Dưới cái nắng chói chang, ánh mặt trời tựa như những mũi tên độc xuyên thủng bề mặt da, tôi đứng trên bục canh gác, mồ hôi lăn dài trên gò má, từng giọt mồ hôi rơi lõn tốn trên đồng phục màu xanh lá mạ, cứ như tháo nước vậy. Quả thật, hôm nay trời nóng đến điên người!

Tôi vẫn không nhúc nhích, mồ hôi từ trên trán men theo lông mi chảy vào mắt, khiến mắt tôi có cảm giác cực kỳ xót, mẹ nó chứ, lão quản lý an ninh chết tiệt kia lại còn lấy mất cây dù trên bục gác, rõ ràng ông ta khi dễ một người mới như tôi đây mà, nhưng không sao cả, thiên lôi sẽ dòm ngó ông... Má nó... Ông mày nóng sắp chết rồi!

Tôi tên là Lý Tiêu Dao, đây là một cái tên không tâm thường, chắc hẳn cha mẹ đã ký thác kỳ vọng rất lớn đối với tôi, hi vọng tương lai tôi có thể trở thành một thiếu hiệp trừ gian diệt bạo, cứu giúp kẻ yếu. Vậy mà tôi lại phụ lòng cha mẹ, trở thành một người cực kỳ bình thường, vừa nhận được công việc bảo vệ ở một công ty khoa học kỹ thuật tại thành phố Hàng Châu còn chưa đến hai tháng. Chẳng những bị tôi luyện bởi hết thảy nỗi nhục nhã trên trần đời, ăn bữa nay, lo bữa mai, mà công việc này còn không có chế độ, lại không có một chút lợi lộc nào, ngay cả đồng phục cũng không được trọn vẹn. Mỗi ngày đều bị xếp trực ban vào giữa trưa và chiều, khổ không thể tả, cay đắng như mướp đắng vắt nước vậy.

Hơn nữa, tôi cứ tưởng trong công ty có rất nhiều mỹ nữ, mỗi ngày sẽ được ngắm các em mặc đồng phục gợi cảm lượn qua lượn lại, nhưng có ngờ đâu vào được hai tháng mới phát hiện, mấy em gái trong công ty mà không trang điểm là có thể hù chết một con lừa đấy. Mà dù có trang điểm thì cũng có thể dọa cho mấy anh són tiểu.

Vừa liếc mắt liền thấy ở cách đó không xa, có một người phụ nữ bước ra từ tòa nhà của công ty. Tôi biết người này, là em gái bên phòng kinh doanh, Vương Nghiên. Em ấy được xưng là bông hoa của phòng kinh doanh đấy, thuộc loại có ngực có chân, còn mặt thì... không cần nói đến.

Vương Nghiên có biết tôi, cô ta lập tức ưỡn người bước tới, bày ra vòng eo nhỏ nhắn quyến rũ, giày cao gót dưới chân ít nhất là 7 tấc, càng làm nổi bật đôi chân trắng như tuyết, vô cùng thon thả và đãy đà. Thình lình, Vương Nghiên dừng lại cạnh bục canh gác, nhìn tôi, mỉm cười và nói: “Lý Tiêu Dao, ngày kia sẽ mở server Thiên Mệnh, sao hả, cậu định làm công việc bảo vệ này cho đến chết à? Hay là đi theo chị đi, phòng kinh doanh bọn chị muốn thành lập một đội game, cậu không muốn qua đó phụ giúp một tay à? Cậu xem, chị lấy mũ trò chơi bản giới hạn số lượng đến cho cậu rồi đây này...”

Tôi liếc nhìn, cái mũ màu trắng kia quả thực chính là mũ của trò chơi Thiên Mệnh vừa được phát hành gần đây. Một cái mũ như vậy có giá lên đến 10.000, trong khi lương tháng của tôi chỉ có 1000, nên có vẻ như nó không liên quan đách gì đến tôi.

Tôi nhìn thẳng về phía trước, không tỏ vẻ kiêu ngạo, cũng không nịnh hót, chỉ thản nhiên nói: “Xin lỗi chị Vương, tôi còn phải làm việc!”

Vương Nghiên cầm theo mũ trò chơi, cơ thể cô ta đột nhiên nghiêng về phía trước, để lộ hai quả đồi no đủ lấp ló sau vạt áo: “Chậc, chị rất thích cái kiểu cool ngầu của cưng đấy, cưng cứ suy nghĩ cho kỹ đi, nếu đổi ý thì cứ đến tìm chị, chị sẽ bao cưng ba bữa cơm cùng với tiền thẻ nạp games, hơn nữa...”

Cô ta cúi thấp người, lắc nhẹ cặp mông căng tròn, cười một cách đầy quyến rũ: “Hơn nữa nếu biểu hiện của cưng không tệ, chắc chắn sẽ có phần thưởng đặc biệt!”

