quản đốc Mậu ngẩn người, không ngờ cậu ấy nói năng lại rất có trật tự, nhất là cảm xúc rất ổn định khiến cho những nhân viên khác đang vây xem cảm thấy cậu ấy không giống như đang nói láo, ngược lại là anh ta đang phô trương thanh thế. Nghĩ đến điều này, trong lòng anh ta càng cảm thấy bực bội, cắn răng hung hăng nói: “Trình Nhiên, cậu ngậm máu phun người! Cô ấy căn bản không dùng sức đẩy tôi ra! Chính cô ấy cũng đã nói, tôi chẳng hề làm gì cả! Cậu dựa vào cái gì từ không nói có? Đầu óc cậu có bệnh à?”

Lỗ tai Trình Nhiên đỏ lên, sau thời gian chần chờ ngắn ngủi vẫn lựa chọn nói ra: “Tôi cảm thấy anh đại khái là đang nói láo, trừ khi anh lấy chứng cứ ra thì tôi mới xin lỗi anh.”

“Cậu bệnh thần kinh!” Quản đốc Mậu gào lên với cậu ấy, nếu như không phải mọi người đang nhìn thì anh ta thật sự muốn đá mạnh một cước vào cái kẻ đang xen vào việc của người khác này: “Ngay cả Hiểu Nhược cũng tự mình phủ nhận! Cậu dựa vào cái gì hỏi tôi đòi chứng cứ? Ngược lại cậu lấy chứng cứ ra xem nào? Cậu nói tôi quấy rối cô ấy, cậu có chứng cứ gì không? Nói miệng là được à? Tôi rất lấy làm lạ, tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, tình cảm hòa thuận không tốt sao? Sao cậu cứ nổi điên lên sắp đặt mấy thứ này làm gì? Cậu có ý đồ gì? Muốn lật đổ tôi để cho cậu leo lên à? Thật đúng là buồn cười, cậu chỉ là một nhân viên tiếp khách! Đại học còn chưa từng học, làm những chuyện khác thì cậu không đủ trình độ! Có thể đứng ở cửa ra vào đã là không tệ rồi, cậu còn mơ tưởng tới cái gì nữa!”

“Quản đốc Mậu, anh càng nói càng quá đáng rồi đó!” Lạc Chi Dực bước nhanh tới, chặn lại phát ngôn bừa bãi của quản đốc Mậu, “Tôi cần phải nhắc nhở anh, nghề nghiệp chính đáng của bất kỳ ai đều không cho phép người khác coi thường.”

Quản đốc Mậu nghe vậy quay người lại đối mặt với Lạc Chi Dực, giải thích với cô: “Tôi thật sự là quá tức giận nên mới không ngăn được miệng. Vừa rồi tất cả mọi người đều đang nghiêm túc chuẩn bị cho công tác chợ đêm, tôi cũng đang bận, không may đụng phải Tiểu Trình ở trong góc hỏi Hiểu Nhược một số câu quái đản…  Cậu ấy làm tôi có cảm giác giống như tôi đang ép Hiểu Nhược phải nói láo vậy.”

Vậy anh có không? Lạc Chi Dực nói thầm trong lòng, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh như cũ, nói với tất cả mọi người: “Đợt khách đêm sắp bắt đầu rồi, tất cả mọi người đi làm việc đi, thời gian này không phải dùng để giải quyết tranh chấp giữa nhân viên. Quản đốc Mậu, anh làm quản đốc, chẳng lẽ còn chưa rõ đạo lý này sao?”

“Là tôi lỗ mãng.” Ánh mắt Quản đốc Mậu rũ thấp xuống, không nhìn Lạc Chi Dực, giọng điệu đã không còn kích động như vừa rồi nhưng vẫn chưa hết hung hăng: “Có điều tôi vẫn muốn nói lời này. Mặc dù nói sự thật thì không cần chứng minh, tôi cũng không cần phải giải thích cho bất kỳ ai về những chuyện mà tôi chưa từng làm, nhưng không giải thích không có nghĩa là tôi dễ bắt nạt, nhất là một số người có ý đồ bôi nhọ con người tôi, tuyệt đối không thể đạt được ý đồ.”