Tôi tiếp tục giữ im lặng, người phụ nữ kia cũng thức thời mà rời đi rồi. Dõi mắt nhìn theo bông hoa của phòng kinh doanh, tôi khẽ thở hắt ra một hơi.

Sau lưng, ông Dư, quản lý phòng an ninh, khụ một tiếng rồi cười nói: “Lý Tiêu Dao, xem ra đóa hoa của phòng kinh doanh có ý gì với cậu thì phải?”

Tôi vẫn giữ im lặng, tiếp tục công việc của mình, dưới cái nắng như thiêu đốt, cả người tôi sắp bị nướng chín hệt như một con gà quay Úc, thậm chí tôi cảm giác mình sắp bốc hơi đến nơi rồi.

Thật ra, điều khiến tôi động lòng không phải cô ả kia, mà là cái mũ trò chơi. Thiên Mệnh là một trò chơi mô phỏng được phát triển gần 10 năm, độ chân thật đã đạt đến 97%, vượt xa những trò chơi mô phỏng trước kia, chỉ có độ chân thật cao nhất lên đến 39%. Và hiển nhiên, một tên nghiện game nặng như tôi không thể có chuyện không động lòng, có điều, với mức lương của tôi thì sợ rằng còn không trả nổi mấy cái thẻ game, chứ đừng nói đến cái mũ trò chơi đắt đỏ kia.

Cả người tôi bất giác run lên, đang lúc tôi nghỉ ngờ mình sắp bị nướng cháy thì ông Dư từ đằng xa đột nhiên hô lên: “Lý Tiêu Dao, đừng có đứng đó nữa, giám đốc Liễu bảo cậu đến phòng nhiếp ảnh. Hôm nay là cuối tuần, một nhóm người mẫu đang quay phim ở đó, thiếu người, cậu đến giúp một tay đi!”

“Vâng, tôi biết rồi!”

Phòng nhiếp ảnh nằm ở tầng 7 của công ty, ngày thường có mời một vài ngôi sao hoặc là người mẫu đến quay chụp các sản phẩm của công ty với mục đích quảng cáo, hôm nay cũng không biết là ai đến nữa.

Vừa vào tầng 7, nhân viên phòng nhiếp ảnh liền nhận ra tôi: “Lý Tiêu Dao, cậu mau đến studio giúp tôi chuyển mấy cái rương đi...”

Quả nhiên là thế, tôi đúng là cái số chuyển rương mài

“Này nhóc, cậu biết hôm nay ai quay không?”, người nọ quàng tay lên vai tôi.

Tôi lắc đầu: “Không biết, ai quay cũng không liên quan gì đến tôi!”

Anh ta liền bật cười: “Cậu đúng là đầu gỗ mà, khó trách đến giờ vẫn không có bạn gái”.

Không có bạn gái! I!

Bốn chữ đầy sức nặng, hệt 4 cú đấm nện thẳng vào tim tôi, động chạm đến lòng tự ái của tôi!

“Là ai mà anh hưng phấn đến vậy?”, tôi hỏi.

“Một ngôi sao lớn đấy, hơn nữa còn là siêu cấp mỹ nữ, nói tóm lại là hôm nay tên nhóc nhà cậu rất may mắn, có thể tận mắt nhìn thấy ngôi sao, đây chính là phúc của cậu!”

“Xì, ngôi sao gì chứ, tôi đi chuyển rương

Vào phòng nhiếp ảnh, rương hòm chưa chuyển còn khá nhiều, trưởng phòng nhiếp ảnh bắt đầu hò hét: “Lý Tiêu Dao, đến nhà kho số 13 đem một cái thang đến đây, mau lên!”

“Được!

Tôi chỉ là một viên gạch trong công ty, chỗ nào cần thì chạy đến chỗ đó, tôi đã ngộ ra điều này sớm đến mức có thể thăng chức lên làm CEO luôn rồi!

Tôi chạy vội đến trước cửa nhà kho, cửa bị khóa, nhưng không sao, tôi có chìa khóa. Tôi lấy chùm chìa khóa ra, âm thanh “loảng xoảng” vang lên, sau khi chọn đúng chìa, tôi lập tức mở cửa.

“Lạch cạchl!”

Chìa khóa xoay một vòng, tôi nhanh chóng kéo cửa ra, kế đó tôi nghe thấy một tiếng hét thất thanh, cảnh tượng trước mắt khiến tôi gần như hóa đá...

Hình ảnh nóng bỏng đột ngột xuất hiện khiến máu mũi tôi tuôn ra, đó là một mỹ nữ trẻ tuổi siêu gợi cảm, dường như cô ấy đang thay quần áo, trên tay còn cầm cái áo lót màu hồng nhạt, hiển nhiên, cô nàng này chưa kịp mặc áo, đôi gò b ồng đảo mượt mà mà cao ngất trước ngực đang khẽ run lên, hai nụ hồng phấn đập vào mắt tôi, dời mắt xuống một chút liền thấy bộ phận được bao bọc bởi một lớp vải tơ mỏng khiến người ta có cảm giác ngạt thở, mà phía dưới nữa chính là đôi chân dài miên man, như được điêu khắc mà thành, xinh đẹp không gì sánh bằng!

Cô gái kia vô cùng kinh ngạc, đứng sững ra đó, phải mất hai giây sau, cô ấy mới sực tỉnh, vội ôm lấy ngực, nhìn thẳng vào mắt tôi, trong đôi mắt tuyệt đẹp tràn đầy lửa giận, nhưng cô ấy vẫn bình tĩnh nói: “Anh là ai?”

Tôi cũng sợ ngây người, không dám nói gì, vội vàng kéo cửa lại.

Tôi gần như nghẹt thở, chỉ biết đứng đực ra đó, khẽ sờ sờ cái mũi, may mà không có chảy máu. Cô gái bên trong cũng không nói gì thêm. Cách ăn mặc và vẻ ngoài của cô gái này khá tươi tắn và thanh tú, vốn không cùng... cấp độ với mấy em gái trong công ty tôi, hơn nữa cô ấy rất có khí chất, nếu không có gì bất ngờ thì đây hẳn là ngôi sao trong miệng người nhân viên kia rồi. Má ơi, rốt cuộc tôi đã làm gì vậy chứ?

Chiều cao 1 mét 7, mặt 10 điểm, dáng 10 điểm, 34D, không chệch đi đâu được!

Tim tôi vẫn còn đang nảy liên hồi, đời này coi như tôi sống không uổng rồi...

Tôi nhìn lại cửa, bảng hiệu là phòng thay quần áo B, hóa ra là B, vậy mà tôi lại nhìn thành số 13. Đây nào phải nhà kho số 13, chẳng biết cái tên ất ơ nào đã thiết kế bảng hiệu của phòng này nữa, từ khi nào chữ B viết cách xa như vậy hả?!

Mười phút sau, tôi run run ôm cái thang đi đến phòng nhiếp ảnh.

Trên sân khấu, ánh đèn sáng người đang tập trung vào một người. Đó là một mỹ nữ mặc trang phục màu tím thời thượng, tay nâng sản phẩm của công ty chúng tôi. Cô ấy lẳng lặng ngồi ở đó, nở một nụ cười chân thành, xinh đẹp đến say lòng người, hệt như Xử Nữ, khí chất xuất trần khiến cho đám nhiếp ảnh của công ty tôi chỉ biết đứng đực ra đó mà nhìn. Còn riêng tôi, lúc này lòng tôi đã vô cùng hoảng sợ, cô gái kia không phải ai khác, quả nhiên chính là 34D. Tiêu rồi, tôi chọc phải rắc rối rồi!

“Cạch...!”

Đặt cái thang xuống, tôi nhỏ giọng nói: “Sếp ơi, tôi lấy thang đến rồi, còn chuyện gì nữa không?”

Trưởng phòng nhiếp ảnh đang bận ngắm nghía cặp chân trăng nõn của mỹ nữ, thiếu điều sắp rớt nước miếng đến nơi, nên chỉ hờ hững đáp lại tôi: “Hết việc rồi, cậu về trước đi!”

“Được...”

Tôi như được đại xá, đang định đi thì vị mỹ nữ dưới ánh đèn kia đột ngột đứng lên, nhìn về phía tôi: “Cái người mặc đồng phục bảo vệ kia, khoan đi đã...”

Trưởng phòng nhiếp ảnh hoảng sợ: “Cô Lâm, sao vậy?”

34D nhìn tôi, trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên tia ma mãnh, cô ấy cười đầy thâm ý và nói: “Vệ sĩ của tôi có việc nên vừa rời khỏi đây, lát nữa tôi phải quay về một mình, để người bảo vệ này làm hộ vệ cho tôi đi!”

“À, được thôi!”

Trưởng phòng nhiếp ảnh võ võ vai tôi, khẽ cười nói: “Nhóc con, cậu đúng là có phúc mà, chắc hẳn cô ấy vừa ý cậu rồi!”

Miệng tôi lại méo xệch, tôi ngẩng đầu nhìn ông ta, thầm nghĩ: “Vừa ý cái đầu ông! Rõ ràng là cô ấy đang nghĩ nên gi ết chết tôi như thế nào...”