Anh ta nói xong cũng trừng mắt nhìn Trình Nhiên, vội vàng bỏ đi.

Lạc Chi Dực quay đầu lại nhìn Trình Nhiên, muốn giải thích gì đó nhưng lại khoát tay áo nói: “Việc này về sau đừng nhắc lại nữa.”

Dường như Trình Nhiên không ngờ cô sẽ nói như vậy, lập tức nhíu mày, cả người thoáng chốc cứng đờ.

“Mọi người nhanh đi làm chuyện của mình đi, tôi cũng vậy.” Lạc Chi Dực lên tiếng, “Tất cả đi làm việc đi.”

Hôm nay sau khi đóng cửa xong, Lạc Chi Dực như thường lệ chuẩn bị lái xe điện trở về, vừa định khởi động, bỗng nhiên trông thấy Trình Nhiên chạy tới, hơi thở gấp hỏi: “Quản lý Lạc, chị cũng cảm thấy là em đang nói xấu quản đốc Mậu sao?”

Lạc Chi Dực dừng lại, ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu như người trong cuộc đã phủ nhận, lại không có video ghi hình, xác thực không thể trực tiếp nhận định là anh ta đang quấy rầy Hiểu Nhược. Nghiêm túc mà nói, nếu cậu hoài nghi anh ta thì phải đưa ra chứng cứ, mà bản thân anh ta thì lại không cần tự mình chứng minh.”

“Ngay cả chị cũng không tin em sao? Từ đầu tới cuối đều là em đang xen vào việc của người khác sao?” Giọng điệu Trình Nhiên trở nên đắng chát.

“Chị tin cậu hay không không quan trọng, quan trọng chính là…”  Lạc Chi Dực nói đến đây cũng cảm thấy trong lòng buồn bực đến phát hoảng, quan trọng chính là cái gì… ngay cả bản thân cô cũng không thể nói rõ.

“Em hiểu rồi.” Trình Nhiên thay cô nói tiếp, “Chị Hiểu Nhược không dám đắc tội với quản đốc Mậu nên mới phối hợp với anh ta nói láo, em có vì chị ấy ra mặt cũng không có ý nghĩa gì, có lẽ ngay cả chị ấy cũng cảm thấy chúng ta ngốc.”

Trình Nhiên nói xong, trên mặt bỗng lộ ra biểu cảm cực kỳ bi thương, quay người muốn đi.

Trái tim Lạc Chi Dực thắt lại, kịp thời gọi cậu ấy lại, đợi cậu ấy quay đầu mới nói: “Thật ra chị tin tưởng cậu. Nếu như về sau cậu lại gặp phải chuyện kiểu này, nhớ kỹ phải cầm điện thoại quay video lại làm chứng cứ. Cậu giúp người khác lên tiếng rất quan trọng, nhưng có chứng cứ còn quan trọng hơn.”

Trình Nhiên dường như đã hiểu, một lát sau mới nói với cô: “Chỉ cần chị không cảm thấy em đang xen vào việc người khác là được rồi.”

Trên đường Lạc Chi Dực lái xe về nhà, cô chợt nhớ tới Nhiễm Khải Minh, năm đó sau khi anh thấy dì Lương bị bạo hành gia đình đã báo cảnh sát, tiểu khu cũ cũng có người nói anh đang xen vào việc của người khác.

Bọn họ ít nhiều cũng có chút giống nhau, ít nhất đều là người rất có tinh thần trượng nghĩa.

Cô đã hiểu ra nguyên nhân chân chính khiến cho mình phiền muộn trong lòng, cũng rõ ràng vì sao cô rất không đành lòng khi nhìn thấy nét mặt bi thương của Trình Nhiên.