Nửa tiếng sau, tất cả các cảnh quay đều đã hoàn tất, 34D mang theo một mùi hương thơm ngát lướt qua người chúng tôi, cô ấy còn mỉm cười với tôi: “Anh ở đó chờ tôi, đừng có đi đâu đấy!"

Tôi gật đầu, không nói gì, nhưng lúc này tay đã đổ đầy mồ hôi, chuyện lớn rồi...

Khoảng 10 phút sau, 34D bước ra từ phòng thay đồ, cô ấy mặc áo trắng phối cùng váy ngắn màu trắng, thoạt nhìn rất tươi trẻ, càng làm nổi bật đôi chân dài quyến rũ, làm lóa mắt người nhìn. Khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta mê mẩn, đáng tiếc là tôi không có tâm trạng để thưởng thức, bởi vì tôi có thể cảm nhận được đẳng sau nụ cười thân thiện của cô ấy chính là sát ý ngùn ngụt, em gái dạng này tuyệt đối có... lực sát thương mạnh hơn nhiều so với mấy cô nàng điêu ngoa.

“Đi cùng tôi?”, cô ấy cười nhìn tôi.

Tôi yên lặng gật đầu.

Lẽo đẽo theo sau cô ấy ra khỏi công ty, tôi phát hiện bên ngoài mây đen giăng kín, có vẻ như trời sắp mưa rồi.

Trong bãi đỗ xe, đèn của một chiếc Audi TT màu trắng lóe lên, tôi siết chặt năm đấm, không biết sắp tới tôi sẽ phải đối mặt với cái gì nữa.

“Lên xel” 34D nói với giọng điệu ra lệnh.

Tôi ngoan ngoãn ngồi vào ghế phó lái, cô ấy thành thạo ngồi vào ghế lái, kéo phanh tay, sau đó xoay mặt nhìn tôi, trong đôi mắt xinh đẹp vụt qua biểu cảm mà tôi không cách nào hiểu nổi, cô ấy mỉm cười nói: “Đừng căng thẳng, chúng ta ra ngoài chơi...”

“Đi chơi..”, tôi há hốc mồm, lòng càng thêm bồn chồn, cô ấy định ra ngoài chơi xe hay... chơi tôi?”

Tiếng động cơ gầm lên, Audi TT gào thét lao ra khỏi bãi đỗ xe, không dừng lại ở nội thành mà phóng thẳng đến một cung đường vành đai bao quanh núi Thiên Bình nằm ở rìa thành phố. Lúc này, không trung cũng phát ra một tiếng nổ lớn, mưa to trút xuống, từng giọt mưa rơi tí tách trên ô kính thủy tinh, thế nhưng tốc độ xe không hề giảm, tôi có cảm giác †im mình sắp ngừng đập đến nơi, tuy cô nàng này thao tác rất khéo léo, rất có phong thái của một cao thủ, nhưng lái xe kiểu này cũng nguy hiểm quá đi mất.

Xe đột ngột phanh lại, dừng ở sườn núi, 34D lắng lặng tựa lưng vào ghế, nhìn tôi cười: “Chờ một lát...”

Tôi: “...” Cô ấy bấm điện thoại, nói: “Tôi đến rồi, khi nào các người đến? Gì hả, mưa thì không thể đấu à? Hừ, các người có ý gì hả, lập tức đến đây cho tôi!”

Tôi nín thinh, không dám lên tiếng, trong trong lòng đã dấy lên linh cảm không mấy tốt đẹp.

Quả nhiên, không đến nửa tiếng sau, dưới sườn núi có hai chiếc xe phóng lên, một chiếc là Ferrari, chiếc còn lại là Camaro, đều là dòng xe thể thao có tính năng cao cấp. Đây rõ ràng là một trận đua xe của đám con ông cháu cha mà, định lừa bố mày à?! Tuy tính năng của TT không tệ, nhưng đấu với Ferrari quả thật có hơi miễn cưỡng...

Tôi quay sang nhìn 34D, cô ấy cũng liếc nhìn tôi, khóe miệng cô ấy nhếch lên, nở một nụ cười tươi rói khiến tim tôi

đập liên hồi.

“Cô...”, tôi cô gắng giữ bình tĩnh, thản nhiên nói: “Cô định đồng quy vu tận với tôi hả?”

34D cười khẽ, nói: “Sao hả? Sợ à?” Tôi ưỡn ngực: “Sợ cái gì...”

“Được thôi, vừa rồi ở phòng thay đồ, anh nhìn không chớp mắt mà, chết cũng đáng!”, cô ấy nói.

Tôi: “Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi chỉ định đi lấy cái thang mà thôi...

34D thả lỏng người, bật cười nói: “Không sao đâu, đừng để trong lòng”.

Tôi thầm gào thét: “Mạng của ông đây sắp mất rồi, tôi có thể không để trong lòng được à?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!