Cô về đến nhà, sau khi tắm rửa xong thì ngã lên giường, đột nhiên cảm thấy rất nhớ Nhiễm Khải Minh, mặc dù năm ngày trước cô vừa mới gặp mặt anh.

Cô cầm điện thoại lên, có một loại xúc động thôi thúc muốn trò chuyện với anh ngay lập tức, nhưng nghĩ tới bây giờ anh vừa chuyển qua nhân viên chính thức, đoán chừng đang có một đống công việc bận rộn, giờ này có lẽ còn đang tăng ca trong công ty, cô không thể làm phiền anh được.

Mặc dù anh đã đồng ý với cô sau này sẽ luôn phản hồi tin nhắn của cô, nhưng trong lòng cô ít nhiều vẫn có chút không nắm chắc, sợ anh lại một lần nữa biến mất.

Cô không khỏi nhớ tới mùa hè mà bọn họ ở bên nhau, cô có thể dễ dàng chạy tới phòng ở cũ tìm anh, anh cũng luôn an tĩnh ở bên cạnh cô.

Thời gian không thể quay ngược trở lại, và có lẽ bọn họ sẽ càng lúc càng xa nhau hơn, phải không?

Cô đang ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại thì đột nhiên hoa mắt, trên màn hình bỗng nhảy ra một tin nhắn: “Hôm nay của chị thế nào?”

Cô lập tức ngồi dậy, xếp bằng hai chân, lúc nhìn rõ là tin nhắn do anh gửi tới, trong lòng cô rất kích động, tranh thủ thời gian trả lời lại: “Cũng không tệ lắm.”

Cũng không tệ lắm? Mới vừa rồi cô còn giống như một bãi bùn nhão, bây giờ vừa nhìn thấy tin nhắn anh gửi tới lập tức biến thành “cũng không tệ lắm.”

“Cậu thì sao? Công việc có bận rộn không? Có thuận lợi hay không?” Lạc Chi Dực hỏi lại anh.

“Cũng được.” Nhiễm Khải Minh hồi âm.

Lạc Chi Dực cười ngây ngốc, liếc mắt thấy thời gian đã rất khuya rồi, bèn nhịn xuống tâm trạng không nỡ rời xa anh, hồi âm: “Nhanh ngủ đi, có việc gì ngày mai hẵng nói.”

Cô để điện thoại di động xuống, ở trong lòng thầm tính thử khoảng cách giữa thành phố cô và anh, nghĩ thầm có lẽ mình nên nghỉ mấy ngày để bay qua đó du lịch một chuyến, sẵn tiện tìm gặp anh một lần?

Cô nghĩ như vậy, đột nhiên cảm giác cuộc sống có chút hy vọng.



Nhiễm Khải Minh từ trong phòng tắm khách sạn bước ra, cầm khăn mặt lau tóc, sau đó ném qua một bên, cúi đầu khởi động máy pha cà phê trên quầy bar nhỏ.

Hai năm nay anh đã dưỡng thành thói quen uống cà phê, vì thức đêm hoặc là sáng hôm sau thức dậy dựa theo cách này để phục hồi tinh thần nhanh nhất. Anh không nghiên cứu về chất lượng cà phê, hạt cà phê xay liền và cà phê hòa tan nhanh với anh mà nói cũng không khác biệt bao nhiêu.

Mấy phút sau, anh qua loa pha xong một ly cà phê cực đắng, uống hết một nửa, sau đó tiến hành sửa chữa chi tiết sơ yếu lý lịch trên laptop.

Bởi vì công ty khác nhau có yêu cầu khác nhau, cho nên ưu thế và trọng điểm nổi bật trên sơ yếu lý lịch chắc chắn cũng có khác biệt. Anh cần phải làm lại một bản nữa, về phương diện này kinh nghiệm của anh không ít, rất nhanh đã hoàn thành.

Đêm đã khuya, anh từ trên ghế sofa đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra quan sát bóng đêm từ tầng hai mươi ba.

Lần đầu tiên cậu đứng ở vị trí cao như vậy quan sát thành phố này, phát hiện nó xinh đẹp giống như trong tưởng tượng của mình. Trung tâm triển lãm quốc tế ở đằng xa, sân thể dục, rạp hát và vô số văn phòng bên ngoài lấm tấm ánh đèn, chiếu sáng rực rỡ giống như một dòng sông dài với hàng ngàn chiếc đèn lồng trên sông, chậm rãi lan ra bất tận.

Ánh đèn chiếu vào đôi mắt trầm tĩnh của anh, trong lòng anh không có nhiều tạp niệm, cho dù anh vừa mới bỏ qua hợp đồng với công ty vốn mạo hiểm, một công ty đứng top 500 trên thế giới, tiền đồ trước mắt xán lạn, nhưng anh lại không hề cảm thấy sốt ruột.

Anh là kiểu người vừa đưa ra quyết định là có thể thay đổi hành động ngay. Hai ngày trước anh đã rời khỏi căn hộ cho thuê, thu dọn xong hành lý cần thiết, sau đó chọn chuyến bay gần nhất bay về lại. Cũng may anh còn trẻ, ngày về đến khách sạn anh chỉ đơn giản cảm thấy mệt mỏi, dùng bữa tối và ngủ bù mấy tiếng là hoàn toàn hết hẳn.

Sau đó anh ở trong khách sạn nhàm chán nghỉ ngơi một ngày, bắt đầu chuẩn bị tìm việc làm.

Ngay giữa trưa hôm nay, mẹ anh gọi điện thoại tới hỏi anh đang ở đâu, cậu mới thuật lại quyết định của mình với bà ấy.

“Sao đột nhiên con lại có quyết định này?” Mẹ Nhiễm cảm thấy có chút khó tin.

“Bởi vì con từ nhỏ đã lớn lên ở đây, có tình cảm với nơi này.” Anh tìm một lý do khiến người ta không đào ra được sai lầm.

Mẹ Nhiễm nghe được lý do này, ở đầu bên kia điện thoại mỉm cười, sau đó thẳng thừng vạch trần anh: “Lừa gạt ai đấy? Mặc dù mẹ không biết con đến cùng là vì lý do gì, nhưng mẹ cũng lười quản con. Con đã lớn như vậy rồi, muốn làm việc ở đâu thì làm ở đó, tự chăm sóc bản thân thật tốt là được.”

“Mẹ cũng trở về đây đi, bây giờ con đã có khả năng nuôi mẹ rồi.” Anh nói, “Mẹ và con sống cạnh nhau được không?”

“Con nuôi mẹ? Sao thế? Chẳng lẽ mẹ không tay không chân cần con đút ăn? Mẹ cũng không phải bà già bảy tám mươi tuổi.” Mẹ Nhiễm không vừa ý, “Mẹ đã sớm nói với con, cho dù có ra sao thì mẹ vẫn sẽ tiếp tục công việc, dù là ra ngoài rửa chén hoặc quét rác cũng được, chỉ cần không rảnh rỗi là được, nếu rảnh rỗi thì mẹ sẽ sinh bệnh.”

“Con nghiêm túc đó.” Anh dừng lại một chút rồi nói, “Bây giờ con chỉ muốn ở bên cạnh người quan trọng nhất của con.”

Mẹ Nhiễm lại cười, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: “Đợi thêm một chút đi, bây giờ mẹ vẫn muốn ở lại bên này, xem coi có cơ hội khác không.”

Từ trước đến nay anh vẫn luôn tôn trọng mỗi một quyết định của mẹ, vì vậy cũng không tiếp tục miễn cường.

Anh cúp điện thoại, một mình suy tư thật lâu.

Quyết định trở về lần này của anh gần như là nảy sinh chỉ trong nháy mắt, ngay khi nghe cô mở miệng nói “có lẽ là vì quá cô đơn”, anh bỗng cảm giác được một loại đau đớn chân thực từ từ dâng lên trong lòng.

Cô nói cô cần một người đồng hành, nội tâm cô không đủ mạnh mẽ, cần phải có một người ủng hộ, cô còn nói thời gian ở bên cạnh anh rất đẹp, đối với cô mà nói là duy nhất.

Anh thừa nhận, lúc anh nghe cô nói những lời kia đã động lòng, có một loại ảo giác như cô đang thổ lộ với anh, mặc dù anh biết có lẽ là bản thân tự mình đa tình. Có chăng cô chỉ muốn nói chút gì đó để anh cảm thấy ấm áp trước khi quay về Quảng Châu, chỉ thế mà thôi, điều này mới phù hợp với tích cách luôn luôn tốt bụng của cô.

Nhưng bất kể có phải là anh tự mình đa tình hay không, anh thật sự đã vì sự rung động trong phút chốc của mình mà đưa ra lựa chọn như thế.

Có lẽ thực chất bên trong anh là một người bốc đồng, đến thời khắc này anh mới chính thức hiểu rõ bản thân mình.

Mấy năm nay anh đã sống rất mệt mỏi, ngoại trừ hoàn thành việc học ra, anh còn không ngừng làm thêm, không ngừng đi làm công, không biết đã đổi qua bao nhiêu công việc, gặp phải bao nhiêu coi thường lẫn khinh miệt, anh đều không thèm để ý, chỉ cần có thể nhanh chóng trả hết khoản nợ mà mẹ anh đang thiếu. Anh cảm thấy cho dù bản thân mệt mỏi cũng không sao. Bởi vậy anh gần như không có thời gian tận hưởng vui vẻ, cũng không có chuyện gì có thể khiến cho anh thả lỏng. Trải qua một thời gian dài, anh còn lầm tưởng rằng bản thân mình không cần những thứ này, mãi cho đến ngày đó đối mặt nói chuyện phiếm với cô, anh mới nhận ra rằng mình cũng có nhu cầu tận hưởng niềm vui, mà cái nhu cầu này biết đâu bây giờ đã có khả năng theo đuổi.

Không sai, anh đang nghiêm túc cân nhắc chuyện mình nên theo đuổi cô.

Cho dù anh mới trả xong nợ không lâu, số tiền tiết kiệm cuối cùng của mình cũng vì muốn mua chiếc xe ô tô đã qua sử dụng cho mẹ mà đã xài hết. Có thể nói anh không có gì cả, nhưng không hiểu sao anh lại có một loại tự tin. Có lẽ chỉ cần dựa vào bản thân anh cũng có thể mang lại cho cô chút niềm vui nho nhỏ.

Chỉ cần có người ở bên cạnh cô, ít nhất sẽ không khiến cô cảm thấy cô đơn, mà bản thân anh cũng có thể khôi phục lại cuộc sống sinh hoạt bình thường, có được hy vọng và kế hoạch đời người giống như những người trẻ cùng tuổi.

Hai ngày nay anh ở trong khách sạn suy nghĩ những vấn đề thực tế này, tới tận khuya mới gửi một tin nhắn Wechat cho cô, đợi nhìn thấy cô hồi âm “Nhanh ngủ đi, có việc gì ngày mai hẵng nói” xong, trong lòng anh thực sự có chút mong chờ được thực hiện ý tưởng trong đầu, chẳng hạn như ngày mai sẽ hẹn cô ra ăn cơm, anh cảm thấy mình không đến mức bị cô từ chối.

Bọn họ thật sự có thể trở lại đoạn thời gian bên nhau trước kia, thậm chí còn thân mật hơn lúc ấy một chút.

Đoạn thời gian kia cô nói là duy nhất, đương nhiên anh cũng giống như vậy.

Anh im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, tùy ý để cho nỗi nhớ cô từng chút lan ra khắp người trong đêm khuya.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!